Remix - Hỗn Âm Nhân Sinh

Chương 113




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phòng không lớn, tình huống chứng kiến cũng cũng không quá lâu, ấy mà tôi vẫn đứng ngây ra đó, Cung Tuyển Dạ cũng không phản ứng gì quá đà, tôi trông thấy cái liếc mắt thoáng qua của anh, không chút hoang mang, dùng cái giọng nghe như đùa giỡn, đánh vỡ bầu không khí im lặng này: “Tĩnh Dương ơi, hôm nay dậy trễ, xuống sớm còn ăn sáng nào.”

“Chúng ta đi trước nhé, lát quay lại dọn hành lý. Còn phải về nữa á.”

Nói rồi một tay khoát vai tôi, vừa ngáp liên tục mà lôi kéo tôi đến một đầu hành lang khác, ở đó có một tốp 3 người đang đứng chờ thang máy, nhìn thoáng qua chúng tôi rồi dời đi, ai cũng có thời gian không thể lãng phí của mình.

Đầu óc tôi vẫn đang trong tình trạng lag, cổ cứng ngắc như bỏ trong tủ lạnh cả đêm, mắt quên cả chớp cả nửa buổi trời, một cái vỗ lên lưng tôi, lách tay ra khỏi cái tay đang nắm chặt của tôi mà ôm lấy hông tôi lắc lắc, “Í, làm cục cưng sợ rồi.”

Tôi chợt hồi hồn về, bị gió lạnh thổi mà run.

“Đậu xanh…”

Anh rất thông minh, khi nãy ở trước mặt Hạ Giai không biểu hiện ra sự thân mật quá mức với tôi, giờ mới trở về trạng thái thường thấy đã thành quen khi chỉ có hai chúng tôi – tôi không thể đề cao sự chú ý ở vấn đề này, khi cần sẽ kiềm chế không thể hiện ra, muốn đoạn tình cảm mà ánh sáng le lói cuối con đường này phải giữ một khoảng cách, tôi thừa nhận vừa nãy khi anh nắm khuỷu tay tôi, tức thì tôi an tâm mà thả lỏng trở lại, chỉ là suýt chút nữa bị Hạ Giai bắt gặp, may mà anh kịp lúc kéo tôi đi, đồng thời để lại không gian cho hai người kia.

Hai người đó…

Thang máy đang đi xuống bất ngờ nảy lên khiến tôi chóng mặt, nhắm mắt lại không muốn nhìn vào cái gáy của người trước mặt, căn bản không dám nghĩ lại tối hôm qua xảy ra chuyện gì.

Đã chạy trốn ngoài ý muốn rồi, tôi phải suy nghĩ cho thật kỹ, đánh vào chi tiết nhỏ nhặt như là nếu tôi hôm qua tôi không qua loa sơ suất, giao Hạ Giai cho một người đàn ông mà tôi cho rằng là có thể tin cậy để rồi dẫn đến hậu quả hoang đường như này được chứ. Không nói đến hai người họ bình thường có tự hạn chế hay không, kẻ say có thể trông cậy họ có còn lý trí phán đoán trắng đen phải trái nữa ư, đã sai rồi là tới luôn thì có ấy.

Cho nên người gánh trách chỉ có thể là tôi.

Bữa sáng miễn phí của khách sạn tôi không thể nuốt trôi nổi, Cung Tuyển Dạ ngồi ghế dành cho 4 người đối diện, tình cha trỗi dậy mở miệng tôi ra, đút cho tôi từng muỗng cơm – đây vốn là sở thích của tôi, cái gì ngon ngon luôn dành cho anh dùng trước tiên, những lời này từ khi tỉnh tò tới nay đã trở thành phản xạ có điều kiện chỉ trong thời gian nửa năm, mặc dù anh có vẻ thích sắm vai nhi đồng lớn tuổi, vào thời điểm như thế này vẫn sẽ trở thành trụ cột tinh thần của tôi. “Người nào có phải thánh hiền.”

“Nhưng mà…”

Tôi nghẹn lời. Anh lấy chiếc khăn trắng trước ngực lau ngón tay, nhẹ nhàng xoa khóe môi tôi, mắt nhìn chung quanh, “Sao em biết bọn họ không phải anh tình tôi nguyện chứ.”

Những lời này quả là làm khó tôi.

Khi đến không cùng nhau, khi về cũng không đi chung.

Nhóm chúng tôi đầy đủ các phong cách khi đến sân bay, qua khỏi thủ tục cho đến cất cánh còn chưa đến nửa giờ nữa, Lý Khiêm Lam và Kiều Hinh lần này đi gấp mà về cũng vội, không mang theo hành lý quá cồng kềnh, nói lời chào tạm biệt rồi chạy ra cửa cảnh an, nhân lúc đi qua cửa này, tôi và Cung Tuyển Dạ tách khỏi đoàn, len lén trốn vào nhà vệ sinh trong sân bay, trong cái dậm chân của bác gái có tư thế lau sàn rất có nhịp điệu mà bàn bạc đối sách, ra cửa là mỗi người mỗi ngả: Anh mang theo Chu Tĩnh Dương đi mua vé máy bay, mà tôi thì cùng Hạ Giai bọn họ ngồi tàu tốc hành trở về.

Tình huống này mà mọi người còn ngồi chung chỉ tổ tăng thêm xấu hổ thôi.

