Chương 90: Cao Phong, rốt cuộc anh có thân phận gì?
Còn Kim Tuyết Mai lúc này chỉ biết trợn to con ngươi xinh đẹp, cô thật sự bị cảnh tượng trước mắt này cho chấn động.
Rốt cuộc đây là chuyện gì đang xảy ra, khiến cho những doanh nhân thành công này vừa nhìn thấy con trai mình liền giống như thấy kẻ thù giết cha, hung hãn tay đấm chân đá?
Hiện trường hoàn toàn hỗn loạn, đám công tử nhà giàu Vũ Hoàng Minh, bị ba mình đánh túi bụi từng bước thụt lùi, mấy chục con người quây tròn vào nhau, cảnh tượng càng lúc càng mờ ảo như không thật.
"Ba! Tại sao ba đánh con!" Lúc này còn có người không phục gào lên.
"Ông nội mày tại sao đánh mày, trong lòng mày không biết sao, nếu mày còn không hiểu, thì mày hãy suy nghĩ thật kỹ, rốt cuộc mày đã làm chuyện ngu xuẩn gì!"
Tiếng nói rơi xuống, giơ tay lên lại là mấy bạt tai, Vũ Hoàng Minh và đám tay chân bị đánh sưng mặt sưng mũi.
"Con không hiểu!" "Cho mày hiểu!"
"Bốp! Bốp!"
Hiện trường trở thành sân khấu diễn tuồng bạo hành gia đình tập thể, còn Cao Phong và Kim Tuyết Mai, lúc này ngược lại trở thành khán giả.
"Cao Phong! Đây rốt cuộc là có chuyện gì vậy, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Kim Tuyết Mai thật sự không nhịn được nữa.
Cô bây giờ có một thứ cảm giác dở khóc dở cười, một đám công tử nhà giàu trước đó vẫn còn ở trước mặt Cao Phong diễu võ dương oai, bây giờ bị đánh không còn sức đánh trả nữa.
Coi như là còn sức đánh trả, bọn họ cũng không dám đánh trả lại ba mình,
"Cao Phong! Mày nhìn cho đã con mắt mày đi, đợi tao bình phục lại, tao giết chết mày!" Vũ Hoàng Minh bỗng nhiên quay đầu, lạnh lùng nhìn Cao Phong hét lên.
Hắn cảm thấy mình bị đòn trước mặt Kim Tuyết Mai cùng Cao Phong, đó là việc vô cùng mất mặt.
Cũng phải khâm phục hắn một chút, trong lúc bị ăn đòn, còn có thể nhổ ra những lời vô dụng mắng nhiếc Cao Phong.
"Bốp!" Vũ Hoàng Lê lại thêm một bạt tai hung hãn.
"Mày còn dám nói chuyện kiểu đó với ông chủ hả, xem ra mày bị đòn vẫn còn nhẹ!"
Lời này vừa thốt ra, một đám con nhà giàu, bao gồm cả Kim Tuyết Mai toàn bộ đều bối rối.
Vũ Hoàng Lê gọi Cao Phong là gì cơ, ông chủ?
Hơn nữa nghe theo ý của Vũ Hoàng Lê, có vẻ như nguyên nhân đánh Vũ Hoàng Minh, chính là bởi vì Cao Phong, cho nên mới đánh hắn?
"Cái gì mà ông chủ?" Vũ Hoàng Minh ôm mặt, mặt đầy hoang mang.
"Bốp!"
"Mày còn dám nói cái gì ông chủ hả, đương nhiên là ông chủ Cao Phong!"
"Đám nhãi con chúng màyđúng là ăn gan hùm mật gấu rồi, ông chủ cũng là người mà chúng mày có thể trêu chọc vào?" Vũ Hoàng Lê mắng to một tiếng, những người trung niên khác đều rối rít gật đầu phụ họa.
Cả đám công tử nhà giàu, cùng với Kim Tuyết Mai, toàn bộ đều vô cùng khiếp sợ.
Cao Phong... Là ông chủ?
