Remix - Hỗn Âm Nhân Sinh

Chương 83




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi thả di động xuống và nhìn vào đồng hồ hiển thị, rồi hỏi anh: “Anh đang ở đâu vậy?”

Trong lúc gián đoạn cuộc hội thoại, anh như đã đi xa ra khỏi vị trí ban đầu, tìm một nơi yên tĩnh hơn, sau đó chậm rãi nói, “Em đoán thử xem?”

Cứ như lừa đảo qua điện thoại ấy. Tôi nhìn người người vào rồi lại ra nhà vệ sinh, ước chừng thời gian dọn món lên, bước chân ra ngoài, khi ra có nhường đường cho một người đàn ông trung niên bụng phê, lời nói bị gián đoạn vài giây, “Em… Không đoán đâu.”

“Há.”

Tôi nghe thấy tiếng bật lửa “Lách tách” ở đầu bên kia, anh ngậm một thứ trong miệng, ý cười nhàn nhạt, “Đang ở nhà thôi. Hôm nay ta được nghỉ.”

Còn tưởng anh đến công trường phụ hồ thể nghiệm dân sinh chứ. Tôi nhịn không nói ra.

Cũng không nói “Em ăn xong sẽ đến chỗ anh”

Bởi tuần trước đã mượn văn phòng câu lạc bộ rồi, làm phiền tiền bối câu lạc bộ âm nhạc đệm nhạc giúp, sau đó là nhờ tiền bối câu lạc bộ sáng tác văn học chỉnh sửa câu lời, công việc khá nhiều, lại ngại di chuyển tới lui phiền phức, cho nên cũng không về nhà, chỉ gọi báo cho Cung Tuyển Dạ.

Cả một mùa hè đã là quá đủ cho chúng tôi rồi, sau khai giảng có thể duy trì tần suất mỗi tuần gặp một lần là nhiều hết mức, có đôi lúc không có chuyện gì cần gặp, cả hai ai cũng bộn bề, dù sao chúng tôi không phải cái loại tình yêu cuồng nhiệt mới vài ngày không gặp đã nhớ đến phát điên, anh là người có địa vị, bên nào nặng bên nào nhẹ anh rất rõ, mà tôi cũng không phải kiểu người một lòng một dạ chìm đắm trong bể tình, người ta nói rằng khoảng cách mới biết quý trọng, tôi không phản đối, nhưng tôi vẫn muốn dành nhiều thời gian hơn cho anh.

Lần trước anh có hỏi tôi, em đã “Tính đến chuyện sau này”, từ nhỏ như lần sinh nhật sắp tới định cho anh bất ngờ như thế nào đến lớn như cuộc sống cùng với anh trong tương lai sẽ ra sao.

Nói ra thì ngại quá, tôi đã từng nghĩ đến mọi chuyện cả rồi.

Vậy còn anh?

Anh có đồng ý cùng tôi không?

“Em muốn trước khi đi ngủ và sau khi thức dậy đều sẽ thấy anh”, nên mở miệng như nào đây.

Rất xấu hổ.

“Ừ, bên anh, chắc rất bận nhỉ.” Tôi nói, “Em lát thì về thẳng nhà luôn, không có tiết mục sau bữa ăn.”

Anh lại không hề dò xét lẫn níu kéo, nói theo lời tôi, ừ.

Không có gì cả.

Tôi cúp máy, trở lại bàn Hạ Giai và Chu Tĩnh Dương vứa mới dùng bữa

“Sao vậy con?” Hạ Giai hỏi tôi.

“Không có gì ạ.” Tôi ăn một thìa khoai nghiền, phía trên được phủ bởi một lớp pho mát nướng tan chảy, có hơi bỏng miệng.

“Lát con đi gặp Hà béo một chuyến ạ.” Tôi lấy tay lau đi vệt sốt díánh trên miệng, nói, “Đã lâu không gặp chú ấy.”

Bất chợt liếc nhìn sang Chu Tĩnh Dương.

Hắn lập tức ngầm hiểu, “Được, cứ giao cho tôi.”

Hắn quả thật là một người đàn ông chính chắn, thông minh, tinh tế và thấu hiểu lòng người, như thoạt trông của hắn, chi bằng nói người như hắn và Cung Tuyển Dạ đều có năng lực này, dù chuyện gì cũng có thể xử lý thỏa đáng, “Cảm ơn.”

Nói thì nói thế, sau khi chào tạm biệt hai người họ, tôi liền quay đầu đi tìm Cung Tuyển Dạ.

Xế chiều không dễ bắt xe, trên đường còn rất đông, cho nên tôi rất dư thì giờ mà tưởng tượng ra các thể loại tình huống sinh động, ví dụ như lúc tôi đến thì bắt gặp tại nhà anh đang mở party bể bơi với các cô gái xinh đẹp, lại ví dụ như lần trước ấy, được gặp mặt hỏi thăm thân thiết các anh em đen trắng và cả trung lập.

