Rể Quý Rể Hiền - Cao Phong

Chương 802: Làm người cũng phí!




"Im miệng ngay cho tôi!"

Bốp! Kiều Thu Vân còn chưa nói hết câu thì Kim Ngọc Hải đã đột nhiên tiến lên, cho bà ấy một cái bạt tai lần nữa.

Giống như là Kim Ngọc Hải đang cố gắng che giấu một bí mật gì đó.

Mà Kiều Thu Vân bị tát một lần nữa cũng giống như đã bị đánh cho tỉnh táo lại, không còn dám nói chuyện lúc trước nữa.

"Dù sao thì nó nợ chúng ta nên đến lúc này cũng đến lượt nó phải trả lại cho chúng ta rồi!"

"Coi như là hy sinh mạng sống của nó thì đó vẫn là điều đương nhiên."

Kiều Thu Vân cắn răng nói.

"Được rồi! Được rồi! Nếu đây là những gì bà nghĩ thì chắc chắn rằng bà đã mất hết tính người rồi!"

"Như vậy thì bà làm người cũng phí! vậy nên bà hãy đi chết địU Lúc này Kim Ngọc Hải đột nhiên bùng nổ, ông ta đưa hai tay ra bóp lấy cổ Kiều Thu Vân một cách hung hãn.

Bởi vì hai bàn tay dùng quá sức nên mạch máu ở trên mu bàn tay đồng loạt hiện lên, nhìn rất kinh người.

"Sau khi bà chết đi tôi cũng sẽ chết cùng với bà, để tránh liên lụy đến con gái!"

Lúc này Kiều Thu Vân bị bóp đến trợn trắng mắt, hai chân đạp loạn, giãy giụa.

"Bà đã mất hết tình người rồi thì nên đi chết đi! Đi chết đi!"

Kim Ngọc Hải giống như dã thú nổi cơn điên, hai mắt đỏ ửng gắt gao nhìn chằm chằm Kiều Thu Vân, hàm răng cắn chặt, thấp giọng rống giận.

Lúc này, Kim Tuyết Ngọc lại nhắm mắt làm ngơ trước tất cả mọi chuyện, càng không có ý định tiến lên ngăn cản.

Có một số việc, có lẽ chỉ có thể dùng phương thức nào đó thì mới có thể có được một kết quả thích hợp.

Chẳng qua là trên mặt Kim Tuyết Ngọc không ngừng rơi nước mắt.

"Mẹ nó! Kéo ông ta ra cho tôi!"

Rốt cuộc Cao Bằng cũng kịp phản ứng lại, vội vàng kêu lên một tiếng.

Người đàn bà Kiều Thu Vân này có thể giúp anh ta rất nhiều việc, anh ta không thể để Kiều Thu Vân chết được.

Thình thịch! Mười mấy tên vệ sĩ áo đen vọt tới ngay lập tức, một trong số đó rút ra một cây côn đập thẳng vào đầu Kim Ngọc Hải một cách không thương tiếc.

Rầm! Kim Ngọc Hải bị đập một đòn nghiêm trọng vào não, thân thể mềm nhũn ngay tại chỗ, ngã xuống một bên.

"Cha, cha!"2087617_2_25,60

Kim Tuyết Ngọc luôn im lặng nãy giờ cuối cùng cũng không có cách nào khống chế được, chạy lên hai bước ôm lấy Kim Ngọc Hải, trong miệng là tiếng kêu đau khóc thảm thiết.

Gặp hoạn nạn thì mới thấy được chân tình, điều này không chỉ thể hiện ở phương diện tình bạn.

Giờ phút này còn thể hiện ở trong tình cảm gia đình! Đối mặt với tình thế tuyệt vọng, một người luôn hèn yếu như Kim Ngọc Hải buộc mình phải trở nên mạnh mẽ hơn, dùng sức mạnh của mình để bảo vệ hai chị em gái họ.

Thậm chí, ông ta không ngần ngại ra tay giết hại vợ mình! Điều này trái ngược hoàn toàn với thái độ của cô ta khi đối với Kiều Thu Vân.

