Resident Evil 3 - Thành Phố Chết

Chương 2




Dịch giả: JediDarkLord, meomuntiteo, Lioncoeu , q_thanhbt, Twiness_nast, Christie, bforward, alice_linh, Soroxas

Ngày 3 tháng 10, 1998

Bóng tối nhá nhem đã phủ qua các ngọn núi, sơn lên chân trời lởm chởm những sắc tím mờ ảo. Khúc lượn trải nhựa quanh co uốn khúc xuyên qua màn đêm đang kéo đến, bao quanh là những ngọn đồi cao in bóng trên bầu trời không một gợn mây, kéo dài đến một ánh sao lập lòe mờ tỏ.

Đáng lẽ Leon đã thưởng thức cảnh đẹp mỹ lệ đó thêm chút nữa nếu anh không bị trễ quá. Anh sẽ đến nơi đúng giờ vào ca, chắc chắn rồi, nhưng anh đã hi vọng đầu tiên là sẽ ổn định chỗ ở căn hộ mới, tắm một cái, kiếm chút gì ăn; nếu được, anh còn có thời gian đi một vòng quanh thành phố trên đường đến sở làm. Thay quân phục sẵn ở trạm dừng trước giúp tiết kiệm được ít phút, nhưng về cơ bản thì kế hoạch đã tiêu rồi.

"Thế đấy, cảnh sát Kennedy. Ngày đầu tiên đi làm và mày sẽ xỉa thịt dính ở răng trong giờ điểm danh. Cực kì chuyên nghiệp."

Ca làm việc của anh bắt đầu lúc chín giờ, và bây giờ đã qua tám giờ, Leon nhấn giày mạnh hơn trên chân ga, kể cả khi chiếc Jeep của anh lướt qua một bảng hiệu báo cho biết còn cách Thành phố Raccoon chỉ nửa tiếng nữa. Ít ra thì đường phố cũng thông thoáng, ngoại trừ một vài khu nhà chung cư, còn thì dường như anh đã không thấy ai nữa trong nhiều giờ rồi. Một thay đổi dễ chịu, so với tình trạng giao thông kẹt cứng ngay phía ngoài New York đã tiêu tốn của anh nguyên cả buổi trưa. Thật ra từ đêm hôm trước anh đã cố gọi cho nhân viên trực để báo là có thể sẽ đến muộn, nhưng đường dây hình như có vấn đề gì đó. Không có gì ngoài tín hiệu bận.

Số đồ đạc ít ỏi anh có đã được chuyển đến căn hộ nhỏ nằm trong một khu lao động khá tươm tất ở quận Trask của thành phố Raccoon, có một công viên khá đẹp ở cách không quá hai dãy nhà, và chỉ cần khoảng năm phút để đi đến bến xe. Không còn cảnh ùn tắc, những căn nhà ổ chuột đông đúc và những hành động bạo lực tuỳ tiện. Một khi đã vượt qua được sự ngượng ngùng khi lần đầu tiên đi làm như một cảnh sát thực thụ mà vẫn chưa kịp dỡ đồ đạc ra, anh sẽ hướng tới cuộc sống mới trong một cộng đồng bình yên. Raccoon tách xa khỏi Big Apple hết mức có thể, cảm tạ trời đất – “trừ những tháng gần đây. Những án mạng đó...”

Dù đang phấn khích, nhưng anh vẫn thoáng rùng mình với những suy tưởng. Những việc đã xảy ra ở Raccoon thật ghê tởm, dĩ nhiên, bệnh hoạn, nhưng kẻ thủ ác chưa bao giờ bị bắt và cuộc điều tra cũng chỉ mới bắt đầu. Và nếu Irons thích anh, thích anh nhiều như ông hiệu trưởng trường đã từng thích anh, Leon sẽ có thể có cơ hội làm việc trong vụ này. Nghe đồn Irons là một cái gai, nhưng Leon biết anh được đào tạo xuất sắc – ngay cả một cái gai cũng có thể bị ấn tượng. Dù gì anh cũng nằm trong số mười người tốt nghiệp xuất sắc nhất. Và anh cũng không xa lạ gì với Raccoon, vì anh đã ở hầu hết các mùa hè tại đó khi còn là một chú nhóc, lúc ông bà anh vẫn còn sống. Thời đó, tòa nhà Sở cảnh sát Raccoon còn là một thư viện, và Umbrella hãy còn vài năm nữa mới biến thị trấn thành một thành phố thực thụ, nhưng hầu như nó vẫn là một nơi bình lặng như anh vẫn nhớ từ hồi thơ ấu. Khi nào những kẻ ăn thịt người bị tống khứ đi, Raccoon sẽ lại hoàn thiện như trước – xinh đẹp, sạch sẽ, một cộng đồng lao động trí thức náu mình giữa các đỉnh núi như một thiên đường bí mật.

