Rể Quý Rể Hiền - Cao Phong

Chương 73: Chap-85




Chương 85: Cao Phong! Tao cho mày chết!

"Cái này... nếu thật sự dám đập, tôicũng khâm phục sự ngạo mạn của anh ta!"

Vũ Hoàng Minh cũng chăm chú nhìn động tác Khúc Đại Minh, trong lòng có chút căng thẳng, Cao Phong sẽ không thật sự đập chứ?

Khúc Đại Minh đi thẳng đến bên cạnh chiếc Maserati, quay đầu nhìn Cao Phong nói: "Anh Phong, đập thật sao?"

Dù sao đây cũng là xế hộp hàng hiệu tiền tỷ, Khúc Đại Minh cũng có chút do dự. Mà Cao Phong chỉ tỏ vẻ mặt hờ hững, gật đầu nói: "Đập!"

"Được!" Khúc Đại Minh thấy Cao Phong quyết định dứt khoát, lập tức không do dự nữa, giơ thật cao thanh sắt hàng rào trong tay lên.

Tất cả ánh mắt mọi người, đều đổ dồn về thanh sắt hàng rào trong tay Khúc Đại Minh.

Giây kế tiếp, cánh tay Khúc Đại Minh, đột nhiên vận sức, thanh sắt hàng rào không có bất kỳ do dự nâng lên trước kính chắn gió chiếc Maserati, hung hăng đập xuống.

"Rầm!"

"Xoảng!"

Thanh sắt hàng rào va chạm cực mạnh với tấm kính chắn gió, trong nháy mắt mặt thủy tinh vỡ tan thành muôn ngàn mảnh vụn.

Kính xe nổ tung, vô số mảnh kính vỡ, vỡ thành vô số mảnh vụn, bắn tung tóe khắp bốn phương tám hướng.

Một cú đập này, chẳng những đập vỡ kính chắn gió chiếc Maserati bạc tỷ, mà còn đập vào trái tim của tất cả mọi người, hết thảy đều đột nhiên chấn động.

Thật, thật sự đập?

Chiếc Maserati bạc tỷ, cứ vậy mà đập? Người này là ai, sao lại có lá gan lớn như vậy? Anh ta chán sống rồi sao?

Vũ Hoàng Minh trong nháy mắt hai mắt trợn trừng, trên mặt mặt đầy vẻ hoang mang không dám tin tưởng, hắn đường đường là người thừa kểVũ Hoàng Minh con trai cưng của chủ tịch của tập đoàn Vũ Vương khét tiếng thành phố Hà Nội, lại bị người ta đập xe? Hắn chỉ hận không thể ngay lập tức lao xuống lầu, hung hãn vung tay lên choCao Phong hai cái bạt tai.

Nhưng mà, hắn không dám, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, nhìn mình xe bị đập.

"Tiếp tục đập!" Cao Phong mặt không đổi sắc.

Khúc Đại Minh không nói một lời, lần nữa giơ thanh rào såt lên thật cao, nhắm ngay nóc xe Maserati, đột ngột vung xuống.

Nóc xe dày cui bị cú đập lần này làm cho trực tiếp lõm xuống.

"Tiếp tục đập!"

"Tiếp tục đập!"

Cùng với sự chỉ huy củaCao Phong, Khúc Đại Minh không ngừng động tác, quơ thanh sắt hàng rào trong tay, không ngừng đập chiếc xe này điên cuồng.

"Rầm! Rầm! Xoảng!"

Một tiếng lại một tiếng tiếng va chạm âm, giống như đánh vào những thứ kia tiểu khu cư dân trong trái tim mặt vậy, làm bọn họ tâm thần run rẩy dữ dội.

Ngắn ngủi không đến năm phút, chiếc này giá trị mấy triệu bản hạn chế Mã Toa, liền bị đập mặt mũi hư hao hoàn toàn.

Kính chắn gió đằng trước, cùng với cửa kính xe toàn bộ bị đập vỡ, kính chiếu hậu cũng bị Khúc Đại Minh đập nát một cái.

