Rể Quý Rể Hiền - Cao Phong

Chương 717: Đánh cô thì sao?




Trên xe lửa, người thanh niên ngồi bên cạnh Kim Tuyết Mai còn muốn khiêu khích cô.

Nhưng sau khi anh đi vào nhà vệ sinh thì lại trở lại dáng vẻ mặt sưng mày xỉa như ban đầu. Suốt toàn bộ lộ trình đi cũng không biết điều hơn là mấy.

Tảm binh sĩ nhà họ Cao hộ tống suốt cả quãng đường, sau đó tận mắt nhìn thấy Kim Ngọc Hải đón Kim Tuyết Mai đi thì từng người mới quay trở về.

Tài liệu cá nhân của bọn họ đều được lưu trữ ở nhà họ Cao. Cho nên, bọn họ không dám lộ diện dưới con mắt của Cao Bằng. Còn Kim Tuyết Mai, sau khi trở lại khu biệt thự

Phương Đông thì cô liền khóa mình trong phòng. Lâu lâu Kiều Thu Vân gõ cửa phòng, cô cũng không chịu mở cửa phòng.

Ngày hôm sau, tin tức Kim Tuyết Mai trở về đã truyền đến tại rất nhiều người.

Kim Nhạc Sơn, Kim Phúc Khang, còn có Kim Ngọc Dung và Kim Hồng Vũ, bao gồm bà cụ Kim cũng đều chạy tới nhà.

Một đại gia đình rất nhiều người đều tụ họp ở khu biệt thự Phương Đông.

Vốn Kim Tuyết Mai không muốn gặp bọn họ, nhưng cô cũng biết rằng nếu như nhất định phải bỏ đi thì bọn họ sẽ nghi ngờ, do vậy không thể nào không đi ra.

Chỉ là nhà họ Kim của hôm nay đã xảy ra những sự thay đổi vô cùng lớn.

Kim Nhạc Sơn lại quản lý xí nghiệp Kim Thiên lần nữa, nằm giữ quyền hành. Ngay cả bà cụ Kim, ông ta cũng không xem là gì cả.

Bà cụ Kim chỉ có thể ngồi ở trong góc khuất nhất. Ngoại trừ Kim Ngọc Hải ra thì không có ai thèm để ý đến bà dù chỉ một chút.

Đến nỗi mà đảm người Kim Nhạc Sơn ai nấy cũng đều như phát sáng, đương nhiên là những ngày tháng này cuộc sống gia đình cũng ổn định, tương đối khá. "Kim Tuyết Mai, cô còn chưa chết sao?"

Kim Ngọc Dung ôm hai cánh tay trước ngực, hừ lạnh một tiếng nói.

Đúng là một người làm quan, cả họ được nhờ.

Kim Nhạc Sơn điên cuồng nịnh hót Cao Bằng, thậm chỉ còn đem cổ phần của xí nghiệp ra để lấy lòng Cao Bằng, đương nhiên vị trí của ông ta ở thành phố Hà Nội cũng được phối phồng lên.

Địa vị của những người liên quan đến Kim Phúc Khang này cũng được nâng cao. “Chuyện này, ở à, là như vầy.” Kiều Thu Vân há miệng, liên tục muốn giải thích. “Tôi không hỏi bà.” Kim Ngọc Dung liếc Kiều Thu Vân một cái Kiều Thu Vân ngượng ngùng cười, vội vàng ngậm miệng lại.

Lúc này, nhà họ Kim đều làm việc cho đảm người Kim Nhạc Sơn và Kim Phúc Khang. “Tôi bị vài người mặc áo đen ép buộc phải lưu lạc đến Hồng Hà, gần đây mới được thả ra." Kim Tuyết Mai hờ hững giải thích “Cao Phong kia đâu, chết rồi à?" Kim Ngọc Dung hỏi tiếp. “Tôi không biết. Đôi mắt Kim Tuyết Mai đục ngầu, thấp giọng trả lời.

