Rể Quý Rể Hiền - Cao Phong

Chương 750: Khối Tập đoàn Phong Hạo!




Vùng Tam Giác Vàng không hề có trật tự, cũng không hề có trị an.

Lá nơi chất chứa rất nhiều thứ đen tối trong xã hội, thế lực ở khắp nơi chiếm giữ, được xưng là thiên đường của các nhà mạo hiểm.

Độ cao trung bình ở nơi đây là 1500-3000 mét so với mặt nước biển, ruộng đất phì nhiêu, khí hậu nóng ẩm.

Điều kiện địa lý được thiên nhiên ưu đãi, đương nhiên cũng sẽ sản sinh ra thực vật độc nhất.

Nổi tiếng nhất, hiển nhiên cũng chính là cây anh túc.

Có vô số người vô danh, danh tiếng đã trở nên lây lừng, đều là nhờ ra sức làm việc ở đây mà đã nổi lên nhanh chóng.

Cũng có vô số người có tiếng tăm hiển hách, vì lăn lộn ở đây mà tan cửa nát nhà.

Nơi đây, cùng tồn tại lợi ích và mạo hiểm, gắn kết tài phú và sinh mạng.

Vì tranh giành lợi ích, nơi đây thường xuyên xảy ra các vụ đấu đá diện rộng, có thể nói là cực kỳ hỗn loạn.

Muốn sinh tồn được ở nơi này thì cũng có thể tượng tượng ra được có biết bao nhiêu là khó khăn.

Tam Giác Vàng, thị trấn Tachileik.

Có một chi nhánh quân đội của bọn quân phiệt có danh tiếng hiển hách và hung ác đóng quân tại đây, tên là khối Tập đoàn Phong Hạo.

Khối Tập đoàn Phong Hạo ở vùng ranh giới Tam Giác Vàng này, không có ai là không biết, không có ai là không hiểu.

Nhân vật lãnh quân của bọn chúng, ra tay quyết đoán, thủ đoạn tàn nhẫn, lại làm cho vô số người rơi vào sợ hãi.

Ba tháng trước, lúc khối Tập đoàn Phong Hạo còn chưa ra đời.

Nhưng vào ngay cái đêm đó, một đội quân dũng mãnh đã được sinh ra.

Có người hiểu rõ tình hình nói, đây là khối tập đoàn được đổi tên từ Quân phiệt Thiên Long lúc trước mà ra.

Vào một ngày nọ, là ngày mà Long Tuấn Hạo quay về Tam Giác Vàng từ Thành phố Hà Nội.

Hôm đó, khối Tập đoàn Phong Hạo được thành lập, và sau đó đã bắt đầu sẵn sàng chờ đợi, luân phiên nhau chinh chiến.

Trong vòng một ngày, nó đã quét sạch ba thế lực trú quân ở xung quanh.

Khối Tập đoàn Phong Hạo giải quyết nhanh chóng, trực tiếp thu phục ba thế lực này.

Hoặc là đầu hàng, hoặc là bị diệt.

Long Tuấn Hạo đã chém cả hơn ba trăm người, cuối cùng anh ta dùng vô số máu tanh làm bên ba thế lực kia kinh hãi, tất cả đều bị anh ta thu vào trong túi.

Vào khoảnh khắc chém những người này, đôi mắt của Long Tuấn Hạo cũng không hề nháy lấy một cái.

Bởi vì người có thể sinh tồn được ở nơi đây, trên tay của ai mà không dính máu tanh chứ? Bọn họ có thể giết kẻ khác, đương nhiên cũng phải có loại giác ngộ mình sẽ bị người khác giết.2069252_2_25,60

Chiếm được ba thế lực, khối Tập đoàn Phong Hạo từ hai mươi ngàn người vốn có, trong nháy mắt đã tăng tới ba mươi ngàn người.

Thế lực khắp nơi đều vô cùng khiếp sợ, họ đều không biết, rốt cuộc thì khối Tập đoàn Phong Hạo này đã phát điên cái gì nữa.

Nhưng, không đợi bọn họ kịp làm ra kế hoạch đáp trả, khối Tập đoàn Phong Hạo lại dấy binh lần thứ hai.

Liên tục bảy ngày, mỗi ngày đều hành quân đi chiến đấu.

Dọn dẹp toàn bộ vũ khí, nghỉ ngơi lấy sức, tiếp tục chinh chiến.

Liên tục bảy ngày, ngày ngày đều có những trận chiến như vậy.

