Chương 20: Bất ngờ lớn
Khói từ đuôi xe BMW phun ra giống như biến thành một cái tát dữ dội, hung hăng tát thẳng vào mặt Trương Hàn.
Anh ta cảm thấy mặt mình rất đau, vô cùng đau!
"Anh ta! Anh! Em..."
Hạ Vy chấn động trong lòng, một câu cũng không nói ra được. Cao Phong bị cô chế giễu cả nửa ngày trời lại là chủ củ chiếc BMW mui trần? Trước hết cô cảm thấy chiếc xe này là do Kim Tuyết Mai mua, Cao Phong trước đó chẳng phải nói anh ta chỉ là một người tài xế, chỉ ăn bám thôi sao?
Nhưng nghĩ nghĩ thì Kim Tuyết Mai không được nhà họ Kim chào đón, toàn được làm mấy công việc nặng nhọc nhất, bẩn nhất, tiền lương lại thấp nhất.
Cho nên cho dù là Kim Tuyết Mai cũng tuyệt đối không mua được chiếc xe như vậy. Thế xe này rốt cuộc là từ đâu tới?
"Khẳng định là vay tiền mua, để xem đến lúc cậu không trả nổi thì phải làm sao!" Hạ Vy không cam lòng nói.
Cô ta ở trước mặt Kim Tuyết Mai cảm thấy mình ưu tú hơn nên rất kiêu ngạo, nhưng tất cả đều tan thành mây khói khi chiếc xe này xuất hiện.
"Điện thoại di động của tôi..."Hạ Vy lúc này mới phát hiện điện thoại di động của mình đã vỡ vụn, đau lòng mà nhặt lên.
Lâm Hân rời đi trước, cô càng nghĩ càng cảm thấy bản thân không nên đi thẳng như thế. Nếu bỏ mặc Hạ Vy thì cô ấy không biết lại đắc tội với nhân vật như Cao Phong, sau này không biết sẽ như thế nào.
Thế là mới gửi một tin nhắn tới cho Hạ Vy: "Vy Vy, cậu tuyệt đối không nên đắc tội với Cao Phong, thân phận của anh ta rất khủng khiếp.
Nhưng tin nhắn này cô ta lại không được thấy trước khi sửa xong điện thoại.
Cao Phong chở Kim Tuyết Mai về đến nhà.
Trên đường đi, Kim Tuyết Mai hoàn toàn trầm mặc, thầm nghĩ về mọi chuyện. Cao Phong cũng không quấy rấy cô mà lẳng lặng lái xe.
Mặc dù vừa rồi lúc cuối rời đi, BMW của Cao Phong làm cho Trương Hàn và Hạ Lâm chấn động khiến cô cảm thấy có chút thoải mái. Nhưng chiếc xe này vẫn chỉ là xe đi mượn chứ không thuộc về cô.
Dưới nhà, hai người cùng ngồi trong xe.
"Cao Phong, tôi thấy chúng ta cần nói chuyện." Kim Tuyết Mai trầm ngâm một lát rồi mở miệng nói.
"Ừm, em nói đi." Cao Phong tháo dây an toàn, định hút một điếu thuốc nhưng ngẫm nghĩ một chút thì vẫn bỏ xuống.
"Anh nói anh sẽ vì tôi mà thay đổi, thế nhưng trong khoảng thời gian này, anh vẫn không đi làm, cũng không làm gì khác."
"Tôi không thấy anh thay đổi chỗ nào cả." Giọng điệu của cô lạnh lùng, giống như đang nói chuyện với một người xa lạ vậy.
Vốn dĩ mấy ngày nay ở chung với Cao Phong, cô cũng không còn chán ghét anh như trước, thậm chí còn nảy sinh chút ấn tượng tốt. Nhưng hôm nay so sánh với Trương Hàn một phen, Cao Phong lại vô dụng như thế, cách biệt một trời một vực với Trương Hàn.
Trương Hàn tuổi còn trẻ đã xong xáo, làm quản lý ở công ty Hoàn Vũ, bây giờ lại được nhận đi làm ở bất động sản Phong Mai. Còn Cao Phong thì sao. Không có thành tựu gì, cho dù có tới cửa lớn của Phong Mai người ta cũng không thèm nhìn tới.
Ngay cả chiếc xe này cũng là anh mượn về. Cho nên chút ấn tượng tốt với Cao Phong trong lòng cô lúc này biến mất không còn lại gì.
"Tuyết Mai, lời anh từng nói thì nhất định sẽ làm được." Cao Phong nghe vậy thì trầm mặc một hồi, nhìn Kim Tuyết Mai chân thành nói: "Chờ đến ngày kỉ niệm ba năm kết hôn của chúng ta, anh sẽ cho em một niềm vui bất ngờ lớn. Khi đó em sẽ rõ ràng hết thảy."
"Không cần nói nữa." Kim Tuyết Mai trực tiếp ngắt lời anh.
"Tôi hi vọng anh có thể dựa vào năng lực bản thân mà mua chiếc xe này lái tới trước mặt tôi."
"Chứ không phải dựa vào việc mượn xe để thỏa mãn lòng hư vinh."
Cô nói xong thì đẩy cửa xe trực tiếp rời đi. Cao Phong nhìn bóng lưng của cô khuất sau hành lang thì lẳng lặng châm một điếu thuốc, làn khói mỏng lượn lờ trong xe không tan.
Anh cũng không trách Tuyết Mai, bởi vì cô không phải là loại phụ nữ ham hư vinh.
Chính vì cô như vậy cho nên cô mới không vui khi phát hiện anh mượn chiếc xe này chỉ để thỏa mãn lòng hư vinh của mình.
