Remix - Hỗn Âm Nhân Sinh

Chương 55




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Người đứng ngoài cửa chính là cái người có đuôi mắt đầy nếp nhăn mà tôi đã gặp hồi sáng. Tôi không biết nên xưng hô thế nào cho phải, đành vụng về nói tiếng cảm ơn.

Gã lắc đầu, bàn tay to bè đưa hộp Pizza được đóng gói kỹ, kèm hai hộp ba con sâu có dòng chữ “Siêu trơn tru” cực bắt mắt.

Gã so ngón cái với tôi, vẻ mặt không đổi, có giá trị tin tưởng.

Tôi suýt muốn tắt thở luôn.

Đặt 2 cái hộp đến tặng không cũng không thèm lên tủ đứng ngoài cửa, tôi trở lại phòng khách, Cung Tuyển Dạ đang ngồi trên sô pha, dưới đất có trải thảm, phòng bếp sáng đèn, anh mở tủ lạnh lấy lon nước ngọt sắp đóng băng ra, móc ngón tay vào nắp dui xoay một vòng, trực tiếp bật ra trước mặt tôi.

Tôi đã rất đói rồi, nhìn lon nước ngọt xèo xèo nổi bọt và miếng Pizza hải sản phủ pho mát mà thèm nhỏ dãi.

Đúng rồi, gọi cho Hạ Giai trước đã.

Vừa nhớ ra chuyện này, tôi thả miếng Pizza đang ăn dở lấy di động ra, nhìn thời gian, chắc giờ này Hạ Giai vừa tan ca.

Cuộc gọi được kết nối cũng là lúc dì bước ra khỏi quán, “Alo, cục cưng ơi?”

“Mẹ ơi, ” Tôi nuốt xuống thức ăn trong miệng, “Con muốn nói là hôm nay con không về nhà đâu ạ, con ở lại nhà bạn một hôm.”

Trong lúc tôi nói chuyện điện thoại, Cung Tuyển Dạ cẩn thận không phát ra một tiếng động đến gần, áp tai lên chiếc di động mà tôi đang cầm, nghe lỏm Hạ Giai nói chuyện.

“Ờ, được.” Dì nói, “Đừng làm phiền nhà người ta đó, mai về à?”

“Tất nhiên ạ, chiều mai lớp con ăn liên hoan, hết bữa con sẽ cố gắng về sớm.” Tôi nói, “Mẹ về đến nhà phải khóa cửa thật kỹ, nhớ đi ngủ sớm nữa.”

“Biết rồi.” Dì cười, “Ngủ ngon nhé.”

— Này có tính là tôi đang nói dối dì không?

Tôi cúp máy, tiếp tục xử lý miếng Pizza, lại nghe Cung Tuyển Dạ nói, “Sau này ta mới biết em là con nuôi, ta vốn đã thấy một người phụ nữ trẻ đến thế thì làm sao có đứa con lớn ngần này được.”

“Khi ấy hàng xóm trong khu phố đều biết chuyện này, nhưng mẹ lại không kết hôn, cho nên cũng dẫn đến không ít lời gièm pha.” Tôi uống một ngụm nước ngọt, nhìn anh cầm điều khiển tắt đi TV, chỉ còn lại âm thanh phát ra từ đĩa nhạc.

Căn phòng chỉ có hai người chợt đắm chìm trong những giai điệu blues làm an lòng người.

“Rất đáng khâm phục.” Anh nhìn tôi rồi nói, “Cô ấy nuôi dạy em rất tốt.”

“Nhưng em vừa nói dối mẹ rằng em ở nhà bạn qua đêm mà.” Tôi nhún vai.

“Có gì sai chứ, ” Anh bâng quơ sửa lại, “Bạn trai.”

Tôi tựa vào cái đệm gối mềm mại sau lưng, duỗi tay đặt lon nước rỗng lên bàn, đặt chung với anh.

Hộp Pizza đã bị ăn hết mở toang ra đặt bên cạnh, trong không khí còn thoang thoảng mùi pho mát, thần kỳ là tôi dù được ăn đồ lạ và ngon nhưng lại không no lắm, chỉ có cảm giác vừa lòng thỏa ý đến rối bời.

Cơ mà tôi cũng không thể thức cả đêm trò chuyện nhân sinh với quý ngài Cung đây, trò chuyện một hồi lại kéo đến chuyện riêng của mỗi người, rất dễ gây nhàm chán.

Tôi thích lắng nghe anh nói chuyện, bầu không khí cũng không quá khác biệt với khi nói chuyện qua điện thoại, chỉ đơn giản là rút ngắn khoảng cách hai bên, khi tôi muốn biết thêm điều gì đấy hay bày tỏ cảm xúc thì có thể trực tiếp biểu đạt cho anh.