Vô số âm thanh súng pháo vang vọng khắp bầu trời trong phạm vi xung quanh năm mươi kí lô mét, nơi đóng quân của khối Tập đoàn Phong Hạo.

Mỗi một trận chiến, Long Tuấn Hạo đều xung phong đi đầu, làm đầu tàu mạnh mẽ vọt lên trước.

Khối tập đoàn mấy chục ngàn người, có lão đại đi đầu xông pha chiến đấu, đã làm cho sĩ khí quân lính tăng vọt.

Giống như tướng lĩnh của một bầy hổ sói, khí thế dũng mãnh không gì sánh được.

Không một ai có thể ngăn cản bọn họ, bọn họ cứ thế mà tiến lên từng bước.

Bảy ngày sau...

Trong phạm vi năm mươi ki lô mét xung quanh nơi khối Tập đoàn Phong Hạo đóng quân, tất cả đều đã bị quét sạch.

Diện tích xung quanh năm mươi ki lô mét, chỉ có một âm thanh, thì đó chính là tiếng động của khối Tập đoàn Phong Hạo.

Số người càng nhiều, diện tích nơi dừng chân càng lớn, mục tiêu đạt được cũng lại càng lớn hơn.

Chẳng những mệnh lệnh được truyền ra không được trót lọt, mà những thế lực ở xung quanh kia cũng bắt đầu hợp tác lại với nhau, bất cứ lúc nào cũng có thể chuẩn bị đáp trả với khối Tập đoàn Phong Hạo.

Lúc này khối Tập đoàn Phong Hạo mới gõ chiêng thu binh, về lại bên trong nơi dừng chân của mình.

Trải qua mấy tháng mở rộng, trong lúc khối Tập đoàn Phong Hạo chinh phạt mấy thế lực lần thứ hai, số người đã vượt qua con số năm mươi ngàn người, áp sát con số sáu mươi ngàn người.

Long Tuấn Hạo ngồi giữa năm mươi ngàn tướng sĩ, tinh binh trong tay vô cùng mạnh mã, đồ trang bị lại càng vô cùng tốt.

Có thể nói là, binh hùng tướng mạnh.

Đương nhiên, Long Tuấn Hạo có thể tiến hành mở rộng nhanh như vậy, ngoại trừ năng lực của anh ta ra thì thủ hạ dưới tay của anh ta, ai nấy cũng đều hết sức hung hãn.

Còn có thêm một nguyên nhân quan trọng, đó chính là trang bị cũng đầy đủ và chất lượng.

Lúc người khác còn đang suy nghĩ biện pháp muốn làm súng trường tự động, thì anh ta đã cho thủ hạ dưới tay của mình dùng súng liên thanh rồi.

Không có cách nào khác, có Tập đoàn Thiên Long làm chỗ dựa, tiền vốn luôn không thành vấn đề.

Những tên đầu sỏ của mấy thế lực kia, có rất nhiều người đều không chịu nổi chuyện tiền nong nữa, mới đến nơi hỗn loạn này để mà phát triển.

Mà Long Tuấn Hạo, anh ta tự nhiên là một cậu chủ giàu có có bối cảnh, điểm này thì không ai có thể so với anh ta được.

Tiền vốn to lớn của Tập đoàn Thiên Long rót vào, cho Long Tuấn Hạo tiền để chạy việc tậu trang trị tốt.

Dưới tình hình hỗn loạn tại nơi đây thì các loại vũ khí chiếm ưu thế rất to lớn, cho dù là đối phương có nhân số nhiều hơn so với bọn họ, cũng khó thoát khỏi vận mệnh bị giết chết.

Lúc này, Long Tuấn Hạo đang mặc một bộ quân trang ngồi ở phòng trong, thoạt nhìn trông rất cường tráng.

Bộ quân trang chiến đấu vô cùng vừa người, tôn lên vóc người cường tráng của anh ta.

Dưới chân là đôi giày chiến đấu màu đen bóng loáng.

Thời gian mấy tháng trôi qua, Long Tuấn Hạo đã trưởng thành hơn lúc trước rất nhiều rồi.

Loại trưởng thành này, là từ bên trong mà ra.

Mặc kệ là trong tâm trí hay là vẻ bề ngoài, cũng đã xảy ra chút thay đổi.

Trên mặt của Long Tuấn Hạo trông có hơn một phần tang thương, cùng với sự cảm động thông hiểu với cuộc sống.

Nhuệ khí chôn sâu trong ánh mắt như trong lúc chim ưng nhìn loài sói, có phần khí thế nhìn thế giới bằng nửa con mắt.

