Chương 600: Mãi mãi
“Em chờ anh một chút, anh đi vệ sinh
Tâm tình Cao Phong lúc này vô cùng khẩn trương, trực tiếp đứng lên bước đến phòng vệ sinh. “Anh, em còn chưa bôi kem xong đâu!” Cao Tử Hàn ở phía sau dậm chân. “Đợi một lát, lát nữa nói tiếp.
Cao Phong trực tiếp bước vào phòng vệ sinh, nhẹ nhàng khóa trái cửa phòng. “Xòa xòa!”
Lấy chậu nước bước cạnh, Cao Phong mở thẳng vòi nước nóng chảy vào đầy chậu.
Hệ thống kiểm soát nhiệt độ nước của nhà họ Cao, hoạt động bằng điện, tùy ý có thể cung cấp nước nóng lên đến chín mươi độ C bất cứ lúc nào.
Cao Tử Hàn nói về nhiệt độ giãn nở và co lại của nước đã thật sự đánh thức Cao Phong.
Một lời nói làm tỉnh mộng!
Khi anh giặt tấm vải này, anh đã dùng nước lạnh, mà cũng chẳng ngâm nước.
Tấm vải này có chăng cũng tuân theo nguyên lý co giãn nhiệt độ?
Cao Phong chậm rãi lấy tấm vải mở ra, nhìn những đường nét lộn xộn trên đó, có phần không dám bỏ nó vào nước.
Câu trả lời cuối cùng là gì, phụ thuộc vào chậu nước nóng chín mươi độ, có thể nào sẽ đem đến sự kinh ngạc cho chính mình. “Phù!”
Cao Phong thở ra một hơi, sau đó nhẹ nhàng mở tấm vải trực tiếp bỏ vào chậu nước.
Tấm vải này quả thật không tầm thường, ở trong nước nóng chín mươi độ C mà vẫn nổi lềnh bềnh chứ không chìm xuống.
Cao Phong cũng không sốt ruột, lẳng lặng chờ đợi.
Một giây, năm giây, một phút trôi qua.
Ước chừng khoảng hai phút, tấm vải kia vẫn nổi lơ lửng trên mặt nước, không hề có dấu hiệu thấm nước.
Khí nóng kia bốc lên thậm chí có thể xuyên qua tấm vải, mà tấm vải trắng này lại không hề có điểm nào thay đổi.
Ba phút trôi qua.
Cao Phong rốt cuộc cũng chịu thua, lắc đầu tự giễu mình.
Trên thế giới làm gì có chuyện thần kỳ như vậy, chỉ có bản thân mình là mong muốn quá nhiều.
Cao Phong hoàn toàn bỏ cuộc, tay cầm tấm vải lên, xem ra bí mật của tấm vải này tạm thời vẫn không tìm hiểu được. "Á!"
Bàn tay Cao Phong chạm vào nước liền giật trở về.
Chỉ lo nghĩ đến tấm vải, anh quên mất chậu nước nóng đến chín mươi độ C.
Cao Phong vẫy vẫy tay, cầm lấy bàn chải đánh răng bên cạnh, chuẩn bị vớt tấm vải lên.
Đúng lúc này, một góc của tấm vải đột nhiên thấm nước chìm xuống.
Động tác Cao Phong chợt dùng lại, chậm rãi thu tay lại.
Mà sau khi góc vải kia chìm vào trong nước thì hoàn toàn trải ra như thường.
Mặt nước ngày càng lan rộng, diện tích phần vải bị ngâm càng nhiều.
Chỉ trong mười giây ngắn ngủi, tấm vải kia đã chìm trong nước. Dù vậy, nó vẫn trải phẳng như cũ, không hề bị uốn gấp.
Cao Phong chậm rãi thở nhẹ cho đến khi ngay cả hội hấp cũng dừng lại, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào trong chậu nước.
Thời gian năm giây, tấm vải căng ra kia đã có sự thay đổi.
Ngoài mấy đường nét lộn xộn trên bề mặt, bây giờ xuất hiện đường nét mới. Giống như là có một chiếc bút vô hình đang vẽ gì đó lên tấm vải.
Cao Phong mở to mắt.
Thần kỳ, thật quá thần kỳ.
Cao Phong biết có một loại hình xăm dùng máu bồi câu làm thuốc màu.
Bình thường sẽ không nhìn thấy gì, một khi cơ thể hưng phấn, xúc động làm lưu lượng máu tăng lên hoặc sau khi tập thể dục, hình xăm sẽ từ từ xuất hiện.
Lúc này, tấm vải cũng tương tự như loại hình xăm đó. Hoa văn chầm chậm hiện ra, Cao Phong đứng thẳng lên nhìn xuống, tựa hồ thấy được đường nét của một chữ "Chữ này.
Cao Phong thay đổi góc độ, anh hy vọng có thể nhìn ra được mấy nét này tạo thành hình một chữ “Tử 7" “Tử... không đúng, là chữ Thiên 7”
Không sai, chữ ở giữa đúng là chữ Thiên.
