Phan Hải Huy chậm rãi lắc đầu, trả lời: "Có nhiều chuyện nói ra thì rất dài dòng, chỉ có thể nói răng, một nhóm người này của chúng tôi, chưa đến một thời khắc cuối cùng thì trên căn bản sẽ không thể nào tùy tiện lộ mặt được, chuyện của anh cũng chỉ là hành động nắm ngoài ý muốn mà thôi."
"Trước đó chúng tôi vẫn luôn ẩn núp ở một khu vực vắng vẻ để âm thầm phát triển lực lượng, nơi mà thậm chí ngay cả là tín hiệu cũng không có, mọi thứ đều được tiến hành trong bí mật và bảo mật."
"Chỉ có hoàn toàn ngăn cách cùng với bên ngoài thì mới có thể đảm bảo được là sẽ tuyệt đối không thể có sai sót và nhầm lẫn nào."
"Những chuyện này, chờ trở lại Thành phố Hà Nội, chúng ta vừa uống rượu vừa nói tiếp đi."
Phan Hải Huy chẳng qua chỉ là đơn giản giải thích đôi câu, còn lại cũng không tiếp tục nói đến những vấn đề sâu xa hơn.
"Được!"
Long Tuấn Hạo trịnh trọng gật đầu.
Thành phố Hòa Bình, dòng họ Nam Phương.
Dọc suốt cả con đường, Cao Phong được Lý Cương dẫn đi xuyên thẳng qua trang viên riêng rộng lớn của dòng họ Nam Phương, tiến về phía mảnh sân ở phía sau.
Đây cũng là điều khiến cho Cao Phong có chút không biết làm sao, những ông già này, hình như người nào cũng đều rất thích trấn giữ những nơi có không gian hẻo lánh ở phía sau nhà thì phải.
Trong số những người mà anh quen biết, thậm chí bao gồm cả ông cụ của nhà họ Cao cũng đều thích như vậy.
Mới vừa bước chân vào sân sau bên trong trang viên, từng làn hương thơm của nước trà như muốn thấm vào lòng người đã chậm rãi tản mạn, bay bổng trong không khí, vờn quanh mũi người.
Còn Nam Phương Minh Nghị thì lại đang đánh quyền ở phía bên cạnh, thoạt nhìn qua cũng có thể thấy được dáng vẻ tràn đầy sinh lực và uy lực không tầm thường của ông ta.
Mặc dù tuổi tác đã qua con số sáu mươi rồi nhưng mà nhìn vẻ ngoài của Nam Phương Minh Nghị lúc này lại không hề cảm thấy già cả chút nào, chỉ thì thấy được dáng vẻ tinh thần minh mẫn, sức lực tràn đầy.
Người thường xuyên tập võ thì thân thể quả thực là sẽ trẻ hơn so với tuổi thật một chút.
Sau khi Nam Phương Minh Nghị đánh xong hết một bộ quyền thuật thì mới chậm rãi thu tay về rồi đứng lên, hít thở sau một hơi, cuối cùng mới quay đầu nhìn về phía Cao Phong, cười nói: "Cậu Phong, bộ quyền thuật này của ông giả cổ hủ tôi đây như thế nào?"
"Tinh thân của ông Minh Nghị đây vẫn còn rất minh mẫn, thân thể cũng rất khỏe mạnh, trong lúc đánh đã bộc lộ hết ra được tinh túy của Hình ý quyền, khiến cho Cao Phong tôi cảm thấy rất bội phục."
Cao Phong chậm rãi gật đầu cười nói.
"Ha ha ha! Xưa nay điều mà ông già cổ hủ tôi đây không thích nhất chính là bị người ta nịnh hót, nhưng mà khi những lời này được xuất phát từ miệng của cậu thì tôi lại cảm thấy rất là xuôi tai."
Đợi đến khi Cao Phong nếm thử một hớp nước trà rồi, Nam Phương Minh Nghị lại cười nói: "Chúc mừng cậu Phong đã leo lên được chức vị vương tước trong thế giới ngâm của Thành phố Hòa Bình!"
"Ông Minh Nghị khách sáo rồi, chuyện này cũng không thể nào tách rời khỏi sự giúp đỡ của dòng họ Cao Đồ được"
Cao Phong khẽ mỉm cười đáp lời.
