Remix - Hỗn Âm Nhân Sinh

Chương 49




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi muốn hôn hắn.

Nhưng lỡ đâu hắn không thích tôi thì sao?

Câu hỏi chợt hiện khó mà bỏ qua được, tôi tỉnh táo lại, nghĩ kỹ thì mình đã không còn là đứa nhóc con vô tư lự lại thích tự làm theo ý mình, gặp chuyện không thể không suy nghĩ đến hậu quả, phải giữ lại dòng khí sắp trào dâng.

Tôi không dám chắc mình có khả năng chịu tất cả trách nhiệm về “Thành tựu trong nháy mắt”.

Với cả người thì không thể mạo hiểm được.

Người ngoài cửa lại tiếp tục gõ.

“Mời vào.” Cung Tuyển Dạ cuối cùng cũng dời đi tầm mắt đầy thích thú khỏi tôi, lại nhìn sang cái vị trực tiếp đẩy cửa vào.

“Có chuyện cần làm phiền ngài một chút.”

Người vào chính là cái người tóc tím khi nãy, có vẻ gã muốn chuyển lời gì đó cho Cung Tuyển Dạ. Không ai bảo tôi tránh đi, nhưng khi gã đến gần nói vào tai Cung Tuyển Dạ, tôi quay đi, phi lễ chớ nghe.

Nhưng tầm mắt không biết đặt ở đâu rơi xuống bàn tay đeo hai chiếc nhẫn, chỉ cách đầu ngón tay của tôi không đến vài tấc, nhích thêm chút nữa thôi là có thể chạm vào nhau.

Nếu như hắn cũng thích tôi chút chút thì sao?

Không phải hắn bị thương vẫn chạy ra khỏi bệnh viện, vì sợ rằng tôi sẽ bị Lâm Thụy An lừa đi sao?

Ngưng, vấn đề này dừng ở đây. Tôi hiểu cái tính nết lo được lo mất của mình, thà nghĩ đến kết quả suýt xao nhất còn hơn là hi vọng quá xa vời, dù sao vẫn tốt hơn hụt hẫng để rồi thất vọng đến tột cùng.

Sau khi tóc tím rời khỏi, chắc là gã đã xử lý việc riêng bên kia rồi, nghĩ thế tôi rất thức thời tỏ vẻ muốn đi. Hắn không giữ tôi lại, chỉ gọi một tiếng khi tôi đứng lên, “Hạ Tức.”

“Hửm?”

Tôi không tài nào chống đỡ nổi với giọng nói trầm thấp lại đầy cảm xúc thế này, quay đầu ngay tắp lự còn đứng không vững.

Hắn ngoắc tay với tôi. Tôi còn tưởng mình hiểu nhầm ý hắn, hắn đang gọi tôi lại.

Không đoán được ý của hắn, tôi chần chừ thử vươn người sang, chợt bị hắn túm lấy gáy, kéo cả nửa người trên lại gần, tay phải hắn nắm lấy cằm, phần bụng ngón cái cọ xát môi dưới của tôi, rất giống như liên tục lau chà vậy.

— Rất giống như bù cho nụ hôn bị bỏ lỡ khi nãy.

“Vừa nãy ta đã thấy, ” Hắn chậm rãi nói, “Dính hạt bụi này.”

Giọng nam trung trầm nhưng không khàn, chậm rãi lại thong thả nhả chữ như đang ve vãn, một giây thôi là tôi đủ chết mười lần.

Nhưng hắn nói một cách thật lòng thật tâm như thế, không cho phép tôi nghi ngờ.

“… Cảm ơn.”

Tôi không dám lưu luyến nhân gian nữa, thất khiếu bốc khói mà bật cửa chạy trốn.

Vài ngày sau đó tôi không thấy hắn nữa, hiển nhiên cũng không gặp lại Lâm Thụy An – người này im hơi bặt tiếng mà bốc hơi khỏi cuộc sống của tôi.

Kết thúc như thế này cũng không quá ngạc nhiên, hoặc chăng, nhìn đống bài vở đè nặng muốn ngạt thở trước mặt này, cả yêu ma quỷ quái đều phải dạt ra một bên.

Có lẽ tôi nên cảm ơn Cung Tuyển Dạ không có chuyện dăm hôm lại điểm danh với tôi, nhờ đó mà dòng cảm xúc xao động không ngừng mỗi khi thấy hắn có thể tạm bình sóng. Cứ mỗi khi nghĩ về người này, tôi lại thầm thôi miên bản thân, thi xong Đại học rồi tính, thi xong Đại học rồi tính, đậu xanh mày có chịu chờ đến khi thi Đại học xong thì bảo.