Chữ Thiên của Cao Kình Thiên.
Cao Phong giờ này mới thở dài một hơi, rốt cuộc xác định được, thứ này là ông cụ Cao để lại cho mình. Hai chữ Kình Thiên của Cao Phong, đội trời đạp đất, là tên do ông cụ Cao đặt.
Cũng có mỗi ông cụ Cao mới với chỉ số thông minh của mình mới làm ra thứ bí ẩn như vậy.
Nhưng mà, Cao Phong lúc trước nhìn không ra, hình này rốt cuộc thể hiện cái gì.
Mà bây giờ đã thấy rõ hình dạng của đường nét trên đó, đã là một bước đột phá lớn.
Ngoài cửa liền truyền đến tiếng thúc giục của Cao Tử Hàn.
Cao Phong không hề chần chừ, lấy di động ra chụp lại chữ trên tấm vải, sau đó mang tấm vải ra khỏi chậu.
Trước dùng nước lạnh ngâm một lát, quả nhiên, chữ trên mặt vải chậm rãi mờ đi.
Khi Cao Phong gần vắt khô tấm vải, chữ cũng biến mất.
Cao Phong thở phù một hơi, đem vải bỏ lại túi, sau đó bước ra ngoài.
Tuy không biết ông cụ Cao rốt cuộc muốn nói với anh điều gì, nhưng Cao Phong có thể đoán ra, cái chữ này cất giấu bí mật kinh thiên động địa.
Hơn nữa cùng với chiếc chìa khóa kia và tấm hình này, chắc hẳn là bản đồ đường đi.
Chỉ cần tìm đúng nơi thì chìa khóa mới hữu ích. “Anh Kình Thiên, cái trực thăng bên kia đang đợi sẵn Trên mặt nhỏ nhắn của Cao Tử Hàn có chút không vui, nhưng vẫn kiềm chế. “Được! Đi thôi!”
Cao Phong gật gật đầu, dẫn Cao Tử Hàn ra cửa. Lúc trở về tay không, khi ra đi cũng không mang theo gì.
Cao Phong nhìn sâu vào trong phòng, sau đó nhẹ nhàng kéo cửa phòng khóa lại.
Lần sau trở về không biết là khi nào.
Hai người cùng nhau chạy đến bờ biển mà chiếc trực thăng đang đỗ.
Dọc theo đường đi, những người hầu trong nhà họ Cao đều tự đứng dậy, bước lên bờ biển phía trước tiễn anh đi.
Mà một cảnh này trong mắt người nhà họ Cao càng thêm tức giận. Nhưng với tư cách là người hầu của nhà họ Cao, họ tiến cậu chủ rời đi cũng đúng, cho nên bọn người kia cũng không thể tìm cớ ngăn cản.
Càng gần đến bờ biển, tâm tình của Cao Tử Hàn càng sa sút.
Từ lúc đầu còn ríu rít, sau đó âm thanh càng nhỏ dần rồi hoàn toàn im lặng.
Cao Phong cũng không nói thêm gì, chỉ vỗ nhè nhẹ lên lưng Cao Tử Hàn.
Giờ phút này, ở bên bờ biển, bệ nâng chuyên dụng đã được sẵn sàng, phi công cũng đang đợi lệnh, sẵn sàng cất cánh bất cứ lúc nào.
Cao Phong cùng Cao Tử Hàn đi phía trước, phía sau là mấy trăm người hầu nhà họ Cao đi theo sít sao.
Còn phía sau nữa, không biết người nhà họ Cao ở sau cửa sổ sát sàn có nhìn lén hay không? “Anh, mình chụp hình đi.
Cao Tử Hàn bỗng kéo áo Cao Phong đi tới bên cạnh vườn hoa. “Được!” Cao Phong cười đáp.
Cao Tử Hàn nén nụ cười tươi lại, tựa đầu vào người
Cao Phong, vươn tay khoát tay anh, tay kia cầm điện thoại chụp ảnh. Gió biển thổi đến, sợi tóc của Cao Tử Hàn bị thổi tung, phả lên mặt Cao Phong.
Chụp ảnh xong, Cao Tử Hàn nghiêng đầu đến gần Cao
Phong. “Anh Kình Thiên, anh phải nhớ kỹ, cho dù có ngày cả thế giới đều từ bỏ anh, anh mãi mãi là anh Kình Thiên của em." “Chỉ cần anh không đuổi Tử Hàn đi, Tử Hàn nguyện ý luôn bên cạnh anh làm cái đuôi nhỏ.
Âm thanh mềm mại nghiêm túc của cô gái hòa cùng hơi thở ấm áp phả vào tại khiến Cao Phong vô cùng cảm động. “Được!” Cao Phong nhẹ nhàng gật đầu nói: “Nếu em mà bị bắt nạt phải nói cho anh biết! Mặc kệ kẻ đó ở đâu, là ai, anh đều sẽ khiến hắn ta phải trả giá đắt.