Nam Phương Minh Nghị nghe xong câu trả lời của anh thì khẽ gật đầu một cái, trong tâm cảm thấy vô cùng hài lòng, Cao Phong có thế hiểu rằng dòng họ Nam Phương của bọn họ đã phải bỏ ra điều là tốt rồi.
"Cho dù không có sự trợ giúp của dòng họ Nam Phương, thì với thực lực của rồng trong biển người giống như cậu Phong đây thì đến cuối cùng cậu cũng vẫn có thể hoàn thành quá trình thống nhất này mà thôi."
Nam Phương Minh Nghị nói ra những lời thật từ tận trong đáy lòng.
Cao Phong không tiếp tục thảo luận thêm nữa về đề tài này, chỉ chậm rãi nhấp một ngụm trà, sau đó hỏi: "Nghe nói nhân số trong dòng họ Nam Phương gia rất hưng thịnh, làm Sao mà..."Mới vừa rồi, ở trên đường khi Cao Phong đi cùng với lý mãnh tới nơi này thì anh có thể thấy được không ít người làm của nhà họ Nam Phương, nhưng mà người của dòng họ Nam Phương thì lại rất ít thấy.
"Việc này còn không phải là vì sắp tới đây Thành phố Hòa Bình Đây sẽ tổ chức một buổi hội lớn hay sao, cho nên tôi đã để cho bọn họ quay trở về chuẩn bị cả rồi"
Nam Phương Minh Nghị cũng không lừa gạt Cao Phong, lân này ông ta quả thực là đã trả lời theo đúng sự thật.
Cao Phong khẽ gật đầu, sau đó lại tiếp tục thản nhiên thưởng thức trà, còn lại thì không có hỏi nhiêu.
Vốn dĩ là Nam Phương Minh Nghị còn đang chờ Cao Phong chủ động mở miệng, hỏi một chút xem là buổi hội lớn gì, những mà Cao Phong căn bản lại không có ý tứ muốn đặt câu hỏi, điều này đã khiến cho Nam Phương Minh Nghị không biết phải nói gì.
Vào thời điểm mà Nam Phương Minh Nghị đối mặt với Cao Phong, ông ta cảm thấy giống như là mình đang đối mặt với một con cáo già, có tâm tư sâu không thấy đáy vậy.
Nam Phương Minh Nghị cũng rất thành thật và thẳng thắn, không hề có ý muốn giấu giếm, dứt khoát nói tường tận chuyện Hội thi võ thuật ở Thành phố Hòa Bình cho Cao Phong nghe qua một lượt.
Sau khi Cao Phong nghe xong chuyện này, thì anh cũng vẫn chỉ lẳng lặng ngồi uống trà, im lặng ước chừng tầm hai phút, anh mới chậm rãi mở miệng.
"ý của ông Minh Nghị nói là, tất cả các dòng họ võ thuật ở Thành phố Hòa Bình đều sẽ tham dự vào Hội thi võ thuật lần này hay sao?"
"Bất kể là tăng cường thực lực của cá nhân hay là tích lũy đoàn đội lực lượng cho chính mình, thì cậu Phong hẳn là cũng vẫn nên đi đến tham gia Hội thi võ thuật lân này."
"Nếu như mà có thể giành được vị trí người đứng đầu ở Hội thi võ thuật, vậy thì sau này cho dù cậu Phong muốn tiến hành hiệu lệnh toàn bộ những dòng họ luyện võ ở Thành phố Hòa Bình này đi chăng nữa thì cũng đều không phải là việc khó gì."
Nam Phương Minh Nghị dùng tốc độ nói chuyện vô cùng nhanh, nói ra rất nhiều điều chỉ trong một khoảng thời gian rất ngăn, giải thích cặn kẽ những điều thiệt hơn trong chuyện lân này cho Cao Phong.
Dựa theo những lời được nói ra từ trong miệng của Nam Phương Minh Nghị, đại hộ võ giả tranh bá của Thành phố Hòa Bình lần này là một sự kiện mà ở nơi đó, anh chỉ có lợi chứ không gặp hại! Nghe đến trễ này, trong lòng của Cao Phong cũng đã bắt đầu có sự dao động.