Hà Cố và Phí Na hai quần chúng không rõ vì sao lại ngồi lên đây vẫn luôn miệng cảm khái: “Không hổ là giai cấp tư sản mà, máy bay cứ như điều khiển từ xa ở nhà vậy…”

Chỉ còn tôi và Hạ Giai mặt đối mặt, mắt to trừng mắt nhỏ.

Suốt đường đi dì vẫn tự nhiên, cùng Hà Cố thảo luận hoạt động kinh doanh quán bar hay loại phấn trang điểm mới ra, trong lời nói cũng không thấy gì khác lạ, trái lại là tôi cầm ly nước ngồi kia đầy tâm sự, trên mặt đầy âu lo – thật thành mà nói thì tôi đúng là không thoải mái, nhớ lại hồi sớm tôi tẩy đi chứng cứ cho một đêm quá độ ở phòng tắm, đến bây giờ mà chi dưới còn bủn rủn, rượu quả nhiên là tội lỗi mà.

Gắng chịu 3 giờ thì đến nơi, tôi trực tiếp về quán cùng Hạ Giai, tháo xuống cái biển “Bà chủ đi chơi, chúc mừng năm mới”, bắt đầu mở lại, sau đó quét dọn sơ qua một chút, tôi đi hàng trên cùng dãy phố đó mua hai phần miến về ăn với dì, giữa chừng có vài vị khách đến, mua cà phê mang về, dì phục vụ người ta xong xuôi thì quay lại tiếp tục dùng bữa.

“Ta thấy con cả đường không nói gì cả.” Dì nâng bát hớp miếng canh nóng, “Giờ chỉ còn 2 mẹ con chúng ta thôi, con muốn gì cứ nói đi.”

Tôi mím môi, lời đã chuẩn bị sẵn xoay đi xoay lại trong miệng, sau đó lại lắp bắp nói: “Mẹ… Thực sự không sao chứ.”

“Có gì sao chứ.” Dì nở nụ cười, “Dù sao cũng lên giường rồi, người lớn cũng có lúc hồ đồ.”

“Không phải, ý con là, không phải mẹ vẫn luôn nói với con…” Tôi khẩy miếng gỗ nhô ra cạnh bàn, ” “Tuyệt nhất” chỉ nên lên giường với người mình thích thôi sao.”

– Lời mà mẹ vẫn luôn nhấn mạnh dặn dò tôi thuở trẻ người non dạ, về tình yêu và lên giường. Tôi cho rằng lời khuyên ấy sao mà có tính giáo huấn cứng nhắc rập khuôn. “Tình yêu” và “Lên giường” có thể tách ra, người khác nhau có lựa chọn khác nhau, hai người có giá trị không giống nhau, ” Lên giường cùng người mình thích” là điều kiện tốt nhất, giữ mình trong sạch là nghĩ cho bản thân lẫn người đó.

Dì hành động trái với những gì đã dạy tôi đó ư?

Nhưng mà cho đến bây giờ tôi vẫn luôn tuân theo, giống như niềm đam mê cuồng nhiệt với âm nhạc mà dồn hết tấm lòng yêu thương một người, cả thể xác lẫn tinh thần không hề giữ lại mà giao hết cho anh, hơn nữa cảm giác rất thỏa mãn, chưa bao giờ hối hận cả. Một ngày nào đó tôi muốn nói cho dì những điều này.

Dì chỉ búng một cái lên trán tôi, giống như khi tôi còn bé vậy.

“Không sai nhỉ?” Dì đứng lên, “Đúng là vậy đó.”

Tôi ngây người ngồi đó trông dì đi xa.

Nhoáng một cái đã nửa tháng rồi.

Đầu tháng tôi về trường hoàn thành kỳ thi cuối kỳ các môn học, thu dọn đồ đạc quà cáp chuẩn bị về nhà đón năm mới. Năm kia vào khoảng độ này công việc ăn khách, tôi hầu như ngày ngày phụ giúp trong quán, có lần còn ở trong quán gặp được đàn anh Đồng Hữu Minh đi ngang, nói là tới đây gặp bạn học cũ, tôi liền giữ anh ta lại ngồi một lát, uống ly trà sữa tôi làm.

“Tư Tuấn không đến cùng anh à.” Tôi hỏi hắn.

“Không có.” Hắn lắc đầu, cúi đầu ngậm ống hút, có thể thấy được hai con tằm xinh đẹp đang nằm ở phía dưới, “Vội đi với một người bạn rồi.”

Tôi thầm nói đúng hơn là bị chú Cung nhà chúng tôi bắt cóc mất rồi. Tội cũng hơi bị lớn.

Mỗi cuối năm Cung Tuyển Dạ luôn bận rộn xử lý công việc của anh, anh nói cái đó gọi là mùa đông đa sự. Hiện tôi được nghỉ, cách cũng gần nên muốn tìm anh cũng tiện, có khi anh còn giả vờ đến quán uống ly cà phê, ấn tượng của Hạ Giai đối với anh đã thay đổi đôi chút so với mấy năm trước, đối đãi anh như bạn bè bình thường.

Chuyện lúc trước bị chúng tôi gần như đưa vào quên lãng.

Cho đến hai hôm trước năm mới tôi mới thấy sắc mặt dì không được ổn, ban đêm ngủ không yên, ban ngày tinh thần uể oải, thỉnh thoảng lo âu nhìn chằm chằm tờ lịch. Tôi không muốn nghi ngờ không đâu, nhưng hỏi mấy lần luôn bị đánh trống lảng cho qua.

Rốt cuộc dì cũng chọn mở miệng với tôi.

“Hình như… Ta… Có thai rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.