Từ Tân xoay người, bắt gặp một người đàn ông trẻ tuổi vẻ mặt vui mừng xen lẫn kinh ngạc nhìn hắn. Lời còn chưa nói tay đã bị bắt lấy, "Sao cậu lại ở đây?" Ngừng một chút, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, "Chẳng lẽ bác trai có bệnh gì..."
Từ Tân thấy người nọ nhướn mày, tựa như thói quen mà nhướn mày theo, nhất thời nghĩ ra, trí nhớ mơ hồ dường như đã trở lại, "Văn Vĩ à?"
Người gọi là Văn Vĩ kia lộ vẻ vui mừng, nhếch mày đắc ý nói với người đứng phía sau, "Tôi đã bảo cậu ấy nhớ mà! Sao hả, chính là chú Từ, chú Ba nhà mình rồi." Liên thanh một hồi mới lại quay sang Từ Tân, "Đây là con trai nhà thư kí Mã, Mã Dật Phù, chắc hẳn là cậu biết rồi. Ai, lại nói mới nhớ, tháng trước bác Từ với nhà họ Mã cùng mở tiệc sao lại không đến? Cả hai ông anh cậu đều đến đủ á." Vừa nói vừa thân mật đập Từ Tân mấy cái, "Thằng nhóc này lớn quá ha."
Từ Tân vì không thể né tránh được nữa, giờ mới để ý có một người đi phía sau. Trông tư văn nho nhã, đeo một một cặp kính, khóe miệng mỉm cười, ánh mắt ôn hòa, cả người toát ra vẻ điềm đạm. Nhìn một cái lại chợt thấy giống Lâm An, nhìn kỹ lại thì thấy không giống chút nào.
Mã Dật Phù đối diện với ánh mắt dò xét của Từ Tân, chỉ mỉm cười lên tiếng chào.
Từ Tân dời mắt, gật đầu coi như đáp lễ.
Văn Vĩ nhìn qua nhìn lại suy tính, phát hiện thấy không khí có vẻ không đúng lắm, vội vàng tươi cười xoa dịu, "Phải rồi cậu Ba, bác Từ ở phòng nào thế? Tôi với cậu cùng đi."
Từ Tân lười giải thích nhiều, vỗ vỗ Đinh Hoa vốn đã chờ đến mất kiên nhẫn, "Không cần đâu, là bạn tôi." Nói xong gật đầu với Văn Vĩ một cái, "Chúng tôi đi trước, gặp lại sau." Văn Vĩ nhiệt tình hừng hực bỗng nhiên bị dội một gáo nước lạnh, vẻ mặt lập tức trở nên lúng túng, nhưng cũng không thể tiếp tục dính lấy nữa.
Từ Tân xoay người đi mấy bước, kéo cửa cùng với Đinh Hoa đi vào trong phòng.
Cửa vừa khép lại, một tiếng cười khúc khích lọt qua khe cửa. Từ Tân ghé mắt nhìn, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt ôn hòa phía sau cặp kính ban nãy. Cửa đóng, Đinh Hoa mới cởϊ áσ khoác nhỏ giọng hỏi, "Anh, người vừa rồi là sao thế? Sao trước giờ chưa từng gặp?"
Từ Tân quét mắt nhìn hai giường bệnh phía ngoài, đều không thấy Trần Gia Lâu, lại tiếp tục đi vào phía trong, từ đầu đến cuối cũng không hé nửa lời.
Đinh Hoa trong lòng buồn bực. Mấy ngày nay hỏi cái gì lão Đại cũng không đáp, gã đi đằng sau đã ăn đầy một bụng đinh mềm rồi. Được cái hiện tại chuyện đáng quan tâm hơn là tình trạng của Trần Gia Lâu, cho nên chuyện này bị gã ném qua một bên rất nhanh.
Thực ra Từ Tân không phải không muốn nói, mà cái người tên Văn Vĩ này hắn cảm thấy không đáng nhắc tới. Anh ta là họ hàng xa của Từ Tân, công phu dày công tôi luyện nhất chính là nịnh hót. Hơn nữa còn chỉ nhận họ chứ không nhận người. Chỉ cần là dính một chút họ Từ, cho dù có là cục phân bãi nướƈ ŧıểυ anh ta cũng có thể khen là thơm.
Từ Tân quen biết chứ không thân thiết gì, chỉ khi còn nhỏ thì thường xuyên chơi cùng nhau, đến lúc lớn một chút số lần gặp tổng cộng lại chắc không tới được năm lần, chứ đừng nói là gặp sau khi hắn bỏ nhà đi. Nếu không phải hôm nay tình cờ đụng phải, hắn cũng chẳng nhớ ra trong đời mình có một người như thế tồn tại.
Trần Gia Lâu quả nhiên giống như lời Tiền Tiễn Khang nói, không đáng lo ngại. Vết dao đâm không sâu lắm, chưa đụng đến nội tạng, lại thêm phát hiện kịp thời nên chỉ cần khử trùng bôi thuốc rồi băng vào là được. Chỉ có điều lúc đó có mấy tên cùng xông lên, Trần Gia Lâu hoàn toàn không phòng bị, bị đánh đến khó coi, khắp người đều là thương tích. Cũng may là gã cũng có chút kinh nghiệm, biết che chắn với tránh mấy chỗ yếu hiểm cho nên không bị tổn thương đến gân cốt. Lúc một tên cuối cùng rút dao ra, ai cũng hết sức kinh ngạc. Trong lúc đánh nhau vốn Trần Gia Lâu đã cảm thấy đám người này tuy ra tay ác độc nhưng vẫn rất kiêng dè cái gì đó, lực đánh lên người gã luôn có cảm giác nhẹ đi hai phần.