"Không sao, cho anh chút thời gian. Em sẽ hiểu." Cao Phong vứt tàn thuốc đi, quay xe đi tới bất động sản Phong Mai.
Bất động sản Phong Mai, Lâm Vạn Quân đã cung kính chờ Cao Phong trong phòng.
"Cậu Phong, sao cậu lại lái loại xe này. Để tôi bảo người đặt cho cậu kiểu mới nhất của Ferrari."
Lâm Vạn Quân thấy Cao Phong lái chiếc BMW tới thì trong lòng có chút thấp thỏm.
Cái loại xe có gần hai tỷ này trong mắt Hạ Vy có thể gọi là sang trọng.
Nhưng trong mắt ông tuyệt đối không xứng với thân phận của Cao Phong.
Thân là cháu đích tôn của nhà họ Cao, tương lai sẽ trở thành người đứng đầu của gia tộc. Cho dù là đi bộ hay đi xe đều phải chục tỷ trở lên mới xứng.
"Lái cái gì không quan trọng, chú Lâm không cần bận tâm." Cao Phong lạnh lùng nói.
Lâm Vạn Quân gật đầu nói phải, ông có thể nhìn ra tâm trạng của anh hôm nay không được tốt lắm, cho nên không dám nhiều lời.
"Chú Lâm, cháu có thể tin tưởng chú hay không?" Cao Phong trầm mặc nửa ngày, đốt một điếu thuốc mà hỏi.
Lâm Vạn Quân nghe vậy thì sững sờ, cúi đầu không nói lời nào, trên mặt lộ vẻ kinh sợ.
Cho dù tuổi của ông đủ để làm ông nội Cao Phong, nhưng trước mặt anh vẫn chỉ là phận tôi tớ.
Nhà họ Cao tính từ thời tổ tiên, thời kì quật khởi đâu chỉ có ba trăm năm, nhưng nếu lội ngược dòng tìm hiểu thì đâu chỉ truyền thứa mấy trăm năm?
Loại truyền thừa trong gia tộc chú trọng nhất vai vế, cho nên chú Lâm đối với Cao Phong chính là cung kính phát ra từ trong lòng, không dám có nửa điểm giả dối.
Nhưng Lâm Vạn Quân còn chưa quỳ xuống, đã được Cao Phong nâng tay lên.
"Chú Lâm, giữa chúng ta không cần nhiều lễ tiết như vậy."
"Cậu Phong, năm đó tôi nhận được ơn của ông cụ Cao nên mới sống được tới bây giờ, vẫn luôn ghi nhớ không dám quên."
"Cả đời tôi không có con cái, cái mạng này là của nhà họ Cao. Nếu nhà họ Cao muốn thì lúc nào cũng có thể lấy đi."
Lâm Vạn Quân có lẽ là nhớ tới ông cụ Cao, cho nên giọng nói vô cùng đau buồn.
Cao Phong nghe thế cả người cũng chấn động, trong đầu vô số kí ức ùa về.
Năm đó lúc ông cụ Cao còn sống đã rất quan tâm tới anh.
Dù anh chỉ là con thứ của dòng chính, nhưng ông cụ Cao lại thương yêu mình anh, ngay cả tên cũng là do ông cụ đặt.
Chỉ là sau khi ông cụ mất, Cao Phong lại không được gặp ông lần cuối. Cũng chính là từ sau khi ông cụ mất, cuộc đời anh liền cực kỳ gian nan, bị khắp nơi nhắm vào, cuối cùng bị đuổi khỏi nhà họ Cao.
Cao Phong vẫn luôn cảm thấy cái chết của ông cụ có điểm lạ, nhưng lấy thân phận của anh, căn bản không có bất kỳ quyền nói lời gì, chứ nói gì tới điều tra chuyện này.
Còn Lâm Vạn Quân thì đã theo ông cụ Cao mấy chục năm nay, nói là bạn bè sinh tử cũng không đủ. Sau khi ông cụ Cao chết, Cao Phong bị đuổi đi, Lâm Vạn Quân thì vẫn ở lại nhà họ Cao.
Có tầng quan hệ với ông cụ Cao cho nên Cao Phong mới thật sự tin tưởng Lâm Vạn Quân. Bằng không cũng sẽ không mãnh liệt yêu cầu Lâm Vạn Quân đến Hà Nội trợ giúp mình.
"Chú Lưu, cháu biết chú trung thành với nhà họ Cao, nhưng cháu nói rồi, nếu như giữa cháu và nhà họ Cao phải chọn một thì chú sẽ chọn ai."
Cao Phong đỡ Lâm Vạn Quân lên, ánh mắt chăm chú mà hỏi ông.
Lâm Vạn Quân nghe vậy thì mắt trừng lờn, có chút ngoài ý muốn nhìn Cao Phong. Cậu Phong chẳng lẽ muốn cùng nhà họ Cao đoạn tuyệt ư?
Nhưng mà dù vậy, ông cũng không có quá kinh ngạc, dường như ông đã chuẩn bị tâm lý sẵn rồi. Trong văn phong lâm vào yên tĩnh, hai người đối mặt với nhau hồi lâu.
Cuối cùng, Lâm Vạn Quân nói: "Được rồi! Đã tới nước này thì có một số việc cũng nên nói với cậu." Lâm Vạn Quân có chút run rẩy, cứ như chuyện sắp nói ra là một việc cực kỳ trọng đại.
"Chú Lâm cứ nói." Cao Phong đỡ Lâm Vạn Quân đến ghế ngồi, chăm chú lắng nghe.
Lâm Vạn Quân bắt đầu nói thẳng ra.