Cái này, một mình Vũ Hoàng Lê gọi như vậy đã đành, nhưng tại sao những bậc cha chú đám công tử nhà giàu khác cũng là tôn xưng Cao Phong là ông chủ?
Cao Phong rốt cuộc có thân phận gì, tại sao có thể khiến cho nhiều đại gia khét tiếng thành phố Hà Nội, chỉ vì anh mà hơn nửa đêm đích thân lái xe đến, vừa nắm đầu được quý tử nhà mình liền đánh cho một trận?
"Ba! Con không phục, nó rốt cuộc có thân phận gì!" Vũ Hoàng Minh sau khi hết sợ hãi, liền tức giận kêu lên.
"Ngài! Ngài ấy..."
Vũ Hoàng Lê bỗng nhiên cứng họng tại chỗ, nói thật, ông cũng không biết Cao Phong có thân phận gì.
Nhưng mà Lâm Vạn Quân đã hăm dọa bọn họ, nếu như Cao Phong xảy ra sứt mẻ gì, công ty bất động sản Phong Mai cho dù táng gia bại sản, cũng phải đánh sập tất cả công ty của bọn họ.
Lâm Vạn Quân là ai, mọi người đều biết thực lực của công ty bất động sản Phong Mai, cho nên không ai dám coi thường, lúc này dù là nửa đêm cũng tự mình lái xe đi.
"Thân phận của ngài ấy, mày không có tư cách biết, mau xin lỗi ông chủ cho tao!"
Vũ Hoàng Lê không thể nói ra thân phận của Cao Phong, chỉ có thể hét lên như vậy.
"Không thể nào! Con thà chết cũng sẽ không xin lỗi nó!"
Vũ Hoàng Minh hai mắt đỏ ngầu, giống như dã thú nổi điên.
"Đồ bất hiếu!" Vũ Hoàng Lê nghe vậy càng tức giận, đưa tay xách cây gậy sắt bên cạnh, liền chuẩn bị đập xuống người Vũ Hoàng Minh.
Những người này đánh con mình thảm như vậy, bọn họ chẳng lẽ lại không đau lòng sao!
Nhưng mà bọn họ biết, nếu thật sự chọc cho công ty bất động sản Phong Mai không vui, vậy thì đám người Vũ Hoàng Minh cũng không chỉ là bị đánh đơn giản như vậy.
Lúc đó có giữ được cái mạng hay không cũng không ai dám bảo đảm.
"Thôi đủ rồi." Đúng lúc ấy, Cao Phong nhàn nhạt mở miệng.
Một câu này của anh, tuy tiếng không lớn, nhưng lại giống như mệnh lệnh đế vương hạ xuống, không ai dám khinh thường nữa chứ.
Tất cả mọi người đều ngừng động tác lại, vội vàng nhìn về phía Cao Phong.
Tuy bọn Vương Vũ Hoàng Lê không biết thân phận thật sự củaCao Phong, nhưng người được Lâm Vạn Quân xem trọng như vậy, cũng đủ khiến cho bọn họ có thái độ cung kính tương đối.
"Đừng làm những chuyện mất mặt đây, không có chuyện gì cả, mau đi về đi." Cao Phong thần sắc dửng dưng.
"Dạ dạ dạ, ông chủ, chúng tôi đi ngay đây ạ."
"Ông chủ, chúng xin phép."
Một đám trung niên lục tục kêu lên, từng người như được tha mạng, vội vàng xách cổ quý tử nhà mình định rời khỏi hiện trường.
"Cao Phong, sớm muộn tao cũng sẽ giết chết..."
"Bốp!" Vũ Hoàng Minh còn chưa nói hết, Vũ Hoàng Lê liền giáng một cái tát vào thẳng mồm hắn, phong tỏa hoàn toàn những từ ngữ còn chưa kịp thoát ra.
"Ông chủ, chúng tôi trở về nhất định giáo dục con cái thật tốt, vạn lần xin ngài từ bi đại lượng!" Vũ Hoàng Lê vội vàng xin lỗi Cao Phong nói, sau đó lôi xềnh xệch Vũ Hoàng Minh đi.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Kim Tuyết Mai thật không dám tin cảnh tượng trước mắt.
