Remix - Hỗn Âm Nhân Sinh

Chương 67




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vượt qua một hồi phát sốt vì hormone tăng vọt, tôi nhìn lên đồng hồ treo tường, chà chà gò má vẫn còn nóng hẩy, lượn quanh phòng tìm quần áo.

“Anh nói đi.”

Một tay không tiện, tôi xoay người, dùng một tay kéo quần ngủ xuống đầu gối, rồi đạp nó cho tuột hẳn xuống.

“Bị phát hiện rồi.”

Ở bên kia có lẽ anh cũng đang rửa mặt sửa soạn, loay hoay lục lọi, lời nói bị gián đoạn không đồng đều, chốc chốc lại cất giọng mũi dễ nghe, “Sáng nay ta hơi bận, không đến được, trưa tìm em vậy. Nói chuyện với Phí Na như đã bàn.”

“Ừ.”

Tôi nghiêng đầu kẹp lấy điện thoại, kéo khóa quần, khi tới cửa thì dừng bước, nghe anh nhẹ nói, “Cúp nhen cục cưng.”

“Chiều gặp nhé.”

Tôi ăn hết bữa sáng Hạ Giai để dành cho tôi trên bàn, bánh sừng bò bơ và nước dừa, 10 giờ thì ra ngoài.

Phí Na cho tôi địa chỉ tại một văn phòng, nằm ở tầng chín, cách vài lầu dưới cho thuê một công ty mạng quy mô nhỏ, lúc đi thang máy gặp được vài lập trình viên đầu bù tóc rối, trên người dậy mùi mì gói.

Tầng chín có nhiều phòng còn trống, tôi không mấy khó khăn tìm được văn phòng của Phí Na, trên cửa có treo tấm biển “Xin đừng quấy rầy.”

Tôi đứng trong một chốc, nhìn xuống mép cửa có ánh sáng hắt ra từ bên trong, gõ tiếp 3 tiếng.

Hồi lâu vẫn không có ai mở cửa, tôi toan gõ thêm lần nữa thì có người mở. Một người nam trẻ tuổi cao tương đương tôi, hỏi, tìm Na Na à?

Tôi gật đầu.

Hắn nói, phiền cậu chờ một lát, cô ấy đang thu âm.

Tôi đồng ý, đứng ở khu trống bên ngoài cửa, thiết kế xung quanh không khác là bao so với công ty tôi được Lâm Thụy An cho xem, dưới đất có rất nhiều dây cáp, giá đỡ loa và cả ván đỡ, có cả giá microphone, cùng một cái bàn có rất nhiều đồ linh tinh phía trên, người nam mở cửa cho tôi đã quay lại soundboard, ở đó còn có một người nữa phụ trách điều chỉnh âm thanh, âm lượng phát ra không phải âm cao, cả hai người đều tập trung vào chuyên tâm, không để ý đến tôi.

Phí Na đang thu âm bên trong.

Chị đeo tai nghe trong phòng thu âm, dưới bóng là chiếc mic thu âm tĩnh điện* có dạng dẹt, nhiệt độ bên trong có vẻ cao hơn so với điều hòa phòng bên ngoài, nhìn chị mặc áo ba lỗ thể thao và quần jean đáy cao, đuôi tóc phía sau buộc lỏng lẽo, lộ ra cái cổ thon dài, nơi xương đòn lõm xuống vương lớp mồ hôi bóng nhẫy, tôn lên màu da khỏe mạnh càng có vẻ cá tính hơn.

Mic thu âm tĩnh điện – Condenser microphone

Mic thu âm tĩnh điện hoạt động dựa trên nguyên tắc tĩnh điện. Những chiếc Condenser microphone sẽ được tích hợp tính năng output cao. Âm thanh có độ chính xác và nhạy bén. Mic thu âm Condenser phù hợp với giọng trầm ấm.

Ưu điểm có nó là cho ra những bản thu âm khá hoàn hảo, chất lượng tốt và mức giá thành cho một chiếc mic không quá cao. Đây là loại mic mà rất nhiều người muốn sở hữu để cho ra đời những bản thu âm tốt của riêng mình mà không cần đến phòng thu chuyên nghiệp.

Tuy nhiên một nhược điểm của mic thu âm Condenser là thiết kế bên trong của khá phức tạp nên gây khó khăn nếu bạn thường xuyên di chuyển vì có thể gây hư hỏng. Nếu bạn sử dụng loại mic này cần biết cách bảo quản nó thật hợp lý.

Nguồn: MicroThuAm

Xem MV phòng thu hay thấy mấy loại này này 🙂

Tôi đứng nhìn chị từ phía xa, chị hơi nhíu mi, không rời mắt khỏi tờ giấy lyrics, đó chính là vẻ mặt tập trung nghiêm túc, đôi lúc kết hợp với động tác cơ thể, từ lời bài hát sẵn có thêm vào chút thay đổi ngẫu hứng, sự tự tin ấy làm rõ rệt nên khí chất của một bà hoàng, giọng hát nội lực, cộng thêm chất khàn khàn lười nhác của giọng khói cực khiến người ta nổi da gà.

You want it, you do what I tell ya

Anh muốn mà, anh làm bất cứ những điều em nói

You play on my team and get a ring back

Anh nghe theo lời em và cung phụng hết cỡ

You don’t, you gon’ end up a failure

Nếu anh không làm thế, anh chỉ nhận được kết cục thua trận

I look like a fantasy, your wifey mad at me

Em như một hư ảo, khiến bạn gái anh tức điên

Just cause hubby is a fan of me, you understandin’ me?

Bởi vì ông xã là fan của tôi, cô hiểu chứ?