Nếu như anh thật sự có thể hiệu lệnh toàn bộ các dòng họ luyện võ lớn mạnh ở Thành phố Hòa Bình này, vậy thì điều này chắc chắn sẽ mang đến cho chính mình một sự trợ giúp rất lớn.
"Đại hội lần này sẽ được tổ chức vào khi nào?"
Cao Phong ngẩng đầu hỏi.
"Ngay vào ngày mốt!"
Nam Phương Minh Nghị vội vàng trả lời.
Cao Phong khẽ gật đầu, nói: "Vậy thì tôi cân nhắc lại một chút trước, ngày mai sẽ cho ông một câu trả lời."
Nam Phương Minh Nghị tỏ ra do dự trong vòng hai giây, sau đó vẫn gật đầu nói: "Được, được, cậu Phong cứ cân nhắc lại một chút trước đi."
"Nếu như cậu có bất kỳ thắc mắc nào thì có thể tìm tôi hỏi bất cứ lúc nào."
Cao Phong nghe xong thì gật đầu một cái, sau đó lại nói chuyện thêm một hồi nữa với Nam Phương Minh Nghị, cuối cùng anh lập tức chào tạm biệt rồi rời khỏi nhà họ Nam Phương.
Hải tân vườn hoa tiểu khu.
Cao Phong ngôi ở bên cửa sổ sát đất, tra cứu tài liệu có liên quan đến Hội thi võ thuật của Thành phố Hòa Bình ở bên trong máy vi tính xách tay.
Nhưng mà anh lại không tra được bất kỳ một đầu mối nào, thậm chí ngay cả một chữ cũng không có.
Khi loại chuyện như thế này xuất hiện, ngoại trừ việc trận tranh bá này không muốn để cho người bình thường biết được thì sợ rằng là bên trên cũng không muốn để cho những người thuộc nhóm quần chúng phổ thông tham dự vào chuyện này.
Dẫu sao thì, thời kỳ bây giờ không phải là thời kỳ chiến tranh nữa, nếu như Việt Nam muốn phát triển, mà chỉ dựa vào những người luyện võ thì không thể được.
Thứ mà Việt Nam cần chính là một mắt xích sinh thái có thể kéo dài và phát triển vững bên được, chứ không phải là toàn dân đều đều cao tinh thần thượng võ.
Nếu như vòng tuần hoàn thật sự diễn ra giống như vậy, tất cả mọi người đều chạy đi học võ hết cả, vậy thì ai xuống làm ruộng, ai lên đi làm? Đến lúc đó, sợ là toàn bộ Việt Nam cũng sẽ lâm vào trạng thái tê liệt một nửa.
Cho nên, võ thuật của Việt Nam sẽ vẫn tiếp tục được bảo tôn, nhưng mà nó lại không phải là việc lớn và được khuyến khích phổ biến, chỉ được truyền đi ở trong một vòng quan hệ xã hội rất nhỏ.
Về điểm này thì Nam Phương Minh Nghị cũng đã nói cho Cao Phong biết trước đó, rằng võ đạo tranh bá sẽ chỉ có thể có những dòng họ luyện võ được kiểm chứng của Thành phố Hòa Bình tham dự, người bình thường thì ngay cả tư cách để trở thành khán giả cũng không có.
"Những thành viên khác trong Liên minh Đế Phong đều đã ổn định lại được tình trạng, mọi việc cũng đều đã sẵn sàng, chỉ đợi cậu hạ lệnh xuống nữa mà thôi."
Giọng nói của Lâm Vạn Quân mang theo một chút kích động.
"Được! Tôi cũng đã sớm biết được rãng Long Tuấn Hạo sẽ không xảy ra chuyện lớn gì! Để anh ta phục hồi lại như cũ thì cần phải thời gian bao lâu?"
Trong lòng của Cao Phong cũng giống như vậy, cảm thấy rất là mong đợi.
"Chắc là khoảng hai ngày."
Lâm Vạn Quân suy nghĩ một chút rồi nhanh chóng trả lời.
"Hai ngày sao?"
Trong miệng Cao Phong lẩm bẩm lên tiếng.
"Đúng vậy! Cậu chủ Phong, hai ngày sau, bầu trời của Thành phố Hà Nội sẽ phải thay đổi thêm một lần nữa."
