*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lập thu, tôi rút ngắn thời gian chạy bộ xuống còn 1 tiếng, tiết trời càng lúc càng lạnh, hơn nữa tôi cũng không nỡ xa rời giấc ngủ ấm cúng.
Mà nữ sĩ Hạ Giai tự nhận mình thấu hiểu tình hình, phát giác tôi bước vào trạng thái phờ phạt “Mệt mỏi cả ngày”, ngay khi tôi đang ngủ trong tư thế cúi thấp đầu, ngủ ngon lành tới sáng vừa định dập đồng hồ báo thức như mọi lần thì nhấc cái mặt nhập nhèm của tôi lên, muốn con mình hiểu thật sâu sắc nỗi lo lắng của người mẹ.
Dì nói: “Đờ cờ mờ con không đi làm thêm má cũng không thiếu tiền nuôi mày!”
Tôi bị lũ xuân vỡ bờ càn quét chỉ biết câm lặng, khản đặc mà yếu ớt trả lời, mẹ à con không sao, con không ngại vất vả, con cũng đã lớn rồi, mẹ có thể không làm thêm phần bữa sáng mà.
Huống chi tôi sắp học beat box với Hà béo, muốn ngưng cũng không thể ngưng như vậy được.
Hiện tôi chỉ đang ở giai đoạn nhập môn, có thể Rap vài đoạn đơn giản, đa số là feat với giọng nữ trữ tình ở phần chorus, hơn nữa tôi vẫn cảm thấy mình rất may mắn với thiên phú cảm âm trên trung bình, chỉ cần nghe lyrics vài ba lần là có thể nhìn quả bầu rồi vẽ được cái gáo, Hà béo cũng khen ngợi tiến độ của tôi rất khả quan, nhưng kỹ thuật thì vẫn chưa đủ, cần có sự luyện tập đến nơi đến chốn thì hơn.
Tôi sợ một ngày đẹp trời gã móc ra một quyển giáo trình vè đọc nhịu rồi bảo tôi luyện theo thì khổ.
May là chuyện đó không xảy ra. Gã chỉ lâu lâu nghe tôi ngâm nga một đoạn nhạc rồi đưa nhận xét: “Trước luyện phát âm cái đã, đừng hấp tấp mà lòe kỹ thuật. Chưa bắt nhịp thành thạo mà ở đó đòi học cái khó hơn, nhóc nghĩ điều quan trọng nhất trong Rap là gì?”
Tôi đáp, Swag.
Mặt gã như muốn cho tôi ăn vài cú, nhưng xuất phát từ tinh thần kính già yêu trẻ và nêu cao chủ nghĩa nhân đạo, gã vẫn nhịn xuống.
“Là nhanh nhưng không nhầm, là nội lực kết hợp với giai điệu.” Gã nói, “Nhóc phải nhả từng chữ rõ ràng và đúng câu chữ khi hát, đồng thời phải bắt kịp với beat, cái này chỉ cần quen tay thạo việc, nhóc chăm chỉ tập luyện thì chắc chắn sẽ làm được. Đạo lý này áp dụng 90% các công việc khác vào trên thế giới, tỷ như lái xe, tráng bánh rán, kể cả làm bạn đời cũng vậy.”
Tôi rất nghi ngờ câu cuối, bấy lâu nay dựng tuyến phòng ngự lại bị tên béo chết bầm này truyền bá tư tưởng bất lương trong phút lơ đễnh.
“Về phần kỹ thuật hát, chắc sau này ta phải tìm giáo viên chuyên nghiệp hơn dạy nhóc.” Hà Cố nói tới đây trông vênh váo lắm, “Anh mày trong giới lăn lộn không mấy nổi bật, có trâu bò cũng không dám rêu rao, nhưng ít nhiều vẫn có vài mối quan hệ.”
Tôi có chút kích động, phảng phất như mình đã được bước một chân vào thế giới đầy màu sắc kia rồi, trên thực tế tôi vẫn là học sinh cấp III tiền đồ không quá rộng mở, toán vẫn không trên trung bình nổi, không biết bao lâu nữa mới chân chính qua ải, đạt được cuộc sống như mình hằng mong ước.
“Bây giờ nhóc cố gắng học hát cho tốt đi, chăm chỉ học tập, thêm nữa, phải hiếu thuận với mẹ nhóc.” Hà Cố như biết tôi mơ mộng bay bổng cái gì, lúc này gã mới hiện ra vẻ trải đời và trầm lắng phù hợp với tuổi tác, “Mấy đứa cỡ tuổi nhóc, ta hiểu, tài năng còn thua cả dã tâm, chưa mọc đủ lông đủ cánh đã muốn dấn vào chiến trường, thay vì chú tâm vào mấy chuyện lông gà vỏ tỏi mà không biết bao giờ mới đối mặt, chẳng thà tập trung vào mục tiêu trước mắt phải hơn không.”