So với câu trả lời là đã chết thì đáp án này lại càng làm cho người khác tin tưởng hơn. "Hừ. Chết cũng tốt, anh ta lẽ ra nên chết từ sớm rồi mới phải." Trong lòng Kim Ngọc Dung cực kỳ thoải mái. Bà cụ Kim nhìn những nét mặt khác nhau của những người nhà họ Kim, nét mặt già nua càng hằn sâu nếp nhăn, trong lòng khẽ thở dài.

Nhưng mà hôm nay, bà đã không còn tiếng nói trong nhà họ Kim nữa rồi.

Có thể cho bà ăn cơm đã là tốt lắm rồi. “Đúng vậy, thằng nhóc kia đáng chết." Kim Phúc Khang cũng nói tiếp một câu. "Mấy người đủ rồi đó." Kim Tuyết Mai đập bàn. Quả thực là cô không thể nào chịu đựng được những người này trách mắng Cao Phong. "Hừ, Kim Tuyết Mai. Cô điên lên cái gì chứ?" “Tôi nói cho cô biết. Nếu như không phải có bác cả và nhà tôi thì nhà cô sớm đã bị diệt trừ rồi.” Kim Ngọc Dung cười lạnh nói. “Tuyết Mai, ngồi xuống đi. Kiều Thu Vân cũng rầy la một câu.

Khóe miệng Kim Tuyết Mai giật giật, cơ thể khẽ run lên, ngồi xuống chỗ cũ. "Hừ, tôi thừa nhận rằng anh ta cũng có chút bản lĩnh đấy. Nếu không thì, ban đầu sao có thể có nhiều người đi theo anh ta như vậy chứ." “Nhưng có bản lĩnh thì cũng để làm gì chứ? Thắng là vua thua làm giặc. Người cười đến cuối cùng mới là người chiến thắng

Kim Ngọc Dung nhìn thấy Kim Tuyết Mai bị mình đàn áp thì giọng nói càng thêm ngông cuồng. "Cô cho rằng, cô có thể là người cười đến cuối cùng hay sao?” Khuôn mặt Kim Tuyết Mai giảng một lớp sương lạnh, lạnh lùng nhìn Kim Ngọc Dung. "Ha ha, chẳng lẽ không phải sao?” Kim Ngọc Dung cười lớn, còn hỏi ngược lại cô: "Chẳng lẽ là người đã bỏ chồng như cô sẽ là người cười đến cuối cùng sao?

Mặc dù đám người Kim Nhạc Sơn và Kim Phúc Khang không nói chuyện, nhưng cũng đều nhìn Kim Tuyết Mại vô cùng hài hước.

Kim Tuyết Mai bình tĩnh nhìn Kim Ngọc Dung mấy giây, sau đó yên lặng cúi đầu. "Kim Tuyết Mai, nhìn rõ thực tế đi. Tôi đã sớm nói với cô rồi, cô không phải đối thủ của tôi đâu.” “Nếu như cô biết thức thời thì tốt nhất là nên rời khỏi Thành phố Hà Nội này đi. Đừng ở lại đây làm chướng mắt tôi nữa.

Kim Ngọc Dung vẫn ôm hai tay trước ngực như cũ, không hề muốn bỏ qua cho Kim Tuyết Mai. "Ở đây là nhà của Tuyết Mai, nó không muốn đi thì không ai có quyền đuổi nó đi cả." Kim Ngọc Hải trầm giọng nói một câu. “Vậy thì cũng chưa chắc. Cả cái Thành phố Hà Nội, bất kỳ ở đâu cũng đều là địa bàn của cậu Bằng hết. "Bao gồm cả phần đất dưới chân chúng ta đang đứng cũng là của cậu Bằng bố thí cho mấy người, biết chưa?" “Nếu như cậu Bằng muốn mấy người cút đi, vậy thì mấy người phải cút đi rồi. Nghe Kim Ngọc Dung nói những lời này, Kim Ngọc

Hải không dám nói thêm gì nữa. Đây hoàn toàn đều là nói thật.

