Remix - Hỗn Âm Nhân Sinh

Chương 71




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi đứng dưới tán cây trước cổng ngân hàng đợi trong vài phút, bị điều hòa từ trung tâm thương mại gần đấy phả vào người và buộc phải nghe 3 ca khúc sến sẩm, đến khi bước vào xe Cung Tuyển Dạ rồi thì nhẹ nhõm cả người mà thở ra một hơi.

Còn anh thì được mượn cớ trốn việc, vui ra mặt, một điệu sai gì làm nấy, hỏi tôi, mua gì thế?

Tôi theo lời nói: Mua quà cho mẹ em, bản thân em thì không rành, cho nên muốn mượn mắt nhìn của anh, dù sao thì về phương diện đối đãi với phụ nữ anh đương nhiên là thuận buồm xuôi gió hơn em rồi.

Phải kể đến, anh mang tôi đến những cửa hàng vừa nhìn giá tiền món nào cũng thấy “Mua không nổi”.

Với người chưa bao giờ đến cửa hàng đồ trang điểm như tôi, trong căn phòng đầy mùi son phấn phụ nữ, người nữ bán hàng có gương mặt được trang điểm kỹ lưỡng nghe tôi huơ tay múa chân cả nửa buổi mà vẫn không hiểu tôi muốn nói gì hết.

Còn thua cả một câu nhưng ăn chắc của Cung Tuyển Dạ.

“Vâng ạ, kem dưỡng da cho phụ nữ đã độ hơn 30 tuổi…”

Chị đạp gót giày qua bên quầy sản phẩm bên kia, đem chiếc hộp màu hồng phấn đến và mở ra trước mặt chúng tôi, hiện ra thứ chai chai lọ lọ mà đối với đàn ông là một thử thách.

“Ở đây cũng có hàng dùng thử, quý khách có muốn thử không ạ?”

Câu này nghe như trêu đùa. Hai chúng tôi đồng loạt đanh mặt lắc đầu, “Không cảm ơn, chỉ cần gói lại là được rồi.”

“OK.” người bán hàng thích nhất những khách hàng rộng rãi như chúng tôi, cười tủm tỉm cầm chiếc hộp, “Xin hỏi có cần gì khác không ạ?”

“Nước hoa.” Tôi nói, “Phiền chị đề cử vài loại nước hoa nam được không.”

Người bán đưa chiếc hộp cho một người khác mang đi gói lại, dẫn tôi và Cung Tuyển Dạ đến kệ nước hoa, tôi nhìn mấy sản phẩm trưng bày và thẻ thử hương, quay đầu hỏi anh, “Em có thể thử trên người anh chứ?”

Anh hào phóng mà rướn cổ và đưa cổ tay ra, khi tôi xịt lên da và đưa lên ngửi thử, vẫn có tâm mà cho ý kiến, “Mùi này không hợp với em mà.”

Tôi không nói gì, mọi chú ý đều bị thứ mùi bên tai anh thu hút.

“Kẻ cắp hoa hồng.”

Nếu không vì đang ở nơi công cộng, tôi thật chỉ muốn làm ra cái gì đó trái văn hóa.

Mùi hoắc hương khiến tôi nhảy nhót tâm tư, nóng cả đầu, vừa tỉnh táo lại nhìn giá cả mà hai mắt tối sầm.

Tư tường giác ngộ vọt đến mức đột phá so với bình thường, cắn đến đau hàm, một tay cầm lên cái hộp đắt đỏ kia, “Mua.”

Cung Tuyển Dạ cũng bị tôi mà hãi. Anh mang mùi hương khuấy động lòng người giữ tôi lại, sợ tôi bị thứ gì đấy không sạch ám vào, “… Cục cưng có gì cứ nói ra đừng giấu trong lòng.”

Mà tôi vẫn đứng đấy, không mảy may động đậy.

“Tặng anh đấy, “Tôi lại nhấn mạnh, “Tặng cho anh.”

Thanh toán xong xuôi, dưới ánh mắt chăm chăm của anh, nhét túi nước hoa vào lòng anh.

Anh gần như cười với tôi cả một đường.

“Muốn tặng ta tín vật đính ước thì cứ tặng, lòng vòng chi cả đường vậy.”

Trên đường về tôi lại mua thêm bó cẩm chướng vàng, không quá nhiều bông, nhờ người bán hoa gói lại bằng giấy gói sặc sỡ và dây ruy băng buộc lại.

Ai đấy cực kỳ đắc ý mà cố tình khoe mẽ, tôi quay đầu nhìn ra cửa sổ không muốn để ý anh, lại bị anh không tha mà kéo cằm qua.

“Cảm ơn nhé. Ta thích lắm.”

Xe đậu sát bên lề trước cửa nhà tôi, sắc trời chiều chút hơi sương, trong xe tắt đèn mờ ảo, bên tai là giọng nói mơ màng của anh.

“Thật muốn rải đầy nó trên người em.”

Da đầu như muốn nổ tung, huơ tay đẩy gương mặt cười gian của anh đi, đẩy cửa xuống xe.

“Đợi em ở đây.”

Nói rồi tôi lập tức xách lỉnh kỉnh những túi chạy về nhà.