Chẳng qua là trên khuôn mặt vốn có phần kiêu ngạo và khí khái hào hùng kia, lại có một vết sẹo hết sức dữ tợn.

Đó là vết sẹo do mảnh bom đạn nổ, lúc nổ bị văng trúng lên trên mặt, bị phỏng ra thành một vết sẹo.

"Cùm cụp, cùm cụp."

Long Tuấn Hạo lắp ráp cây súng lục Đại Bàng Sa Mạc trong tay, động tác vô cùng thông thuận.

Rất nhanh sau đó, một đống linh kiện súng ống rải rác đã được Long Tuấn Hạo tùy tiện lắp ráp lại xong xuôi.

Nhắm một con mắt lại, nâng súng trong †ay lên ngắm ngắm, lúc này anh ta mới hài lòng mà buông súng xuống.

Tin tức của ông Lưu, anh ta cũng không hề thu được.

Chỉ có điều là Long Chí Minh đã chuyển tin tức này cho Long Tuấn Hạo.

Cho nên, chuyện của Cao Phong, hiện tại anh ta cũng đã nắm rõ vô cùng.

"Tôi đã biết rồi, cậu sẽ không có việc gì đâu, bởi vì cậu là người đầu tiên mà Long Tuấn Hạo tôi bội phục."

Long Tuấn Hạo tự nói một câu, trong mắt anh ta hiện ra một biểu cảm không tên.

Sau đó lại hơi cúi đầu, nhẹ nhàng cọ xát phía ngoài của cây súng lục Đại Bàng Sa Mạc trong tay.

"Cậu đã cứu ông đây, vậy cậu chính là ân nhân cứu mạng của tôi."

"Mạng của tôi là do cậu cho, tôi cũng không có năng lực khác mà đi báo đáp cậu."

"Năm mươi ngàn thành viên của khối Tập đoàn Phong Hạo này, nếu như cậu muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy đi."

Long Tuấn Hạo nói xong lời này, khoé miệng có hơi cong lên.

Đột nhiên anh †a cười nói: "Nếu cậu cảm thấy vẫn chưa đủ thì tôi sẽ tiếp tục chinh chiến."

Ý ngâm này được nói ra, Long Tuấn Hạo liền mở bản đồ ra tiếp.

Đây là bản đồ chuyên dụng, chính xác mà nói là bản đồ đánh trận.

Bên trên bản đồ đã được đánh dấu chuẩn xác các địa điểm của các thế lực lớn, cùng với các điểm giao thông quan trọng và hoàn cảnh địa lý.

Phía trên bản đồ, hai vòng tròn màu xanh với đỏ được sắp xếp rải rác ở trên.

Màu xanh là nơi mà khối Tập đoàn Phong Hạo đã đánh chiếm được, vòng tròn màu đỏ là những thế lực chưa được thu phục.

"Âm ầm"

Một tràng tiếng đập cửa được truyền đến.

"Vào đi."

Long Tuấn Hạo nói, anh ta cũng không hề quay đầu lại.

"Lộp cộp, lộp cộp."

Bỏ thêm một tấm thép vào đôi giày chiến đấu, giày đạp trên mặt đất, phát ra âm thanh lanh lảnh.

Một người đàn ông có vóc dáng vô cùng khỏe mạnh cất bước đi đến, cả người cũng mặc một bộ quân trang chiến đấu giống anh ta.

Cái túi áo bên trái, hai chữ "Phong Hạo"

được thêu lên bằng phương pháp may, sợi tơ vàng óng ánh, thoạt nhìn rất dễ làm người khác chú ý.

Nhìn vào toàn bộ vùng Tam Giác Vàng, cũng chỉ có khối Tập đoàn Phong Hạo mới có thể làm trang bị ăn mặc thống nhất đủ quân số.

Nói cho cùng thì những người khác cũng không có bối cảnh giàu có như Long Tuấn Hạo.

Hay nói cách khác, nếu như bọn họ có bối cảnh như Long Tuấn Hạo, hà tất gì còn phải bán mạng ở cái đất Tam Giác Vàng này? Cho nên, có rất nhiều người đều thấy khó hiểu, tại sao Long Tuấn Hạo lại không yên ổn làm cậu ấm, mà cố tình cứ đến nơi vàng thau lẫn lộn này.

"Anh Hạo, Quân phiệt Sotun ngang nhiên sỉ nhục khối Tập đoàn Phong Hạo."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.