"Rồi mình sẽ ổn định trong vòng một hay hai tuần, và Irons sẽ nhận ra là những bản báo cáo của mình tốt đến thế nào, hay là mình giỏi như thế nào trong công việc được giao. Ông ta sẽ bảo mình nhìn qua hồ sơ vụ án, chỉ để làm quen với các dữ liệu để mình chạy việc lặt vặt và mình sẽ phát hiện điều chưa ai để ý. Một kiểu mẫu, có thể lắm, hay một mô típ bắt gặp trên nhiều hơn một nạn nhân... hay mình sẽ tình cờ gặp một nhân chứng chỉ ra điều gì đó không ổn. Chưa ai nhìn nhận ra bởi vì họ đã sống ở đây quá lâu, và gã cớm mới toe này vừa đến đã phá án, chưa đầy một tháng sau khi ra trường và mình..."

Có cái gì chạy qua ngay trước chiếc Jeep.

“Lạy Chúa!”

Leon nhấn phanh và đánh tay lái, bừng tỉnh khỏi cơn mơ màng trong nỗ lực kiểm soát cái xe. Phanh hãm gấp và tiếng ken két của cao su nghe như một tiếng thét. Chiếc Jeep quay nửa vòng về phía hàng cây tối bên đường – và dừng bên lề, chết máy sau cú xóc nảy cuối cùng.

Tim đập thình thịch và bụng dạ rối bời, Leon mở cửa sổ và

thò cổ ra, xem xét vùng tối tìm con thú vừa mới chạy qua xa lộ. Anh không đâm phải nó nhưng cũng suýt soát. Chó loại gì đấy, anh không nhìn rõ – dù sao cũng là một con to, chó chăn cừu hoặc một con Doberman lớn, nhưng mà nhìn nó có vẻ làm sao ấy. Anh chỉ nhìn thấy nó trong một chớp mắt, một hình ảnh chớp nhoáng của đôi mắt đỏ lóe sáng và một thân hình gầy guộc nhẳng nheo. Và còn cái gì khác, như thể là...

"...nhơn nhớt? Không, chỉ là ảo giác ánh sáng, hoặc là mày sợ rơi cả tim nên nhìn lầm. Quan trọng nhất là mày không sao và mày không đâm phải nó."

“Lạy Chúa”, anh nói lần nữa, lần này nhẹ nhàng hơn, cảm thấy dễ chịu hơn và bỗng dưng rất cáu kỉnh khi đã bớt căng thẳng. Những người để cho chó của họ chạy rông thật ngu ngốc – lúc nào cũng khẳng định là muốn chó cưng chạy chơi thoải mái, để rồi tỏ ra ngạc nhiên khi chúng bị xe chẹt.

Chiếc Jeep dừng cách một tấm biển đề THÀNH PHỐ RACCOON 10 chỉ vài chục centimet. Anh chỉ lờ mờ thấy được chữ trong bóng đêm đang xuống dần. Leon liếc nhìn đồng hồ, hãy còn nửa tiếng nữa mới phải đến sở làm, còn nhiều thời gian – nhưng vì lý do gì đó, anh chỉ ngồi im một lúc, nhắm mắt và thở thật sâu. Không khí thơm mùi gỗ thông mát lạnh lướt qua mặt anh; con đường hoang vắng trải dài dường như im ắng đến phi lý – như thể không gian đang nén hơi thở, chờ đợi. Lúc này khi tim đã lấy lại nhịp bình thường hơn, anh ngạc nhiên nhận ra là anh vẫn có cảm giác bối rối, thậm chí lo âu.

"Những án mạng ở Raccoon. Chẳng phải là đã có một vài người bị giết vì thú vật tấn công đó sao? Chó dại, hay cái gì khác? Rất có thể đó chẳng phải là thú nuôi của ai hết."