Hạ Giai hôm nay được tan làm sớm, nghe nói là 2 ngày nghỉ này có kế hoạch khác, tối muốn cùng dì Lịch đi chơi suối nước nóng qua đêm, xem như là chuyến đi du lịch ngắn, trước khi đi tan làm về xếp hành lý và đồ dùng hằng ngày lẫn vệ sinh cá nhân.

Nghe tiếng mở cửa của tôi, dì từ phòng khách nhảy nhót ra, hào hứng như một cô bé chuẩn bị đi chơi ngoại ô vậy.

“Về rồi à!”

Nhưng vừa thấy hộp quà trên bàn trà, đập vào mắt là túi hàng xa xỉ, sắc mặt thay đổi trong thoáng chốc.

Vẻ mặt vui vẻ đọng lại trên mặt dì, gần như ngay tức khắc, động tác sướng vui cũng khững lại, không chớp mắt nhìn đăm đăm bó hoa trong cái tay buông thõng của tôi.

Tôi đã đoán rất nhiều biểu cảm mà dì sẽ thể hiện ra, lúc này lại không nhìn ra được là kinh ngạc hay vui mừng, hai loại cảm xúc khác biệt không hề hiện lên trên mặt dì, thay vào đó là một loại phức tạp hơn, ngắm trúng thứ trong tay trong nháy mắt.

Dì hỏi, đây là… Từ đâu ra?

Tôi nói, là con mua cho mẹ.

Dì đứng cách tôi vài bước, mái tóc khô xơ phong trần, dây đeo ba lô tuột xuống trong phút chốc, rơi xuống đất, cũng rối loạn mà hoang mang như chính chủ vậy, tôi không muốn nhìn dì trông như thế, nhưng tôi thật sự không làm được, như nhẫn nhục giấu sâu qua bao năm, không còn tính nết trẻ con, chưa kịp thể hiện ra nét đẹp trưởng thành, những quả cầu tuyết tưởng chừng như không đáng chú ý lại càng to ra, để cho tôi cảm thấy bước đi càng khó khăn hơn, hai chân lảo đảo không vững, uỳnh một cái quỳ xuống.

Tôi gọi mẹ một tiếng.

Tôi nói mẹ ơi, con không nói trực tiếp với mẹ không có nghĩa là con không cảm thấy gì, không hiểu cái gọi là biết ơn, con không nhớ rõ vì sao là mẹ, cũng như mẹ đã mang con đi như thế nào, mấy năm nay chúng ta cũng không dễ dàng gì, nhưng miễn là con được ở bên mẹ là không ngày nào con bất hạnh cả.

Mẹ chưa từng nói nhà ta nghèo, vì mẹ lo lắng con sẽ tự ti, lo rằng con sẽ không ngóc đầu lên được với người khác, mẹ không thích con trẻ hèn nhát, làm người sợ đầu sợ đuôi. Cái gì con cũng có thể nhịn được, nhưng mỗi khi thấy mẹ dù chỉ là ngồi lâu trên chuyến xe buýt thôi đã khó chịu rồi, hạ quyết tâm mai này phải cho mẹ một cuộc sống tốt hơn, để mẹ có thể không cần phải vì con mà hi sinh thứ mình muốn, có lẽ khi ấy con còn quá nhỏ, cũng quá ngây thơ, không chọn cuộc sống an phận, ngay cả ký hợp đồng công ty cũng suýt bị lừa ngon ơ, bởi vì con sợ rằng con chờ được mẹ, nhưng mẹ lại không chờ được con.

Con không nghĩ gì hết, chỉ muốn mua chút quà tặng mẹ, con đoán mẹ có lẽ sẽ thích, con biết là con không thể bù lại thanh xuân đã qua của mẹ, có nhiều tiền hơn nữa cũng không đủ, con có trả cả đời cũng không hết… Tức là vẫn còn một đời, mẹ đừng lo lắng, con sẽ không bỏ mẹ đi tìm bố mẹ ruột của con, con không hề muốn biết bọn họ là ai, mẹ mới là mẹ của con…

Không biết là tôi nghe tiếng khóc nức nở dồn nén không kiềm được mà trào ra của dì, hay thấy dì khóc tôi cũng nghẹn ngào theo, tôi quỳ trên đất ôm lấy dì, như ôm lấy một gốc cây già yếu đuối vậy.

Dì vừa khóc vừa mắng tôi, đúng như tính khí không chịu nổi cái im lặng của dòng nước mắt trào dâng, dì sống rất tự tin, rất đẹp, ngay cả khóc cũng ngay thẳng, trên đời chỉ sợ không ai có thể xứng với dì.

Tôi bị dì kéo từ dưới đất lên, xấu hổ chạy vào toilet rửa mặt, rửa 2 3 lần thật kỹ, lại nốc ngụm lớn nước máy, vẻ mặt như bão kéo khi nãy như chưa từng xảy ra.

Đến cửa tôi nói với dì, con đi đây, mẹ đi chơi vui vẻ nhé.

– Nhớ về sớm.

Dì quay người trước bàn, đôi mắt hoe đỏ cười cười với tôi, rồi lại quay đi, lấy từng đóa hoa cẩm chướng cắm vào bình hoa.

Đây là lần đầu tiên tôi tặng hoa cho dì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.