Mặc dù Lâm Vạn Quân đang cực lực hạ thấp giọng, nhưng mà thật sự là vẫn rất khó nén được vẻ kích động.
Nhưng mà, Cao Phong lại rơi vào trong im lặng.
Nhưng anh cũng không dám trễ nải quá nhiều thời gian, vội vàng dùng mấy lời nói đơn giản để thuật lại tình huống hiện tại ở Thành phố Hòa Bình này cho liễu Lâm Vạn Quân nghe một lượt.
Lâm Vạn Quân nghe xong thì do dự ước chừng khoảng mười giây, sau đó lập tức dứt khoát mở miệng nói: "Cậu chủ Phong, có thể đánh cược một lần!"
"Hai, ba ngày không coi là nhiêu, nếu như có thể thành công, vậy thì sẽ có thể có được sự ủng hộ từ một nguồn lực lượng càng lớn mạnh hơn."
"Việt Nam quản lý cưỡng chế quá nghiêm ngặt đối với vấn đề sử dụng vũ khí nóng, cho nên có rất nhiều lúc, vũ khí nóng cũng không phát huy được tác dụng vốn dĩ của nó, đây cũng chính là nguyên nhân tại sao mà ngay từ ban đầu, ông cụ nhà họ Cao đã muốn để cho tất cả con cháu của nhà họ Cao phải tập võ."
"Nếu như mà cậu có thể nắm được trong tay vòng tròn các dòng họ luyện võ của Thành phố Hòa Bình, vậy thì tuyệt đối sẽ giống như là hổ mọc thêm cánh, có thể gia tăng rất nhiều phân thảng."
Lâm Vạn Quân cảng nghĩ, càng cảm thấy Cao Phong cần phải đi liều một phen này.
Hơn nữa, đối với Cao Phong mà nói, Hội thi võ thuật ở Thành phố Hòa Bình lần này cũng là một lần trải nghiệm và rèn luyện.
Nếu như có thể giành được vị trí thứ nhất ở trong Hội thi võ thuật kia, ngoại trừ việc có thể hiệu lệnh các dòng họ luyện võ lớn của Thành phố Hòa Bình, lực chiến đấu cá nhân của Cao Phong cũng sẽ có được sự tăng vọt vượt bậc về chất.
Cao Phong hiểu rất rõ được một loại đạo lý đó chính là, chỉ có không ngừng chiến đấu, mới là con đường tắt nhanh nhất để tăng thêm thực lực và khả năng chiến đấu của bản thân.
"Phù!"
Cao Phong thở ra một hơi thật dài, sau đó tự lẩm bẩm: "Tuyết Mai, chú Quân, anh Minh, cùng với tất cả mọi người, chờ tôi thêm ba ngày nữa, bảy mươi hai giờ đồng hồ, tôi nhất định sẽ cho mọi người một tương lai mới!"
Tiếng nói vừa mới rơi xuống, Cao Phong câm lấy điện thoại ra, dứt khoát gọi một cuộc tới cho Nam Phương Minh Nghị.
Quả nhiên không nằm ngoài sự dự đoán của Cao Phong, rõ ràng là Nam Phương Minh Nghị thức trắng đêm không ngủ, tiếng chuông điện thoại vang lên ước chừng một giây thôi thì đã có người nhận điện thoại.
Sợ rằng nếu như Cao Phong không gọi cú điện thoại này đến, thì buổi tối ngày hôm nay, Nam Phương Minh Nghị cũng sẽ không ngủ ngon được! Nhận được điện thoại của Cao Phong, một lão già đã từng được chứng kiến qua vô số sóng gió giống như Nam Phương Minh Nghị cũng vẫn không nhịn được mà cảm thấy kích động.
Khi Cao Phong nói rằng anh đồng ý tham gia vào Hội thi võ thuật, Nam Phương Minh Nghị lại càng khó nén sự hưng phấn trong lòng, lúc này còn bất chợt vỗ bắp đùi.
Dẫu sao thì, dòng họ Nam Phương có thể được hãnh diện ở trong Hội thi võ thuật năm nay hay không thì đều phải đặt hết hy vọng ở trên người của Cao Phong! "Được! Cậu Phong, ai nha, tôi cũng biết được là cậu sẽ đưa ra được một quyết định chính xác mà."