Hai người đều là cha mẹ của Kim Tuyết Nhọc, theo lý thuyết thì đều phải có mối quan hệ sâu sắc như nhau.

Tuy nhiên, trong lòng mỗi người đều có một cái đòn cân.

Lúc này ở trong lòng Kim Tuyết Ngọc, mười Kiều Thu Vân cũng không bằng một Kim Ngọc Hải.

"Con gái à, con không thể gọi cuộc điện thoại này được, không được gọi..."

"Là cha vô dụng, là do cha vô dụng."

Người đàn ông trung niên Kim Ngọc Hải này nhảm chặt mắt, thở dài một tiếng.

Nước mắt chảy ra từ khóe mắt nhảm nghiên.

"Khu, khụ, khụ,..."

Kiều Thu Vân ôm cổ ho dữ dội, trên cổ bà ấy vẫn còn hiện lên những dấu ngón tay rõ ràng.

Nếu như vừa rồi để trễ thêm vài giây nữa thì bà ấy sẽ thực sự bị Kim Ngọc Hải bóp chết ngay tại chỗ.

Cao Bằng đứng ở một bên nhìn thấy cảnh này thì hết sức vui mừng, anh ta rất thích xem cái tiết mục xích mích giữa người nhà rồi chém giết lẫn nhau này.

Sau khi ho kịch liệt, Kiều Thu Vân lập tức ngồi dậy từ trên mặt đất.

"Kim Ngọc Hải, bà đây đã nhìn ra từ lâu rồi, ông chỉ mong sao cho bà đây nhanh chóng chết sớm một chút mà thôi!""Nếu ông đã muốn tôi chết đến như vậy thì để tôi cho ông chết trước, đi chết đi! Giết chết ông ta đi!"

Lúc này Kiều Thu Vân mới thật sự giống một người điên, bà ấy cuồng loạn mảng chửi Kim Ngọc Hải.

Dáng vẻ điên cuồng kia giống như muốn ăn tươi nuốt sống Kim Ngọc Hải vậy.

"Mẹ! Ông ấy là cha con, ông ấy là chồng của mẹ đó!"

Đột nhiên Kim Ngọc Hải ngẩng đầu lên, rống giận quát lên với Kiều Thu Vân.

"Tôi không quan tâm ông ta là ai, ông ta muốn giết tôi thì tại sao tôi không thể giết ông ta?"

Lúc này, Kiều Thu Vân nổi giận gầm lên một tiếng.

Đối với người có tính cách vô cùng ích kỷ như Kiều Thu Vân mà nói, nếu làm hại đến tính mạng của bà ấy thì không cần biết người ấy là ai, đều không được bỏ qua.

"Thím Kiều, thím nghĩ kĩ chưa vậy?"

"Nếu thím thật sự muốn giết ông ta, tôi có thể giúp thím giết ông ta"

"Sau đó, tôi sẽ giúp thím tìm một ông già có tiên nhé, ha ha, chắc chắn là tốt hơn nhiều so với loại vô dụng này."

Cao Bằng cười ha ha, lúc này lại quay ra hỏi Kiêu Thanh Vân.

Kiều Thu Vân nghe được những lời này, rốt cuộc cũng dần dần tỉnh táo lại.

Đột nhiên, Kiều Thu Vân chậm rãi quay đầu lại, nhìn chằm chằm Kim Ngọc Hải đang nằm trên mặt đất.

"Kim Ngọc Hải, vợ chồng một đêm trăm ngày ân oán, bà đây lấy ông làm chồng nhưng ông lại muốn giết bà đây, lương tâm của ông ở đâu?"

"Nể tình tĩnh cũ, bà đây tha cho ông một cái mạng, bắt đầu từ hôm nay chúng ta sẽ ly dị!"

Kiều Thu Vân im lặng mấy giây sau đó hừ lạnh nói với Kim Ngọc Hải.