Tôi tưởng tượng vài tình huống như thế.

Mà tôi không thể làm được gì.

Tôi chỉ muốn được thấy anh một lần.

Đến trước nhà anh, tôi vẫn có thể nghe được tiếng động lớn đang thi công từ bên trong, tôi nghi ngờ rằng mình mà trực tiếp đập cửa không biết anh có nghe thấy được không.

Đành chịu vậy, tôi lại gọi cho anh. Giống như cảnh thường thấy ở vai nam chính trong tiểu thuyết lẫn phim ảnh, nói, alo, mau mở cửa.

Anh trầm mặc một chốc, tiếng bước chân vang lên trong loa nghe hòa cùng với tiếng chân thực tại, cánh cửa phía trước được mở ra.

Thấy anh không nói một lời nào, toan đi vào thì bị hai tay anh chống khung cửa chắn đường, lấy thân ngăn tôi lại.

Tôi cố vào trong, anh không cho, thế là giữ mãi tư thế trong lòng anh, đứng tại chỗ không đi đâu được.

Anh ôm lấy hông tôi, tay đóng cánh cửa phía sau lại, cất tiếng mang theo âm điệu vô cùng êm tai, nhẹ nhàng nói, cục cưng học được cách đánh úp rồi, đến kiểm tra phòng à?

Tôi thật thà nói, tới sớm nhỉ.

Anh buông tiếng thở dài. Một tay chống hông, tay còn lại gãi gãi đầu, anh lúc này trong mắt tôi như đã thu hồi đi ánh hào quang, giống như một chàng trai trẻ tuổi bình thường có phần ngốc nghếch, tôi đến đương nhiên đã phá hỏng kế hoạch bí mật của anh rồi, nhưng anh lại không có cách nào với tôi.

Cuối cùng anh vẫn nói ra, với biểu cảm sầu thối.

“Ban đầu còn định chờ vài ngày nữa cho em niềm vui bất ngờ mà.”

Anh dẫn tôi đến nơi phát ra tiếng ồn: Thư phòng trên lầu hai.

Nơi này cũng không lớn mấy, bày trí không nhiều, thi thoảng dành cho khách đến nghỉ lại, mà bây giờ nó đã hoàn toàn khác với khi trước tôi đến đây.

Sàn được tu sửa lại, bốn bức tường được ốp thêm chất liệu đặc biệt cách âm, thoạt trông có vẻ vừa xong; chiếc sô pha vốn dĩ thuộc về căn phòng không di dời, đặt trong góc cùng với cái microphone. Bày trí về tổng thể đã định hình, trước lắp đặt dàn vi tính, bộ khuếch đại âm và mixer, vài công nhân mang găng tay khuân thảm được cuốn thành cuộn đến, mặt đất như được nâng cao thêm một tầng.

– Anh biến nơi này thành một phòng thu tư nhân.

“Em thấy không, em đến ngay lúc này, lời thoại mà ta đã chuẩn bị trước quên sạch cả rồi.”

Anh nắm lấy một bàn tay tôi, cúi đầu, vân vê ngón út của tôi.

“Thấy em mỗi cuối tuần là lại chạy tới chạy lui mệt bao nhiêu, tuần trước không về không phải vì luyện hát sao, cho nên ta nghĩ, nếu như dọn phòng thu vào nhà, hẳn là em có thêm lý do để trở về chứ nhỉ.”

“Ta không phải người trong nghề, cho nên tìm người có chuyên môn hỏi thăm chút về phối trí cơ bản, cụ thể thì còn phải phụ thuộc vào nhu cầu của em nữa… Thiếu cái gì em cứ nói ta. Vậy hén.”

Anh lắc lắc cánh tay tôi.

“Ta và phòng thu đều ở đây cả, em có đồng ý… Ở lại không.”

“…”

Nhóm công nhân đến giờ tan việc, chào chủ thuê rồi chuẩn bị ra về. Từng ngưởi họ lúc đi ngang qua tôi ai cũng nhìn tôi, nhất định là đang thắc mắc sao thằng nhóc này mặt đỏ dữ thần.

Tôi cũng không biết tôi bị cái gì nữa.

Đầu óc rối loạn cả lên, những suy nghĩ nóng cháy và mãnh liệt trào dâng không nói ra nổi mà lại tắc ở ngực, xung động gần như muốn bùng nổ khiến tôi nổi cả da gà, không dám nhìn anh, còn đưa tay lên xoa mặt.

Tôi cũng không thể khóc chứ.

“Em.”

Nhưng vừa nói ra một tiếng thôi đã suýt không kiềm chế nổi nữa.

“Đồng ý.”

Anh vuốt ve gáy tôi, kề trán lên trán tôi.

“Sao em lại dễ dụ như vậy chứ.”

“Em nói xem… Sao em lại dễ dụ như thế chứ?”

Như đang cười, hoặc như thở dài dịu dàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.