Anh vào phòng tắm tìm cho tôi cây bàn chải đánh răng mới tinh, hai người đứng song song trước gương mà đánh. Anh chỉ mặc mỗi quần ngủ, cuối cùng tôi cũng có cơ hội được ngắm những múi cơ bụng đầy cuốn hút kia, và cả hình xăm uốn lượn mà xinh đẹp. Nhìn kỹ hơn thì tôi chỉ biết rằng đây hình như là hoa văn trừu tượng vật tổ nào đó. Anh rất gầy, nhưng cơ thịt cân đối, không thể nói là cường tráng, thể hình thuộc dạng thon dài sắc bén; Ngậm cây bàn chải điện, cánh tay cong cong rất dễ nhìn thấy đường nét cơ bắp.

Nhưng tôi thấy anh rõ ràng cao hơn tôi tận cả nửa, trên tâm lý vẫn còn khập khiễng.

Anh nhìn thấu suy nghĩ của tôi, mở vòi nước súc miệng, ném cho tôi cái khăn mặt khô.

“Quá cao ôm không đã.”

Trong lòng thầm ghi thù cái tên có trình độ tán tỉnh thượng thừa này, kết quả là sáng ngày hôm sau được tự mình nghiệm chứng.

Tôi đúng lý hợp tình lên giường anh ngủ, ngủ khá muộn, một đêm xem như bình an vô sự. Sáng sớm hôm sau, đồng hồ sinh học đã quen với việc chạy bộ vào mỗi sáng sớm đánh thức tôi dậy, phát hiện anh cũng đã dậy, nằm trên gối cách tôi không xa, cầm lấy cái tay mà tôi dụi mắt.

“Chào buổi sáng.”

Tôi lờ đờ đáp một câu, chào buổi sáng.

“Cùng nhau đi tập thể dục buổi sáng đi.” Anh ngồi dậy.

Tôi hết cả hồn bừng tỉnh, anh ấy bất chợt ôm lấy tôi, như ngày hôm qua bế tôi lên kẹp chân mình quanh hông anh, nhảy xuống giường đi ra sân thượng, trên đường bảo tôi, “Cục cưng bịt chặt mũi vào.”

Tôi không rõ là bịt mũi anh hay mũi tôi, cuối cùng tự bịt chặt mũi mình.

Tôi ôm cổ anh mà cứ thấy không ổn, “Anh…”

Lời còn chưa hết, anh đã mở cửa sân thượng ra, nhảy xuống hồ bơi lầu một.

Nhảy cầu.

Tiếng động rất lớn, lần đầu tiên tôi được trải nghiệm cảm giác nhảy xuống nước từ độ cao 4 mét đài nhảy dành cho nam.

Tôi không kịp kêu, cứng ngắc cả người như một đầu đạn mà chìm dần vào nước, tôi thế mới biết cái hồ bơi không hề như vẻ bên ngoài trong vắt thấy cả đáy, cỡ cũng 3 cmnr mét.

Kỹ năng bơi lội của anh tốt không phải dạng vừa, ôm tôi nổi lên mặt nước mà mặt không đỏ không thở dốc, bơi vài đường thẳng đến thành bể gần nhất, chống hai tay lên thành bể, nở nụ cười rực rỡ khoe hàm răng trắng, “Mát ha.”

Tôi bám chặt lấy vai anh vùng vẫy dữ dội, rất sợ sẽ chìm xuống, thân mình kẹp giữa vách gạch men và bờ ngực của anh, mở miệng toàn phun nước ra ngoài, “Em, em…”

— Sao hôm qua lại tỏ tình với người này chứ.

“Đừng quẫy, đừng quẫy cục cưng à, chỉ là đùa chút thôi mà.” Anh chợt buông tay, khiến tôi hơi chìm thêm xuống nước, đôi môi ướt át mấp máy bên tai, “Cứng rồi nè.”

Hơi nước mông lung, một câu nói trong khoảnh khắc lập tức giật điện dây thần kinh đang vô cùng nhạy cảm của tôi, nước lạnh, nhưng cơ thể còn nóng hơn khi nãy, cái tay trống vuốt mái tóc đen áp sát da đầu phủ đi đôi mắt anh ra phía sau, nghe anh nói, lúc em còn nhỏ không có cơ hội được ôm em.

Cuối cùng thì phải đợi đến lúc em lớn.

Tôi sực nhớ lần hỏi anh lý do anh nhận lời tôi, mà trên thực tế, vào giờ khắc này, mọi nghi ngờ hẹp hòi đã không còn quan trọng nữa.

Quan trọng là trước khi phát triển thành lòng yêu thích, có thể tôi và anh, cả hai đã có ý rối phá nhau rất nhiều năm rồi.

Quậy một hồi vẫn chưa ăn sáng, suy xét buổi chiều anh còn phải làm việc, tôi mang theo con tim nát tan bị đứa trẻ phát triển quá mức thành ra quá cỡ mang ra khỏi cửa, đi mua quà sinh nhật cho tôi.

“Mua gì đây?”

Tôi cắm ống hút hộp sữa đưa đến miệng anh, anh đang lái xe, uống hớp lớn rồi nói, “Trưởng thành rồi, mua cho em vài bộ chỉnh chu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.