Đầu óc rối bời – và càng rối bời hơn khi anh bỗng nhiên có cảm giác rằng con chó vẫn ở gần đâu đây, dường như đang theo dõi anh từ bóng tối của những lùm cây.

"Chào mừng anh đến thành phố Raccoon, cảnh sát Kennedy. Hãy cẩn thận với những thứ rất có thể đang theo dõi anh... "

“Đừng có vớ vẩn thế”, Leon lẩm nhẩm với chính mình, và cảm thấy đỡ hơn chút đỉnh trước giọng nói người lớn nghiêm túc của mình. Anh thường tự hỏi liệu có thể bỏ được cái tính hay tưởng tượng không.

"Mơ mộng như một đứa nhóc mơ bắt được kẻ xấu, rồi thì là những con chó-quái vật giết người bịa đặt ẩn trong rừng – hãy cố hành động như người lớn nào Leon? Mày là cảnh sát, lạy Chúa, một người trưởng thành..."

Anh nổ máy và lại lên đường, mặc kệ cái cảm giác kì lạ bứt rứt cách nào đó đang xâm chiếm trong người anh, dù cho lý trí đang khiển trách. Anh có một công việc mới và một căn hộ xinh xắn trong một thành phố nhỏ đầy triển vọng; anh thạo việc, lanh lợi và bề ngoài lịch sự; khi nào anh giữ cho đầu óc sáng tạo của mình nằm trong tầm kiểm soát, mọi việc sẽ đâu vào đấy.

“Tôi đi tiếp đây”, anh tự nhủ, cố nặn ra một cái nhếch mép gượng gạo nhưng thật sự rất cần để bình ổn tâm trí. Anh đang trên đường đến thành phố Raccoon, đến với một cuộc đời mới đầy hứa hẹn – không có gì để phải cảm thấy không thoải mái, không gì hết...

----

Claire đã kiệt sức, cả thể xác lẫn tinh thần, và việc mông cô đang ê ẩm suốt mấy tiếng nãy giờ chả giúp được gì hơn. Tiếng nổ của động cơ Harley dường như đã ăn sâu tận xương, một đối trọng về thể xác so với nỗi lo lắng bồn chồn của cô – và dĩ nhiên, cảm giác tệ nhất bắt nguồn từ cái mông nhức nhối và nóng bức. Còn nữa, trời đang tối dần, và như một đứa ngốc, cô đã quên mặc áo khoác da; Chris sẽ bực lắm đây.

"Anh ấy sẽ gào toáng lên, nhưng mình sẽ không thèm quan tâm. Chúa ơi, Chris, làm ơn có ở đó để hét vào mặt em vì đã hành động ngu ngốc..."

Chiếc Harley nổ bình bịch trên con đường tối, tiếng động cơ vang vang dội lại cô từ những đỉnh đồi dốc và hàng cây thẳm tối. Cô rẽ góc cẩn thận, ý thức rõ là con đường xa lộ quanh co rất vắng vẻ; nếu cô ngã, phải lâu lắm mới có ai đó đi ngang qua.

"Làm như là cần thiết lắm vậy. Ngã xe không có đồ bảo hộ, mày sẽ bị cạo thành từng miếng trên mặt nhựa đường chỉ với một cú lăn."

Thật ngu ngốc, cô biết mình thật ngốc mới rời đi quá sức vội vã đến độ không thèm soạn đồ - nhưng có điều gì đó đang xảy ra với Chris. Quỷ thần ơi, chuyện gì hẳn đang xảy ra với cả thành phố. Suốt mấy tuần gần đây, mối nghi ngờ về việc anh trai cô đang gặp vấn đề đã trở nên chắc chắn, và những cú điện thoại cô gọi buổi sáng hôm đó đã làm cho nó càng chắc chắn hơn.

"Không ai ở nhà. Không ai ở nhà ở bất cứ đâu. Cứ như là Raccoon đã di dời và quên không để lại lời nhắn địa chỉ mới vậy."

Thật là rợn tóc gáy, mặc dù cô cóc thèm quan tâm đến Raccoon. Vấn đề là Chris đang ở đó, và nếu có gì xấu xảy ra với anh...