Thân xe cùng với nóc xe, tất cả những vị trí cấu tạo bằng sắt thép, đều bị đập thành vô số vết lõm lớn nỏ.

Cho dù tai nạn xe cộ xảy ra do chạy với tốc độ tám chục cây số một giờ, cũng chưa chắc đã thê thảm như vậy.

"Đi thôi." Đến lúc chiếc xe bị đập hư hại hoàn toàn, Cao Phong mới gật đầu tỏ ý bảo Khúc Đại Minh dừng lại.

Nếu Vũ Hoàng Minhnhát chết không dám bước xuống đối diệnCao Phong, vậyCao Phong cũng sẽ không rảnh đi từng phòng tìm hắn.

Chuyện lần này, coi như là một lời cảnh cáo.

Dĩ nhiên, bên chỗ tập đoàn Vũ Vương, cũng sẽ phải nhận cảnh cáo của công ty bất động sản Phong Mai.

Nếu là bọn họ thức thời, thì phải biết nên làm như thế nào.

Nếu không phải thức thời..., Cao Phong có nhiều nhất chính là phương pháp đối phó bọn họ.

Đến lúc đó, bọn họ ngay cả cơ hội hối hận cũng không có.

Nhìn Cao Phong lái xe nghênh ngang mà đi, cư dân bên trong khu chung cư không nhịn được trầm trồ thán phục, người này, thật sự quá cool ngầu!

"Rầm! Xoảng!" Ngay lúc này, toàn chung cư lại lần nữa nghe được một tiếng động lớn, tiếng động này cùng với tiếng kính xe bị đập trước đó, đơn giản là giống nhau như đúc!

Trong phòng, Vũ Hoàng Minh tức giận nghiến răng nghiến lợi, tay nắm lại thnh2 quyền hung hăng đấm một đấm, cửa sổ trước mặt lập tức vỡ toang.

Cho dù bàn tay bị mảnh thủy tinh cắt trúng, máu tươi chảy ra ròng ròng, hắn cũng không thèm để ý, có thể tưởng tượng được lúc này trong lòng có biết bao tức giận.

"Cao Phong! Tao muốn mày chết! Tao muốn mày phải chết!" Vũ Hoàng Minh nghiến răng kèn kẹt, giống như thú dữ nổi điên.

Cao Phong mặc dù không đánh hắn, nhưng mà đập nát xe hắn, làm vậy so với đánh thắng vào mặt Vũ Hoàng Minh đơn giản không có khác biệt gì.

Mình đường đường là người thừa kế Tập đoàn Vũ Vương, Cao Phong chẳng qua là thằng con rể phế vật nhà họ Kim, cũng dám vỗ vào mặt mình?

Vũ Hoàng Minh càng nghĩ càng tức giận, càng nghĩ càng điên người, trực tiếp vọt đến nhà Hạ Vy.

"Bốp!” Vũ Hoàng Minh không nói hai lời, lập tức giáng xuống một bạt tai.

"Vũ Hoàng Minh, anh, thế nào..." Mấy bạt tai bị Khúc Đại Minh đánh trước đó vẫn còn ở đau âm ỉ, Vũ Hoàng Minh lại tiếp tục quạt thêm cho mấy cái bạt tai nữa, Hạ Vy đau đến nhe răng toét miệng.

"Sao hả? Mày còn có mặt mũi hỏi ông nội này thế nào? Cao Phong làm sao biết nơi này?"

"Không phải mày nói Cao Phong tuyệt đối không biết mày ở nơi nào sao, mày không phải nói mày sẽ bảo Kim Tuyết Mai tắt điện thoại sao?"

"Fuck, mày dám đùa bỡn tao?" Vũ Hoàng Minh không dám đánh nhau với Cao Phong, nhưng hắn không dám đánh Hạ Vy sao? Hắn lôi Hạ Vy dậy, lại tiếp tục mấy bạt tai nữa.

"Tôi thật sự không biết, tôi không biết..."

Nhưng Vũ Hoàng Minh căn bản không nghe Hạ Vy giải thích, hung hăng quạt thêm mấy bạt tai, sau đó nghênh ngang mà đi.