So skip the talkin’ baby, we too busy ballin’ baby

Vì vậy hãy bỏ qua phần tán gẫu đi cưng, chúng ta quá bận để chơi sang rồi cưng à

Pedal to the metal and my engine never stallin’ baby

Lên ga và động cơ của em bị kẹt rồi cưng ơi

Bitches gon’ hate, while the critics critique

Lũ lờ vẫn cứ ghét thôi, trong khi người đánh giá sẽ phê bình

I pay them no mind whenever they speak

Em cho họ ăn bơ với những gì họ nói

What they make a year, I can make in a week

Họ mất cả năm trong khi em chỉ cần một tuần

I know you can’t stand it, just get you a seat

Em biết là anh không thể chịu nổi mà, cứ lên đây ngồi đi

Rapper có một cá tính ngông cuồng, đây cũng chính là nguyên nhân mà tôi yêu thích nó.

Giống như nguồn năng lượng mạnh mẽ mà Rock mang lại, sự vật tưởng chừng như trừu tượng một khi dung nhập vào tâm trí, đối với bạn nó đã không còn mang ý nghĩa chỉ là giải trí hoặc tiêu khiển có cũng được mà không có cũng chả sao nữa.

Từ ban đầu tôi đã không xem nó như thú vui.

Có lẽ tôi đây sâu trong thân xác phàm tục này là sự kiêu ngạo đến tôi còn không hiểu hết, cùng quan điểm táo bạo về tình ái lẫn nổi loạn, nhìn đời bằng đôi mắt của tuổi trẻ bồng bột, nặng nề, ác liệt, không khuất phục.

Tôi có thể sống một cách khúm núm, nhưng đứng trước mic, tôi muốn cất lên mọi kiêu hãnh của bản thân.

Thu âm đã xong, chị tháo tai nghe xuống, lấy áo khoác vắt trên lưng ghế, vừa đi vừa mặc vào, cười với tôi, “Đợi lâu không.”

Chị có dáng người rất đẹp, chỉ đơn giản là động tác mặc áo vào thôi đã vô cùng quyến rũ rồi.

“Hát hay lắm, ” Tôi vỗ tay một cái, thật lòng khen ngợi, “Được hát nền cho chị là vinh dự của tôi.”

“Nói tào lao gì thế hử.”

Chị khoác cánh tay tôi, tháo buộc tóc rồi đeo vào cổ tay, dẫn tôi vào phòng nghỉ được tân trang thành nơi tiếp khách bên cạnh, bảo tôi chờ trên sô pha, còn mình thì vào phòng giải khát lấy 2 ly cà phê, cho tôi một ly, sau đó ngồi vào ghế đối diện.

Tôi hỏi, “Đây là… phòng làm việc tư nhân của chị?”

“Đúng thế.” Cà phê bỏng miệng, chị chỉ uống chút rồi đặt xuống, nói với tôi, “Tôi thanh lý hợp đồng với công ty cũ rồi, hiện tại là ca sĩ tự do, có đội ngũ nhưng không phụ trách quản lý, chỉ là mỗi ngày sáng tác và hậu kỳ mà thôi.”

“Nếu muốn ra album thì sao?”

“Gom đủ một album, single hoặc mini album, rồi đưa đến cho công ty đĩa.” Chị ngửa người ra sau, tựa trên đệm nghỉ ngơi, hắng giọng một cái, vừa thu âm xong khiến chị có vẻ mệt mỏi, ánh mắt cũng rã rời. “Cơ mà bây giờ đường phát hành vô cùng đa dạng, đăng lên mạng cũng không phải là hướng đi tồi, ví dụ như vài năm trước bùng nổ các ca sĩ mạng đấy thôi.”

“Nếu như họ thích cậu thì sẽ trực tiếp đăng ký vào trang, không cần phải lo về việc phát hành ca khúc, chẳng qua muốn ca khúc của mình là độc nhất vô nhị, đảm bảo bản quyền thì phải tính phí tải về, đây chính là nơi tiền về.”

Chị vỗ tay cái bộp, “Vì thế lần này tôi không phải là bên nắm quyền, cũng không cần phải ký hợp đồng với cậu, nói trắng ra là, cậu feat với tôi sau đó tôi trả thù lao cho tôi, chắc không nhiều đâu, cỡ 5 nghìn thôi – nếu cậu tin tưởng tôi, tôi sẽ chia cho cậu một phần với bên trang web thu được.”

“Kể ra thì cũng như giữa bạn bè, coi như giúp một tay, một đại ân vậy… Tất nhiên là tôi lấy ý kiến của cậu trên hết, sau cùng mới xác nhận với cậu lần nữa, có muốn tham gia không?”

Còn phải nghĩ nữa à?

Tôi nốc ly cà phê, bị đắng đến giật cả mình, nghe thấy lời nói lộn xộn của mình, giọng cất lên hơi run run, “… Muốn ạ… Cảm ơn chị…. Tôi, tôi đương nhiên muốn…”

Chị cười lớn, vươn tay xoa mạnh đầu tôi, “Đỏ cả mặt rồi này.”

Tôi thực sự không nén nổi sự kích động. Vui đến mức hai mạch nhâm đốc như được đả thông vậy.

Nhớ tới lần vui mừng trước chính là lần bày tỏ với Cung Tuyển Dạ.

Quái lạ.

Thật tốt khi được sống.

“Đã thế thì, chuyện này đã nói xong nhỉ.”

Chị vỗ tay “Bộp” một phát, “Đi thử giọng nào, cho tôi xem khả năng của cậu.”

Tôi theo chị quay lại phòng thu, Cung Tuyển Dạ cũng vừa đến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.