Tôi vừa phát hiện, rằng hóa ra trong vô thức không nhận ra, thứ tình cảm vô cùng vô tận này đã cuốn phăng tôi đi từ trong ra ngoài, dù có sót lại bộ da đi chăng nữa, cả thể xác lẫn tinh thần vẫn sẽ lặp lại hành động rất không có giá.

Cứ như sắp chết ấy.

Có lẽ là tôi biết rằng tôi sẽ không chết, hoặc chăng, tôi không sợ chết.

Chung quy tôi vẫn muốn nói cho hắn biết.

Kỳ thi cuối kỳ tôi làm không tệ, thành tích mỗi môn đều tăng nhẹ, vào buổi họp phụ huynh còn được giáo viên nêu lên tuyên dương, “Nên duy trì phong độ như thế này, tỷ lệ chọi vẫn rất cao.”

Tôi và Hạ Giai đều rất vui mừng, cũng sắp đến Tết Ta rồi, một năm trôi qua đầy cảm xúc, khổ cực cũng có, vui tươi cũng có, hết đây lại kia, cuối cùng lại thêm một tuổi.

Trước đêm 30 tôi có gọi cho Hà Cố, nói, mọi người đã lâu không gặp, họp mặt cùng đón Tết nhé, đừng cứ nhốt trong phòng xem Gala mừng xuân, làm gì đó mới mẻ hơn đi.

Hà Cố đầu bên kia chọp chẹp miệng, nói, lên núi bắn pháo bông nhé? Đừng quên mang thịt rượu theo.

Bạn bè như thế còn cầu gì hơn nữa.

Trong lòng nghĩ thế, ngoài miệng lại nói, chú bị ngơ à, trên núi gió to thổi bay như chó, ai đời mùa đông lại lên đó bắn pháo bông.

Hà Cố trong tai nghe lạch cạch mà khinh bỉ hừ lạnh một tiếng, chú cứ đùa, cái thây của ông đây chưa bao giờ sợ gió nhé!

Không biết xấu hổ mà.

Chuyện đã quyết, hoàng hôn buổi giao thừa đã đến, theo phân công thì tôi đi với tụi Lý Khiêm Lam và Kiều Hinh Tâm đến cửa hàng mua pháo bông, sẵn đường mua vài đồ ăn vặt; Hạ Giai ở nhà chuẩn bị cơm mang theo, rồi chiên sườn heo, cả bánh tráng lẫn nước chấm các loại, đến khi các hộp cơm và túi tiện lợi đã xong xuôi, trước đến quán bar; Còn Hà Cố đã nhét két bia vào cốp sau sẵn rồi, chỉ chờ 3 chúng tôi về cùng đi thôi.

Chúng tôi và Kiều Hinh Tâm cũng gần nửa học kỳ không gặp, gặp lại cũng không thấy xa cách gì, vẫn như trước đây; Đi một đường, vừa ngắm nghía các món đồ mới đẹp vừa chọn hàng Tết muốn mua, Lý Khiêm Lam choàng cái khăn to sụ che kín cả mặt, vừa chen ra được khỏi đám đông đã thê thảm trợn trắng mắt, tay kia còn nắm chặt tay Kiều Hinh Tâm không rời, nhỏ chạy đến đỏ ửng mũi, đưa tay, lấy ra 3 xiên kẹo hồ lô đỏ thắm.

Tay trái tôi cầm túi pháo bông sặc sỡ đủ kiểu dáng, tay phải lập cập bấm cho hai đứa nó tấm ảnh kỷ niệm.

Khi trời tối chúng tôi lái xe lên núi, dọc đường thấy không ít thanh niên cũng như chúng tôi, vừa nói vừa cười, vô cùng náo nhiệt. Chúng tôi đỗ xe bên sườn, nơi đó còn có các đài quan sát có tầm nhìn rộng rãi lại trống trải, trước mặt cách vài đoạn còn có nhà trọ và cả cửa hàng tiện lợi nữa.

Chúng tôi nhân lúc còn nóng ăn chút đồ, màn trời rũ xuống một màu đen kịt, còn nửa tiếng nữa là hết năm, 3 đứa nhóc chúng tôi ngồi bên tảng đá to phía xa xa, tìm góc độ tốt nhất để xem, nhìn Hạ Giai và Hà Cố mỗi người cầm điếu thuốc, chuẩn bị phóng pháo bông trên bãi đất trống.

Căn pháo đầu tiên bay lên trời, tôi buông chai bia xuống trong làn gió Bắc trong lành lạnh lẽo, hơi say xộc đến, gửi cho Cung Tuyển Dạ cái tin nhắn, rằng chúc mừng năm mới.

Ngoài dự liệu hắn lại gọi tới.

Mọi người gần đấy cũng đốt pháo, tôi nghe thấy giọng hắn trong những tiếng reo hoan hô, “Chuyện đầu tiên của năm mới.”

“Để ta gặp em.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.