Thực ra là, tên béo này cũng có chút đáng mến.
Ít ngày nữa là ngày Kiều Hinh Tâm đi thử giọng, tối chủ nhật hôm đó hai đứa nó muốn đi cùng tôi đến chỗ làm thêm, lần này ngồi trên quầy bar, tôi còn công việc bưng bê cho nên không biết chúng nó trò chuyện gì, hình như Hà béo rất có năng khiếu thu hút thanh thiếu niên. Tôi ở ngoài bàn còn nghe Hà Cố nói với Lý Khiêm Lam, “Người ta vừa gọi chú là thầy giáo Hà thôi mà chú cảm giác như mình là diễn viên AV vậy.”, tiếng nói cười cùng với tiếng nhạc được duy trì ở một âm lượng không khiến người khác cảm thấy quá ồn, vừa đúng lúc, tôi nghe thấy tiếng nói như bị khuếch đại gấp đôi của Hà Cố. Nó khiến tôi nhớ tới cảnh tượng gã đang biểu diễn trên sân khấu ngày đó.
“Chào các anh chị em, hãy tin rằng cho dù người có tới từ đâu, cho dù là khách hàng thân thiết của nơi này, hay là người bạn mới tới, tôi là chủ quán bar và tôi ở đây bầu bạn cùng mọi người.”
“Thực ra hôm nay cũng không phải ngày gì đặc biệt, chỉ là có cô bé đây nói muốn xin vào ca hát ở đây, tôi chủ động lấy chính hiện trường làm nơi cho cô bé thử giọng, mọi người vừa lòng thì hãy cho một tràn pháo tay, tôi sẽ giữ cô bé lại, mọi người có thể tới đây thăm cô bạn nhỏ này, xem như là tiết mục bổ sung vậy; Không thích thì cũng đừng gây rối, cô bạn bé nhỏ da mặt mỏng. Được rồi, tôi không nói nữa.”
Tôi và chị nhân viên liếc nhau, định thả khay trái cây xuống ra xem thử, cơ mà phải gọt cho xong trái xoài trong tay đã ; Ngay khi tôi vội vàng tháo găng chạy ra ngoài, thì tiếng hát của thiếu nữ vang lên, đại sảnh im lặng trong
thoáng chốc, đây là sự tĩnh lặng khi trái tim như bị câu mất.
Sau tiếng guitar mở màn sắc sảo mà yếu ớt, chính là thế giới của nhỏ
“Kể với bạn một bí mật
Cùng sẻ chia buồn vui
Kể cho bạn những câu chuyện
Lấp đầy cuộc sống trống vắng của bạn.”
Kiều Hinh Tâm không phải kiểu nữ sinh nói nhiều hay hóng hớt như ăn cơm bữa, thường ngày cũng không nhiều lời, thậm chí tôi chưa từng tưởng tượng giọng của nhỏ sẽ như thế nào khi cất tiếng hát.
Chỉ mới mở màn thôi mà tôi đã như bị vây trong kinh ngạc không thốt nên lời, cha mẹ nhỏ là giáo viên thanh nhạc dòng cổ điển, cho nên cách hát của nhỏ không theo phong cách thịnh hành cuốn hút, mà là phong cách hơi hướm âm sắc cổ điển, càng ngạc nhiên hơn là – nhỏ kết hợp cách hát này vào Rock.
“Lòng bạn vốn bình tâm
Vốn không để ý
Hiện tại tình yêu như tức bề
Trước mắt hết thảy trở thành u mê”
Tôi nhìn nữ sinh đang cầm chặc micro trên sân khấu, ánh đèn sáng trưng chiếu rọi vào 2 gò má, xinh đẹp tựa không nhiễm bụi trần chốn nhân gian vậy.
Nhỏ có khả năng điều chỉnh hô hấp giỏi hơn tôi, giọng hát phát âm từng câu từng chữ trong trẻo mà êm dịu, khi lắng tai nghe lại tưởng như một bức màn sa, trơn mềm nhưng được tô điểm bởi hoa văn càng tăng sức gợi cảm xúc, tôi nghĩ mấy người ngồi dưới kia hẳn không ai có thể chê bai một giọng hát như vậy được.
Chỉ có kinh diễm.
Đến khi đèn mở lại mới có người nhớ phải vỗ tay, nhỏ đáp lại bằng động tác cúi chào, gỡ mic trên giá đỡ rồi nắm chặt trong tay, cúi đầu lùi về bóng tối nơi ánh đèn không chiếu tới.
Tôi nhìn Lý Khiêm Lam cũng đang ngây dại, người ta đi tới đây cũng không đưa ly nước nổi nữa. Tôi kéo Hà béo cách tôi vài bước chân, nói, chuyện này nói sao thì cũng phải nhận đó.
Hà Cố lại không trả lời tôi ngay lập tức
Gã nói nhóc biết không, có một số người, họ sinh ra là thuộc về sân khấu.