"Vũ Hoàng Minh, biệt thự anh hứa cho tôi...!" Hạ Vy gào lên một tiếng.

"Fuck! Bản con mẹ mày đi mà mua!" Vũ Hoàng Minh cũng không quay đầu lại mắng.

Đi xuống dưới lầu, nhìn chiếc xe kia tàn tạ không chịu nồicủa mình, Vũ Hoàng Minh thật sự không nghĩ thông được.

Nhưng hắn càng không muốn di bộ trở về nhà, cho nên không thể không lên xe nổ máy.

"Trời má, hóa ra người này chính là chủ xe!"

"Chậc chậc, chắc là bị người ta đòi nợ, nên mới vừa rồi mới không dám lộ mặt, bây giờ người ta đi mới dám ló đầu ra phải không?"

"Nhìn là thấy không phảingười tốt lành gì, đáng đời!"

Cao Phong cũng không sai Khúc Đại Minh đâm thủng bánh xe Vũ Hoàng Minh, chính là để cho hắn talái xe về.

Trong lòng Vũ Hoàng Minh vô cùng căm tức, giữa tiếng cười nhạo của bao nhiêu người trong chung cư, nghiến răng lái chiếc xe bị dập nát rời khỏi đó.

...

Bên kia, Cao Phong chia tay Khúc Đại Minh.

"Anh Phong, đám cậu ấm kia xử lý như thế nào?" Khúc Đại Minh hỏi.

"Đánh một trận rồi thả đi, bọn nó không có tư cách để cậu phải gánh tiền án." Cao Phong suy nghĩ một chút rồi trả lời.

Kẻ thù thì phải trị, nhưng không nhất thiết phải đánh đổi bằng tương lai của chính mình, Khúc Đại Minh là anh em của Cao Phong, anh cũng sẽ không để cho Khúc Đại Minh sa vào đường cùng.

Khúc Đại Minh gật đầu đồng ý, sau đó một mình rời đi, còn Cao Phong đưa Kim Tuyết Mai về đến nhà.

"Chuyện gì xảy ra?" Kiều Thu Vân nhìn thấy Kim Tuyết Mai, kêu lên một tiếng hoảng hốt.

Kim Ngọc Hải cũng từ trong thư phòng chạy ra, có chút kinh ngạc nhìn vợ chồng Cao Phong.

"Tuyết Mai cùng bạn uống hơi nhiều một chút, con đỡ cô ấy đi nghỉ ngơi." Cao Phong thuận miệng giải thích một câu.

"Vậy... vậy mau đi đi, chú ý cho nó uống nhiều nước một chút." Kiều Thu Vân sửng sốt một chút, sau đó vội vàng thúc giục.

Chờ sau khi Cao Phong đưa Kim Tuyết Mai vào trong phòng, trên mặt Kiều Thu Vân không nhịn được xuất hiện một nụ cười hàm ý sâu xa.

"Ta nói này bà nó, bà không giúp Cao Phong đi theo chăm sóc cho Tuyết Mai, còn đứng đần ở chỗ này làm gì?" Kim Ngọc Hải có chút bất mãn.

"Ông thì biết cái gì? Đó là thế giới hai người hai đứa tụi nó, chúng ta dính vào làm cái gì?"

"Nhắc mới nhớ, đây chính là cơ hội tốt! Ai cũng nói rượu vào rồi thì lời ra, rồi cái gì ra nữa... ha ha ha."

Kiều Thu Vân mang trên mặt nụ cười khó hiểu, thậm chí còn hưng phấn xoa xoa tay.

"Không phải...bà nói vậy là có ý gì, bà không ghét Cao Phong sao?" Kim Ngọc Hải đỡ đỡ mắt kính.

"Ba năm! Thấy người ta bế cháu trai béo tròn béo trục, tôi hỏi ông có nóng ruột hay không hả?" Kiều Thu Vân hỏi vặn lại.

Kim Ngọc Hải đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó lập tức nói: "Đương nhiên là có rồi! Nhưng mà hai đứa nó,... hai đứa nó vẫn chưa... ha ha..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.