Cô không thể, không nên nghĩ như thế. Chris là tất cả những gì cô có. Cha họ đã chết vì tai nạn trên công trường khi cả hai còn nhỏ xíu, và khi mẹ chết vì xe đụng ba năm trước, Chris đã cố gắng hết mức để vào vai phụ huynh của cô. Mặc dù anh ta chỉ lớn hơn vài tuổi, anh đã giúp cô chọn trường cao đẳng, tìm cho cô một bác sĩ chuyên khoa trị liệu tử tế - anh còn gửi cho cô ít tiền mỗi tháng trong số lương cảnh sát kiếm được, mà anh gọi là “tiền đi dạo”. Và trên hết, anh gọi điện cho cô vài tuần một lần, chính xác như đồng hồ.

"Ngoại trừ việc anh đã không gọi lần nào suốt một tháng rưỡi nay, và cũng chẳng trả lời điện thoại của cô”. Cô cố gắng thuyết phục bản thân rằng thật là ngốc khi cứ lo lắng, có thể anh ấy đã quen một cô gái, hoặc có gì đảo lộn trong việc đình chỉ S.T.A.R.S., hay bất cứ chuyện gì tương tự. Nhưng sau ba lá thư không được hồi đáp và nhiều ngày chờ đợi chuông điện thoại reo, cuối cùng cô đã gọi một cuộc đến Sở cảnh sát Raccoon trưa hôm đó, hi vọng nối tiếp hi vọng có ai ở đó có thể biết chuyện gì đang xảy ra. Và chỉ có tín hiệu bận.

Ngồi trong phòng kí túc xá, lắng nghe tiếng máy tút tút vô hồn đó, cô đã bắt đầu thấy thật sự lo lắng. Ngay cả một thành phố nhỏ như Raccoon cũng phải có hệ thống trả lời tự động cho các cuộc gọi trong vùng. Lý trí bảo cô không nên hoảng hốt, rằng một đường dây gặp sự cố chẳng có gì là kì lạ, nhưng linh tính mách bảo cô có chuyện xấu. Cô đã dò cuốn sổ ghi địa chỉ với đôi tay run rẩy, gọi một vài số cho bạn của anh, những người hay những nơi anh đã dặn cô gọi đến nếu có chuyện thật cần kíp mà anh không có nhà – Barry Button,

Quán Emmy, ông cớm nào đó cô chưa từng gặp tên David Ford. Cô cũng đã thử gọi Billy Rabbitson, mặc dù Chris đã bảo cô rằng anh ta biến mất từ mấy tháng trước. Và ngoại trừ chiếc máy tự động trả lời đã đầy ứ của nhà David Ford, cô chẳng nhận được gì ngoài những tín hiệu bận.

Vào cái lúc cô ngưng gọi, nỗi lo đã chuyển thành điều gì đó rất gần với hoảng loạn. Đi đến Raccoon từ trường đại học của cô chỉ mất khoảng sáu tiếng rưỡi. Bạn cùng phòng của Claire đã mượn đồ bảo hộ của cô để đi chơi với anh bạn trai mới, nhưng Claire còn một cái mũ bảo hiểm khác – và với cái cảm giác chưa hẳn là hoảng loạn ấy cứ quay cuồng trong đầu cô cùng những suy nghĩ đáng sợ, cô đã làm một việc đơn giản là với lấy mũ bảo hiểm rồi lên đường.

"Ngu ngốc, có thể lắm. Bốc đồng ư, đương nhiên rồi. Và nếu Chris không việc gì, bọn mình có thể cười mãi cười hoài vì mình đã hoang tưởng tức cười ra sao. Nhưng nếu không biết được chuyện gì đang xảy ra, mình sẽ không có phút nào bình tâm."

Tia sáng cuối cùng của ban ngày đang tắt dần trên khoảng trời không một gợn mây, dù vậy một mặt trăng sắp tròn và ánh đèn pha của chiếc Softail đủ sáng để cô nhìn thấy – quá đủ để nhìn thấy tấm biển đề phía bên trái cô: THÀNH PHỐ RACCOON 10. Tự nhủ là Chris vẫn yên lành, Claire buộc mình tập trung vào điều khiển chiếc xe nặng nề. Trời sắp sửa tối hẳn, nhưng cô sẽ đến Raccoon trước khi quá tối để lái xe. Thành phố Raccoon có an toàn hay không, cô sẽ biết ngay thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.