Bây giờ, Cao Bằng đã nằm giữ hội làm ăn ở trong tay, nằm trong tay cổ phần công ty của hàng trăm nhà, quả thật là tại mặt khắp nơi, quyền hành ở khắp nơi.

Chỉ riêng thành phố Hà Nội thôi cũng đã bị Cao Bằng đặt ở dưới chân rồi. "Không phải là tình cảm của Kim Tuyết Mai cô mãi mãi trung thành không thay đổi sao? Nếu đã nói Cao Phong chết rồi, sao cô còn không đi theo anh ta luôn đi.” "Ha ha, cái mà cô gọi là mãi mãi trung thành không thay đổi đầu, cái gọi là tuyệt đối không cứu sống qua loa lấy lệ đầu rồi chứ?” Kim Ngọc Dung càng nói càng buồn cười.

Kim Tuyết Mai cúi đầu không nói lời nào. Nếu như khi đó Cao Phong thật sự xảy ra chuyện thì Kim Tuyết Mai nhất định sẽ có quyết định.

Nhưng, bất kể là làm gì cũng không phải là làm để cho người khác nhìn. “Ôi ôi, cái tên quỷ xui xẻo Cao Phong này lại khiến cho cô phải chịu cảm giác làm quả phụ, cảm giác ấy hắn là không dễ chịu nhỉ?” Kim Ngọc Dung lại cười lạnh.

Những lời này của Kim Ngọc Dung vừa rơi xuống, trong nháy mắt, một bóng người nhảy vọt vào trong biệt thu.

Không đợi mọi người kịp phản ứng lại, bóng người này liền chạy vọt đến chỗ Kim Ngọc Dung. "Bop!"

Một giây sau, một âm thanh lảnh lảnh vang lên, vang ra khắp phòng khách của căn biệt thự trung tâm.

Tất cả mọi người đều vô cùng mơ hồ.

Ngay cả Kim Tuyết Mai cũng cô cùng kinh ngạc, ngắng đầu lên nhìn về phía bóng người kia. "Vũ Kiên?" Kim Tuyết Mai mừng rỡ kêu lên. “Chị, từ bao giờ mà nhà chúng ta lại đến lượt những người này dương oai diễu võ vậy?”

Cả người Kim Vũ Kiên khoặc một bộ áo khoác choàng, nhìn tư thế của cô ấy vô cùng hiên ngang.

Mái tóc dài đã biến mất không còn tăm hơi, thay vào đó là một bộ tóc ngắn sạch sẽ, gọn gàng.

Mặc dù trên mặt phủ một lớp phấn dày nhưng cũng khó che được nét tiều tụy. "Kim Vũ Kiên. Sao cô dám đánh tôi?” Kim Ngọc Dung trợn tròn hai mắt, mắng một câu, đưa tay về phía Kim Vũ Kiến. "Đánh cô thì sao?” Kim Vũ Kiên xoáy người né tránh. Vừa xoay người lại tặng thêm một cái bạt tai nữa. "Bop."

Kim Ngọc Dung hoàn toàn không phải là đối thủ của Kim Vũ Kiên. Cô ta bị Kim Vũ Kiên đánh cho mấy cái bạt tại, tóc tại bù xù vừa mắng vừa chửi.

Kim Phúc Khang nhìn thấy con gái mình bị đánh thì làm sao có thể ngồi yên được cơ chứ. Lúc này liền đứng dậy tiến lên.

Kim Ngọc Hải cũng không chút do dự đứng lên, trực tiếp ngăn lại trước mặt Kim Phúc Khang. "Kéo bọn nó ra.

Nét mặt Kim Nhạc Sơn âm trầm, rầy lên một tiếng. Kim Hồng Vũ liền vội vàng đi tới, kéo Kim Ngọc Dung


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.