Lúc tên nhóc kia đâm gã, xem chừng cũng đã đánh đến ngu người luôn rồi. Một dao vừa đâm đã có người mắng chửi, "Mẹ mày! Ai cho mày rút dao hả? Có phải không muốn lấy tiền nữa không?"
Trần Gia Lâu cũng nhanh nhẹn, vừa bị đâm thì cũng ôm dao còn cắm trên bụng mà bỏ trốn. Đám người kia thấy thế cũng qua loa bỏ đi luôn.
Trước khi chạy xa khỏi đó, gã còn nghe thấy tiếng chúng nó chửi đổng, "Chó má! Có một chút xíu mà còn muốn dắt theo lắm người như thế. Đúng là lỗ vốn. Họ Từ đó có bản lĩnh thế cơ à?"
Từ Tân nheo mắt, "Là nhằm vào tao à?"
Trần Gia Lâu đau đến méo miệng, "Nhưng gần đây cũng không kết thù oán gì mà." Nói xong nhớ tới chuyện gì lại sửng sốt, chần chừ nói, "Chẳng lẽ là bọn Hoàng cẩu? Cũng không phải chứ, cuối năm đã làm một vụ, sau đó coi như là hết rồi cơ mà. Muốn báo thù đến bây giờ cũng dai quá rồi đó."
Đinh Hoa khinh thường, "Mày còn định giảng đạo với chúng nó chắc? Thối bỏ mẹ!"
Từ Tân trầm mặc chốc lát, lắc đầu bảo, "Chắc không phải bọn nó đâu."
Đinh Hoa vỗ thành giường một cái, nhảy dựng lên, "Mẹ, còn có thể là ai nữa! Lần trước đánh người của mình còn chưa tính sổ thì thôi, hôm nay còn tự mình tìm đến cửa!"
Từ Tân ngẩng đầu lườm gã cảnh cáo, sau đó nói với Trần Gia Lâu, "Chuyện chúng mày trước hết đừng dây vào, cứ dưỡng thương cho tốt đi đã." Nói xong ánh mắt cũng trở nên lạnh lẽo, "Lần này coi như anh thiếu nợ mày."
Nói chuyện một hồi, bất giác đã qua một giờ. Trần Gia Lâu nhất quyết muốn xuất viện, song lại bị Từ Tân bắt ở lại, không cãi được chỉ đành phải nghiêm chỉnh nằm ngốc ở bệnh viên một đêm. Để đề phòng có chuyện xảy ra, Đinh Hoa ở lại trông nom.
Từ Tân một mình đi xuống lầu, đến cổng bệnh viện lại đi vòng ra chỗ đỗ xe, tùy tiện ngồi xuống một bồn cây quanh đấy. Mưa đã ngừng hẳn. Không khí ẩm lạnh lại có mùi quế phảng phất. Từ Tân hít một hơi, tràn vào lồng ngực là luồng khí lạnh toát. Thở ra, mới lại cảm thấy một chút ấm áp. Chuyện xảy ra ngày hôm nay bây giờ lại lần lượt tua lại trước mắt như đèn kéo quân. Cãi nhau với Dương Cầm, dặn dò của ông chủ Tiền, câu hỏi của Lâm An, Trần Gia Lâu bị tập kích, cùng cuộc gặp gỡ chớp nhoáng với Văn Vĩ, nhờ đó mà biết được chút chuyện gần đây ở nhà họ Từ. Hắn cau mày suy nghĩ, theo thói quen mở bao thuốc, lại phát hiện bao đã trống không.
Tai bay vạ gió mà Trần Gia Lâu gặp phải hôm nay quá nửa nguyên nhân là do hắn mà ra. Lỗi là do hắn, trước đây đã tiện tay ném cho Trần Gia Lâu cái áo màu xanh đó. Chỉ vì một hành động vô ý của bản thân, lại khiến anh em của hắn không dưng bị dính một dao. Từ Tân vì chuyện này mà tự trách không thôi, lại cùng lúc có chút cảm giác thất bại.
Nếu như đã hạ thủ lưu tình, thì chứng tỏ là biết rõ lai lịch của hắn. Nhưng biết rõ hắn lại vẫn tìm người đánh hắn, xem ra không thể là đám Hoàng cẩu mê vinh hoa sợ phiền phức kia được. Nhưng mà nghĩ thế nào thì cũng không ra ai có lí do. Nếu là việc công thì tìm ông anh thứ hai của hắn có vẻ hợp lý hơn. Còn nếu là thù tư thì, bản thân hắn trong mắt người cha chính trực kia vốn đã chính là tà môn ma đạo rồi. Căn bản là không cùng một con đường.
Đêm đã muộn rồi, thế nhưng nghĩ mãi vẫn không ra đáp án, Từ Tân không khỏi có chút mất kiên nhẫn, đem hai tay chà xát lên mặt. Ngẩng đầu lên, hắn thấy trước phòng an ninh cách đó không xa có một người đang đứng, dáng vẻ giống như đang hỏi thăm bảo vệ chuyện gì đó. Người nhỏ gầy, trong bóng đêm có cảm giác mỏng manh hơn mọi khi.
Từ Tân ngỡ là mình nhìn lầm, tiến về trước mấy bước rồi mới dò xét gọi một tiếng, "... Lâm An?"
Người nọ nghe thấy thì lập tức xoay lại, trong đôi mắt lộ rõ vui mừng.