"Ngày mai cậu cứ tới đây, sau đó chúng ta nghỉ dưỡng sức một chút, cuối cùng sẽ thẳng tiến, đi tới địa điểm tổ chức Hội thi võ thuật"
"Cậu yên tâm đi, Hội thi võ thuật này nhất định sẽ không để cho cậu thất vọng đâu!"
Nam Phương Minh Nghị dùng giọng kích động nói.
Sau đó, Nam Phương Minh Nghị lại liệt kê một số công việc có liên quan đến Hội thi võ thuật cho Cao Phong biết, cuối cùng giao hẹn xong cả thời gian, lúc này mới lưu luyến không thôi mà cúp điện thoại.
Ở bên này, Cao Phong cúp điện thoại xong thì cũng trở về trong phòng.
Nhìn căn phòng vắng vẻ, nhưng mà lần này, Cao Phong không còn cảm thấy được bao nhiêu sự khó chịu giống như trước đó nữ.
Bởi vì, sắp rồi! Chỉ rất nhanh thôi, chính mình sẽ có thể gặp lại được người phụ nữ mà vẫn luôn ở bên cạnh bầu bạn với chính mình, không rời không bỏ chính mình dù cho là vào thời điểm anh chán nản và xuống dốc nhất.
Chiếc gối của Kim Tuyết Mai cùng với tất cả những đồ dùng hàng ngày, Cao Phong đều giữ gìn rất tốt.
Bao gồm cả túi xách, điện thoại di động của Kim Tuyết Mai ở Thành phố Hòa Bình cùng với cả một ít những vật phẩm riêng tư khác của cô cũng đều được cất giữ lại ở nơi này.
Ban đầu, vào thời điểm khi mà Kim Tuyết Mai trở về Thành phố Hà Nội, nhất định là không thể đem những thứ này về cùng, cho nên đều để lại hết ở nơi này.
Cao Phong nhẹ nhàng ngồi ở mép giường, kéo ngăn kéo ra, cảm lấy từng món đồ một của Kim Tuyết Mai, cẩn thận lại trân trọng mà vuốt ve.
Sau đó lại tìm kiếm đến phần thông tin bằng hình ảnh, cẩn thận so sánh với vật ở trong tay mình lúc này.
"Cái này, cái này cái này cái này..."
Trong lòng của Cao Phong cảm thấy chấn động vô cùng, không nhịn được mà trợn to hai mắt lên nhìn tờ giấy và hình ảnh trên điện thoại, trong miệng lại không nhịn được mà lẩm bẩm những lời không đầu không đuôi.
Đây là giấy khám thai! Tại sao mà trong túi xách của Kim Tuyết Mai lại có thế có vật này được? Cô ấy...
Cao Phong bỗng nhiên nghĩ đến, trong đoạn thời gian đó, chính mình và Kim Tuyết Mai đều chưa từng làm bất kỳ một biện pháp bảo vệ nào.
Mỗi lần mà anh đề nghị đến việc này, Kim Tuyết Mai cũng đều sẽ từ chối, lúc ấy Cao Phong cũng không nghĩ nhiêu.
Bây giờ nghĩ lại, nhất định là do Kim Tuyết Mai nhớ đến lời cam kết lúc ban đầu với anh, đó chính là sinh cho anh một đứa con.
Cao Phong lại chợt nhớ tới, đêm hôm đó, trước khi Kim Tuyết Mai rời đi về lại Thành phố Hà Nội, cô đã vô cùng chủ động, thậm chí còn không kịp chờ đợi mà muốn bắt lấy mình ở ngay trên ghế sô pha.
Thì ra cũng là bởi vì, cái người phụ nữ thỉnh thoảng có chút ngu ngốc này đang muốn hoàn thành lời cam kết đã nói với anh.
Cho dù cô biết rằng Thành phố Hà Nội là vực sâu không thấy đáy, nhưng mà cô cũng vẫn muốn lưu lại kết tỉnh của tình yêu với cho Cao Phong.
Nhưng mà cho tới bây giờ, cô cũng đều chưa từng nói những chuyện này cho anh được biết, lại cũng càng chưa từng than phiền qua bất cứ điều gì.
