Chương 586: Nhìn vật nhớ tới người
Mà thời gian lúc này, trời cũng gần sáng, mặt trời dần dần mọc.
Cao Phong sau khi xác nhận bà lớn đã ổn định rồi, mới lại bước lên trực thăng, nhìn về phía trung tâm hòn đảo.
Trung tâm hòn đảo của nhà họ Cao.
Bốn bề là biển, hòn đảo hiện lên một vẻ hết sức hưng thịnh.
Các tòa biệt thự, trông thật to lớn hùng vĩ.
Hoa viên núi đá nhân tạo, đình đài lầu gác, các công trình hiện đại, thứ gì cũng có.
Cảm giác cổ điển và hiện đại hòa tan vào nhau, không có một chút cảm giác bất hòa nào cả, ngược lại trung tâm hòn đảo hiện ra càng hoàn mỹ.
Hôm nay giữa hòn đảo, bầu không khí có chút khác với ngày thường.
Người hầu nhà họ Cao tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng có thể cảm nhận được, trong không khí hiện ra sự thay đổi khác thường.
Mà những người trong nhà họ Cao, về bên con cháu hoặc trưởng tộc, có người vẻ mặt nghiêm nghị, có người lộ ra nét mặt tươi cười.
Biểu cảm của từng người, đều không giống ngày thường.
Ở biên giới bờ biển.
Có một chiếc trực thăng to lớn hạ cánh trên sân thượng.
Bên bờ biển, du thuyền xa hoa, tàu thủy to lớn, canô, thứ gì cũng có.
Trong một hoa viên nhỏ sát bờ biển, có muôn hoa nở rộ, đón lấy ánh bình minh hiện ra hình dáng xinh đẹp. Có một thiếu nữ khoảng 20 tuổi, mặc một bộ đồ ngủ màu hồng nhạt, đang vén tay áo, đang tìm kiếm gì đó ở trong hoa viên.
Cô gái này hình dáng nhỏ nhắn xinh xắn, làn da trong trắng lộ hồng, khuôn mặt tròn trịa càm thêm vài phần đáng yêu.
Tay cô ấy cầm một cái bình nhỏ, đưa miệng bình vào sát cánh hoa, những giọt sương từ từ lăn xuống. “Chị Tử Hàn, chị mỗi ngày đều thức dậy sớm như vậy, thu g cái đó rốt cuộc để làm gì?” Một người hầu đứng cạnh, thực ra chẳng nói gì mà chỉ kiềm nén trong lòng. Cô gái chầm chậm ngước lên, gương mặt toát lên nụ cười say đắm lòng người, ánh bình minh chiếu lên khuôn mặt làm hiện ra làn da mềm mại. “Khi tôi còn nhỏ, anh Kình Thiên đã từng nói với tôi, nước sương là loại nước tốt nhất, là món quà trời ban cho trần thế, là giọt nước không có nguồn gốc, trong suốt sạch sẽ, không có bất kỳ sự vấy bẩn nào." “Còn nói với tôi, đợi em g đủ 999 bình sương sớm, thì sẽ có thể gặp được thần tiên, thần tiên sẽ làm thỏa mãn mong ước của tôi.” “Tôi ước...tôi ước anh Kình Thiên trở về!” Khuôn mặt cô ấy hiện ra nụ cười hồn nhiên, trong tay giơ lên bình thủy tinh trong suốt nói: "Tôi đã g được 200 bình rồi!”
Người hầu hơi lắc đầu nói: “Đó chỉ là lý do cậu chủ Kình Thiên lừa cô để dậy sớm đó! Lúc nhỏ cô tin là thật, sao hiện tại vẫn tin là thật chứ?”
Cô ấy thực sự nghĩ mãi không ra, từ lúc cậu chủ Kinh Thiên rời đi đến nay đã được 3 năm, Cao Tử Hàn trong suốt 3 năm ngày nào cũng g sương sớm, giống như đã trở thành một công việc.