Những thương gia thành công kia, trong tay mấy công ty, không ai không có tài sản nghìn tỷ trở lên, ở thành phố Hà Nội đều là nhân vật hô phong hoán vũ.
Nhưng lúc này, những người đàn ông này đều bị Cao Phong một tay lấn át, không ai không ngóc đầu lên nổi trước mặt Cao Phong.
Cao Phong, anh ấy, anh ấy rốt cuộc là có thân phận gì?
Kim Tuyết Mai trong lòng rối tung rối mù, lại có chút không thể tin được.
Bóng đáng trông bình tĩnh lạnh nhạt đứng trước mặt mình kia, thật sự là người chồng tên Cao Phong của mình sao, thật sự là người suốt ba năm qua bị người ta giễu cợt là phế vật sao?
Đến khi cả đám Vũ Hoàng Lê toàn bộ đi hết, trong lòng Kim Tuyết Mai vẫn còn dậy sóng cuộn trào, nội tâm rất lâu vẫn không thể bình tĩnh.
"Cao Phong, anh, anh rốt cuộc, rốt cuộc có thân phận gì?" Giọng nói của Kim Tuyết Mai có chút run rẩy lạc giọng.
"Anh là Cao Phong, con rể ở rể nhà họ Kim, cũng là người đàn ông của Kim Tuyết Mai." Cao Phong cười nhạt, xoay người lại chăm chú nhìn Kim Tuyết Mai.
Kim Tuyết Mai nghe vậy hoàn toàn ngu người, đứng trầm mặc hồi lâu.
Đúng vậy, Cao Phong, anh ấy là người đàn ông của mình, một câu này thôi không phải là đủ rồi sao?
Bất kể Cao Phong có gốc gác như thể nào, anh ấy đều là chồng mình, là người đàn ông của mình!
"Nhưng mà, tôi vẫn không nghĩ ra, đám người Vũ Hoàng Lêđều là những đại gia thành đạt khét tiếng thành phố này, tại sao phải tôn kính với anh như vậy?"
"Có lẽ là bởi vì Tổng giám đốc Lâm Vạn Quân của công ty bất động sản Phong Mai" Cao Phong nói như vậy quả thật không nói láo, đây chính là do Lâm Vạn Quân cảnh cáo bọn họ.
"Tổng giám đốc Lâm Vạn Quânvà anh chẳng qua chỉ có duyên gặp một lần, tại sao lại xem trọng anh như vậy chứ?" Kim Tuyết Mai vẫn giữ thái độ hoài nghi như cũ.
"Anh thua, có thể là năng lực anh quá xuất chúng, Tổng giám đốc Lâm Vạn Quân đánh giá anh rất cao thì sao?" Cao Phong mỉm trả lời.
"Hứ! Tự sướng quá đó!" Kim Tuyết Mai bĩu môi: "Có lúc tôi cũng không nhịn được hoài nghi, anh có phải con cháu nhà họ Cao hay không?"
"Thậm chí tôi còn nghĩ, công ty bất động sản Phong Mai có phải tài sản của anh hay không, nếu như không biết ba năm qua anh không được việc gì..."
Kim Tuyết Mai khẽ lắc đầu một cái, có lúc cô thật sự phán đoán như vậy, nhưng rất nhanh liền bị chính mình gạt đi.
Chuyện này quá hoang đường, căn bản không thể xảy ra được.
"Có lẽ vậy." Cao Phong trả lời một câu hàm ý sâu xa, sau đó đưa Kim Tuyết Mai về nhà.
Trên đường trở về, Cao Phong từ từ vươn tay ra, ôm lấy bờ vai của Kim Tuyết Mai, sau đó ôm Kim Tuyết Mai vào trong ngực.
Thân thể Kim Tuyết Mai đầu tiên là đột nhiên cứng ngắc, nhưng sau đó lại chậm rãi thả lỏng, cũng không cự tuyệt Cao Phong ôm mình.
Kim Tuyết Mai tựa đầu vào vai Cao Phong, bóng dáng hai người đổ dài, rất dài dưới ánh đèn đường...