Trái tim trong lông ngực của Cao Phong đập rộn lên từng tiếng "Thình thịch, thình thịch", sau khi nghĩ thông suốt được hết tất cả mọi chuyện, thì anh lại càng hiếu hơn những nỗi nhọc lòng của Kim Tuyết Mai.
Kim Tuyết Mai thật sự là đã phải chịu đựng rất nhiều, rất nhiều.
Cao Phong không biết lúc này chính mình đang có loại tâm trạng như thế nào, có cảm động, có kích động, còn có đau lòng...
Mà điêu Cao Phong càng muốn biết được hơn là, Kim Tuyết Mai bây giờ, rốt cuộc là đã mang thai hay chưa? Cao Phong khẽ chà xát hai bàn tay vào nhau, đi tới đi lui ở trong phòng, căn bản là không có cách nào giữ được ổn định.
Cảnh ngộ gặp phải ở nhà họ Cao, cộng thêm cả những việc đã phải trải qua ở nhà họ Kim, Cao Phong đã tự cho rằng là trạng thái tinh thân của chính mình đã sớm được rèn luyện đến mức chắc như bàn đá không thể bị lung lay rồi.
Lý Khải Kiệt suy nghĩ một chút, trả lời: "Chuyện này thì cũng không thành vấn đề, nhưng mà vào giờ này rồi, cô Kim Tuyết Mai hẳn là cũng phải ngủ chứ?"
Cao Phong nghe vậy thì đột nhiên cảm thấy sửng sốt một chút, khóe miệng giật giật, đến cuối cùng vẫn bất đắc đĩ mà buông tha ý định này.
Nhưng cho đến lúc này, Lý Khải Kiệt lại mới bỗng nhiên kịp phản ứng lại được, đột nhiên hỏi: "Cậu Phong, anh vừa mới nói cái gì? Anh sắp được làm cha rồi...
Cô Kim Tuyết Mai cô ấy, cô ấy, cô ấy...
Lúc này, ngay cả Lý Khải Kiệt cũng có chút cà lăm.
"Tôi nghĩ có lẽ chính là..."
Cao Phong lại liếc mắt nhìn thêm một lần vào tờ giấy khám thai ở trong tay, sau đó trả lời.
"Ôi chao! Khá lắm! Cậu Phong là thật sự là rất khá đấy!"
Lý Khải Kiệt nói: "Định sẵn rồi nhé! Tôi đặt hàng trước một vị trí làm cha nuôi của đứa nhỏ, bất kỳ một nơi nào đó ở trên Việt Nam này, mặc anh tùy tiện chọn, tôi sẽ xây cho cậu chủ nhỏ một tòa cao ốc mới, coi như là quà gặp mặt làm quen!"
Cao Phong vui mừng cười ha ha giống như một kẻ ngu, sau đó lại lên tiếng hỏi: "Tình hình của Thành phố Hà Nội trong hai ngày như thế nào?"
"Mấy người cô Kim Tuyết Mai vẫn rất an toàn, Cao Bằng cũng không tới tìm bọn họ gây chuyện phiền phức gì"
"Hình như là Cao Bằng ở bên kia đã xảy ra chút chuyện, cho nên trước mắt tôi cũng đã cho người âm thầm tiến hành điều tra ở đây, chờ đến lúc điều tra rõ ràng rồi thì tôi sẽ lại báo cáo cho anh biết."
Lý Khải Kiệt trả lời.
Cao Phong gật đầu, tỏ ý anh đã biết.
"Cậu Phong, sáng sớm ngày mai, tôi sẽ cho người đi đến khu dân cư cao cấp Bồng Thiên, đặc biệt giúp anh hỏi thăm chuyện này một chút."
Lý Khải Kiệt lại nói.
"Bỏ đi bỏ đi, tôi tự có sắp xếp khác."
Sau khi Cao Phong do dự một chút, thì vân quyết định không để cho Lý Khải Kiệt tiếp tục tham dự vào chuyện này nữa, nói thêm đôi câu rồi nhanh chóng cúp điện thoại.
Nắm chặt điện thoại di động ở trong lòng bàn tay, lúc này trong thâm tâm của Cao Phong thật sự là chỉ có thể dùng một câu nói để hình dung, đó chính là.
