Remix - Hỗn Âm Nhân Sinh

Chương 95




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vào cái đêm tôi gặp anh một cách diệu kỳ sáu năm trước, khi ấy tôi 14 tuổi, mặc cái quần giặt đến bạc màu, chiếc áo khoác vừa cũ lại còn không vừa người, đôi giày đá bóng dưới chân cũng quăng mất, cứ như gặp nạn ập đầu, đứng ven đường nhìn ngang dọc mà ngơ ngác.

Còn anh thì cưỡi con siêu xe màu đen, chân dài một bước giẫm lên gạch lề đường, mặt mũi phong lưu quyến rũ, có một sự ngả ngớn đi kèm mà không tự giác được, lấy đi cái bật lửa trong tay tôi, nói, châm cho anh điếu thuốc nào?

— Sáu năm sau tôi nhìn anh tháo mũ bảo hiểm xuống, phần tóc trước trán được hất ra phía sau, để lộ ra cái mũi góc cạnh, cười một nụ cười mỏi mệt, lại có một sự dung túng không thể không nhận sai, nói, “Em nói về là về ngay đấy ư…”

Tôi nhịn một đường, cũng không biết những lời này đã trúng phải công tắc phẫn nộ nào trong tôi rồi, giọng điệu lẫn hành động đều cứng ngắc, trong lòng trào dân chua xót, cố hết sức lấy lông mày giả vờ như không cảm xúc, nói, “Vì thế?”

Anh chưa từng bao giờ thấy tôi như thế này, cái cớ đã chuẩn bị từ trước để lấp liếm cho qua cũng vì phản ứng của tôi mà bay sạch, cho nên anh tạm dừng trong giây lát, sắp xếp lại từ ngữ, cùng lúc ấy đến gần bên tai tôi, cong 2 ngón tay len vào các ngón tay của tôi, móc lấy.

“Cục cưng giận ta sao.”

Cái cảm giác cùng anh bốn mắt nhìn nhau cũng đồng thời chạm đến người kia như thế này khiến cho thế trận suýt thì bị vỡ mất.

Nhưng được cái nhan sắc không có nghĩa anh là có thể trở thành diễn viên phim bi tình xuất sắc, nhìn nhau đắm đuối vài giây thôi đã là tán tỉnh rồi. Lần này tôi đã miễn nhiễm đủ đầy, dù lòng có dao động, bàn tay còn nằm trong tay anh giãy ra và rút về lại: “Giải thích rồi sẽ về với anh.”

“Ta cảm giác như cái mà em cần bây giờ không phải một lời giải thích.”

Anh lại kéo tôi về, tiện thế mở ra tay còn lại, ôm lấy tôi vào lòng, vỗ vỗ tấm lưng thấm mồ hôi ướt đẫm, “Em cần được ôm.”

“…”

Tôi chỉ giữ im lặng, theo phản xạ nhìn lướt quanh con phố đêm vắng bóng người một vòng, tin chắc rằng sẽ không bị người qua đường nhìn ngó một cách quái dị, rồi mới siết chặt cái ôm.

“Lần sau đừng vậy nữa.”

Không làm thế nữa, định hô thật lớn bây giờ lại như nghẹn ứ, tựa mặt vào hõm vai anh, không biết nên chui vào đâu.

Những gì tôi có thể làm chỉ đến bước này thôi.

“Là ta không đúng.” Anh xoa xoa gáy tôi, “Xin lỗi cục cưng mà.”

“Ta sai rồi.”

Tôi thấy mình thở dài như trút được gánh nặng, cả người như bị anh tung lên thật cao mà đã tiếp được sau đó, mới giây trước còn vây trong nỗi sợ hãi vì mất liên lạc, trong nháy mắt bừng tỉnh nhận ra mình đang trong lòng anh. Tôi biết không một ai muốn mình trông khổ sở vì tình cả, vừa thiếu lý trí, lại không mấy tự nhiên, chỉ vì nỗi lo lắng dư thừa mà chạy đi vài chục km, lại không lấy được đáp án, cứ như vừa được trực tiếp nhìn thấy anh, lấy tay ôm lấy anh.

Không cần bất cứ điều gì khác.

Cái gì cũng vậy thôi.

Tôi hỏi anh, chuyện của anh giải quyết xong xuôi rồi chứ? Những người kia đâu?

Anh chà chà ngón tay, “Em xem ta đến đây nhanh như vậy ấy, vốn là ta đang ở ngõ hẽm phố mới bên kia, sâu vào trong có một sòng bài, có hai nhóm người xảy ra xung đột, suýt thì cảnh sát cũng tới nơi luôn… Cơ mà trong lúc ta không tiếp máy đã xử lý cả rồi. Yên tâm.”

Trước mắt chợt tối hẳn, cách với anh một mặt kính, anh đội mũ bảo hiểm lên cho tôi, cốc một cái “Cộc cộc” vào vị trí thái dương tôi.

“Những người khác còn ở lại “Dọn dẹp”, chắc hơn nửa đêm mới xong.”

Chờ khi tôi đã ngồi vững phía sau, bỏ ba lô ở phía trước, anh kéo cánh tay tôi lên và vòng quanh thắt lưng anh như dây an toàn vậy.

Đêm đã khuya.