Kim Ngọc Hải bịt tai, không nghe những thứ này, chẳng qua ông ta chỉ nhắm chặt hai mắt lại, trong miệng lẩm bẩm: "Bà đã mất hết tính người rồi, súc sinh cũng không bằng bà, nhất định bà sẽ bị trời phạt..."

"Hừ! Chuyện của Tuyết Mai như thế nào, cả hai chúng ta đều biết rõ!"

"Có người nào không vì lợi ích cửa mình đâu chứ, tôi cũng không phải là kẻ ngu."

Kiều Thu Vân nói xong, xoay người ngồi trên ghế sô pha ở bên cạnh.

Cao Bằng tức giận đứng lên, đây không phải là kết quả mà anh ta nghĩ tới.

"Kim Tuyết Ngọc, nhanh chóng gọi điện thoại cho Kim Tuyết Mai đi, tôi còn rất ít thời gian."

Cao Bằng nhìn Kim Tuyết Ngọc, nói.

"Không phải anh muốn thỏa mãn tham vọng lòng muông dạ thú của anh sao? Tôi đi cùng anh."

"Bỏ qua cho chị tôi, có được hay không?"

Kim Tuyết Ngọc chậm rãi quay đầu, cản răng nhìn Cao Bằng nói.

"Cái gì?"

Kim Tuyết Ngọc nói xong, Kiều Thu Vân và Cao Bằng đều sửng sốt.

Mà Kim Ngọc Hải đột nhiên mở mắt ra, năm lấy bàn tay của Kim Tuyết Ngọc, nói: "Tuyết Ngọc, không được! Tuyệt đối không được làm như vậy!"

Lúc này, ngay cả Kiều Thu Vân cũng đứng lên theo bản năng, kiên quyết nói: "Tuyết Ngọc, chuyện này không được!"

Đối với hai việc Cao Bằng đưa Kim Tuyết Mai đi với đưa Kim Tuyết Ngọc đi, Kiều Thu Vân lại có hai thái độ hoàn toàn khác nhau.

Nhưng mà Cao Bằng càng nghĩ càng vui vẻ.

"Không được sao? Vì cái gì mà không được chứ? Tôi nói được thì nhất định phải được!"

Lúc này, Cao Bằng nói.

Đối với anh ta mà nói, cho dù là chị hay em Kim Tuyết Mai thì anh ta cũng muốn chiếm đoạt hết.

Ai trước ai sau đều như nhau cải Đối với điều kiện của Kim Tuyết Ngọc, anh ta chỉ cần đáp ứng một tiếng là được, dù sao thì từ trước đến giờ Cao Bằng vẫn luôn nổi tiếng là nói không giữ lời.

Chỉ cần ổn định được Kim Tuyết Ngọc trước thì ngay cả tổ chức hôn lễ với cô ta, anh ta cũng dám hứa.

"Cậu chủ Bằng, tôi vẫn luôn cảm thấy, Tuyết Mai thích hợp với cậu hơn, nếu không..."

Sắc mặt Kiều Thu Vân căng thẳng, vội vàng đi lên khuyên can.

"Im miệng!"

Cao Bằng lạnh lùng quát một tiếng: "Tuyết Ngọc đã nói là muốn đi với tôi, nếu tôi từ chối cô ấy thì chẳng khác nào làm tổn thương tấm lòng của cô ấy à?"

"Tôi có thể đi với anh! Nhưng anh phải đảm bảo rằng sẽ bỏ qua cho chị tôi."

Kim Tuyết Ngọc mặt không cảm xúc, đáp lại, trong lòng cũng vô cùng tĩnh mịch.

"Được! Tôi đồng ý với cô!"

Cao Bằng đồng ý không có một chút do dự nảo.

Kim Tuyết Ngọc biết rõ lời hứa của Cao Bằng gần như là vô dụng, nhưng lúc này làm gì còn có biện pháp nào khác nữa chứ? "Con gái, không thể đi được."

"Gia đình chúng ta nếu phải chết thì cũng sẽ cùng nhau chết chung một chỗ."

Ánh mắt Kim Ngọc Hải kiên định, kéo lấy tay Kim Tuyết Ngọc không chịu buông.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.