Lòng muốn về nhà như mũi tên bản! Cao Phong do dự trong khoảng chừng ba giây, sau đó anh dứt khoát lướt tìm đến số điện thoại của Nam Phương Minh Nghị, chuẩn bị gọi đi.
Hội thí võ thuật cái gì chứ, có gì quan trọng bằng đứa nhỏ của chính mình nữa hay sao? Nhưng mà, vào thời điểm ngón tay của Cao Phong sắp nhấn vào ký hiệu gọi điện thoại dưới dãy số kia, anh lại cưỡng ép, khống chế chính mình dừng động tác lại.
"Không, mình không thể làm như vậy được..."
Cao Phong nhanh chóng tắt điện thoại di động đi, sau đó thở một hơi thật dài mà cất tiếng lẩm bẩm.
Nếu như Kim Tuyết Mai thật sự mang thai, vậy thì sau này, thân phận của chính mình cũng không chỉ còn là một người chồng, hay là một người cha nữa! Mà những trách nhiệm chính mình cân phải gánh vác lại càng trở nên nhiều hơn và nặng nề hơn! Cho nên, Cao Phong lại càng không thể làm việc tùy theo cảm xúc và tâm trạng, mỗi một chuyện mà anh làm, đều phải cân nhắc vì vợ và con.
Vì để có thể cho mẹ con hai người được sống trong một hoàn cảnh yên bình và êm ái, chính mình càng phải cố gắng hơn, khiến cho bản thân trở nên càng mạnh mẽ hơn nữa! "Người khiến cho cô ấy phải chịu khổ không phải là người nào khác, mà chính là mình! Bởi vì, mình vẫn còn chưa đủ mạnh!"
Cao Phong hờ hững lên tiếng giải thích.
"Không được! Như vậy không được!"
Cao Thành Sâm là người đầu tiên mở miệng phản đối.
"Anh Phong, nếu mà là như vậy, thế thì tôi cũng không đồng ý để cho anh đến nơi đó."
Khúc Đại Minh cũng nối tiếp lời của Cao Thành Sâm để mà đáp lời.
Vũ Hoàng Lê cũng là gật đầu theo, lên tiếng nói: "Cậu Phong, nếu như mà không liên lạc được với cậu, nhất định là chúng tôi sẽ cảm thấy không yên tâm."
"Tôi cũng đã đưa ra quyết định rôi, các người đều không cần nói nhiều nữa"
Cao Phong khẽ cau mày.
Sau đó anh lại tiếp tục nói: "Mấy người cẩm lấy cái điện thoại di động này đi, lỡ như Thành phố Hà Nội bên kia xuất hiện tình huống khẩn cấp gì đó thì mọi người có thể quay trở về Thành phố Hà Nội trước, không cần phải chờ đợi tôi "
"Đợi đến khi tôi đi ra rồi thì sẽ lập tức liên lạc với mọi người."
Đám người Cao Thành Sâm yên lặng trong mấy giây, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý với lời của anh.
Bọn họ biết Cao Phong đang phải gánh vác điều gì, cũng biết Cao Phong muốn trở nên càng mạnh hơn nữa.
Cho nên, bọn họ không có cách nào ngăn cản bước chân của anh.
Cao Phong liếc mắt nhìn qua thời gian đang hiển thị trên mặt đồng hồ, thấy còn cách thời gian hẹn ước cùng với Nam Phương Minh Nghị khá nhiều thời gian, thì anh lại dặn dò mọi người thêm một vài chuyện nữa.
Đám người Vũ Hoàng Lê vô cùng nghiêm túc mà lảng nghe, giống như là muốn ghi tạc hết vào trong lòng mình mỗi một câu, mỗi một lời Cao Phong đã nói vậy.
Cuối cùng, Cao Phong nhìn về phía Vũ Hoàng Lê, trâm ngâm khoảng hai giây, sau đó mới đột nhiên hỏi: "Tổng giám đốc Lê, anh cái đó..."
"Cái gì?"
Vũ Hoàng Lê đột nhiên bị nhắc tên thì có chút hơi ngây ngấy.
"Vào thời điểm mà anh làm cha, anh đã có tâm trạng như thế nào?"
Cao Phong chạm qua chóp mũi của chính mình một cái, tập hợp dũng khí lại để cất tiếng hỏi.