Anh chở tôi đi trong màn đêm của tháng Bảy cháy rừng*, bao nhiêu phiền muộn trong lòng đã vơi đi hết, gió thổi qua có hơi buồn ngủ, khi băng qua một cây cầu, ánh nước gợn sóng trên mặt sông phản chiếu lên cây trụ cầu một cách sinh động, dệt thành một tấm lưới sáng thưa mắt. Có ánh đèn đường làm bạn, tia sáng giống như con người dịu dàng nhất mà cánh tay tôi đang ôm lấy thật chặt phía trước. Tôi không nói một lời, chỉ dán chặt vào lưng anh, muốn thử xem liệu có thể nghe thấy được tiếng tim đập không.

“Có phải em, không thích ta làm nghề này không?”

Tôi toan mở miệng, sực nhớ phải gạt kính bảo hộ lên, gió ùa vào mặt thật mạnh, mạng đến nỗi tôi không mở mắt ra được. “Không quan trọng có thích hay không.”

“Giả dụ như em có quá đáng mà bắt anh phải thu tay lại, sự tình không do người, anh bị kẹp ở giữa sẽ rất khó xử.”

Ngã tư phía trước sáng đèn đỏ, anh giảm tốc độ, gió cuốn đi điệu âm khiến cho giọng nói anh thay đổi: “Có một số thứ không phải nói thu tay là thu tay được.”

Anh dừng lại, xoa lên mu bàn tay tôi, “Cục cưng suy nghĩ còn chính chắn hơn cả ta đấy.”

“Lập trường hai bên không giống mà thôi.”

Tôi cọ cọ cằm lên vai anh, nói, “Anh có giới hạn của riêng mình mà, cũng sẽ không đánh cược với tính mạng của mình, hay đánh đổi, điều đó rất vô nghĩa.”

“Quan trọng là…”

Tôi khép miệng lại, lời muốn nói, không biết làm sao mà hạ thấp âm điệu xuống. “Anh còn có em.”

“Hửm?”

Anh không cười thì may ra, anh vừa cười tôi liền cảm thấy ngớ ngẩn không thôi. Tật này chỉ sợ khó bỏ.

“Em nuôi ta à?”

“Sao lại không chứ, “Tôi quyết tâm, “Chờ em tích cóp tiền trong vài năm, có vốn liếng thì mở nơi làm việc riêng(studio?), tay trắng thì đi hát dạo, em sẽ nghĩ cách… Miễn là anh đừng có phá sản thì cỡ nào em cũng nuôi được hết.”

Anh nở nụ cười, bả vai run run, sau đó thả lỏng mình, ra vẻ như mình không hề cười nhạo tôi mơ hão lại ngây thơ vậy.

“Thì ra là vậy.”Anh xoay chuyển như gió, “Về nhà ta đưa em hộ khẩu rồi sổ tiết kiệm này tài khoản bí mật này toàn bộ gia sản đều đưa em tất, sau này ta coi như thành tên mặt trắng, ăn em ngủ cũng em, lên giường có vợ yêu xuống giường chỉ có đôi giày thôi.”

“Papa, làm người không thể quăng hết mặt mũi như vậy được.”

“Ta cũng gần 30 rồi, bắt đầu thành kiểu người bỏ qua mấy thứ này rồi. Quyết định vậy hén.”

“…”

Cho nên từ đêm hôm đó sau khi về nhà thì anh bắt đầu lên cơn rồi.

Bởi vì tôi về chỉ đơn giản là một hành động tùy hứng, khi tỉnh táo đầu óc rồi có hơi hối hận, về nhà mình thì cũng không ổn, dứt khoát vào phòng thu thu âm ca khúc của mình.

Mà Cung Tuyển Dạ nói sự kiện nổi bật ngày hôm trước vẫn còn chưa lắng, anh cần phải ở nhà tránh bão, đóng cửa không tiếp, hoặc chỉ ra ngoài mua thức ăn cho mèo, trên người một cái áo thun một cái quần soóc, trang phục ở nhà xuềnh xoàng, mặc đồ trong cũng không thèm cài khóa (này rất không nên), ria mép 2 3 ngày không cạo, phạm vi hoạt động cố định trong bán kính 1 km, cực kỳ nghe lời, tôi đặt giờ giới nghiêm cho anh thì đúng giờ liền về, hoặc cắm rễ trong phòng nghe tôi hát, cùng tôi tham khảo chọn ca khúc như thật.

Tôi ngậm viên kẹo thông họng, cầm lấy một ca khúc solo đã duyệt trước một lần lên và hát 20 câu đầu theo thứ tự, sau đó để anh chọn 5 câu phù hợp nhất, chọn ra cho ca khúc trong album.

Anh ngồi trên sô pha, tay khoát rộng, miệng ngậm cây bút bi, cầm ca khúc của tôi trong tay, đầu ngón chân nhịp nhịp theo giai điệu, khi tôi hỏi anh cho ý kiến, anh liền hùng hồn mà phán: “Ta nào có hiểu gì về dân nghệ sĩ tụi em đâu. Ta hát ngang chè à.”

Tôi như sắp thở không ra hơi, “Cung Tuyển Dạ —”

“Nhưng mà ta nghĩ.”

Anh lấy ngón tay búng trang giấy, “Khi em đối diện với ta, hát tình ca là hay nhất đấy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.