Lúc đầu ở đây chỉ có hơn mười bông hoa, với sự kiên trì chăm chút của Cao Tử Hàn, hiện tại đã có hơn hàng trăm bông hoa. “Không cho phép người nói như thế! Anh Kình Thiên sẽ không lừa tôi, từng câu của anh ấy, tôi đều rất nghiêm túc ghi nhớ. “Còn nữa... Tôi chỉ là, chỉ là cảm thấy rằng, lúc tôi g sương sớm, giống như đang cùng anh Kình Thiên g sương vậy.
Nói đến đây, Cao Tử Hàn chậm rãi cúi đầu, đôi tay nhỏ bé xoắn vào nha, cẩn thận giữ gìn những lọ sương.
Trong đầu lại nhớ đến, hình ảnh lúc nhỏ anh Kình Thiên kéo đôi tay nhỏ bé của mình, đưa đi g sương sóm.
Dù cho bị người khác nói ấu trĩ, thì có làm sao chứ!
Có những chuyện, chỉ cần bản thân hiểu, chỉ cần đối phương hiểu, là đủ rồi!
Câu nói này, cũng là anh Kình Thiên nói với mình. “Hồi sáng hình như có người nói cậu chủ Kình Thiên đã trở về.” Người hầu thấy Cao Tử Hàn có chút không vui, cảm thán một tiếng.
Cao Tử Hàn bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn người hầu, sau đó lại lắc đầu nói: "Không đâu, anh Kinh Thiên hiện tại sẽ không trở về”
Nói xong, Cao Lục Hàm nhẹ nhàng ngước lên nhìn về xa xăm.
Nơi xa xăm đó, chính là hướng về phía thành phố Hà
Nội. gì! Cô ấy biết, anh Kình Thiên của mình, thật sự muốn thứ “ầm ầm ầm ầm!”
Đột nhiên, từ hướng Bắc dội lại một tiếng nổ lớn. Cao Tử Hàn chỉ là nhìn một cái lướt qua, liền thu lại ánh mắt, lại ngồi xuống g sương sớm.
Chỉ là trực thăng thôi mà, đối với người nhà họ Cao ở giữa hòn đảo, ngoài tàu bè ra, đó chính là phương tiện giao thông phổ thông.
Hơn nữa người hầu của Cao Tử Hàn, cũng chẳng để tâm nhiều.
Trực thăng “oang oang” không ngớt, rất nhanh liền hạ cánh dưới sân đỗ chuyên dụng bên bờ biển.
Cửa khoang mở ra, một người trẻ tuổi khoanh tay đứng ở cửa khoang, nhìn về phía trung tâm hòn đảo.
Ba năm không gặp, trung tâm hòn đảo nhà họ Cao, càng trở nên phồn thịnh, nhân viên dường như cũng đông hơn trước. “Cậu chủ Kình Thiên, có cần thông báo cho nhà họ Cao ra tiếp đón không?” Phi công nhẹ giọng cung kính. Nói thế nào đi nữa, nhà họ Cao lúc này, con trưởng chính thống duy nhất của nhà họ Cao, đó chính là chủ nhân tương lai của dòng họ.
Anh ta nếu như trở về, tuyệt nhiên sẽ nhận được toàn bộ sự hoan nghênh của người dân trên đảo. “Không cần phiền như thế.” Cao Phong thản nhiên xua tay.
Chắc rằng những người ở trên đảo, có rất nhiều người muốn gặp mình, nhưng cũng có rất nhiều người không muốn gặp mình.
Nhưng mà, cho dù bọn họ có muốn gặp hay không, Cao Phong cũng chẳng muốn gặp họ. Chí ít là hiện tại không muốn gặp bọn họ.
Đến trung tâm hòn đảo, cũng chỉ là muốn tế điện cụ Cao mà thôi. “Đi thôi.” Cao Phong thu lại ánh mắt, bước xuống cầu thang khoang máy bay, nhìn xuống, bước đi từng bước. Người hầu bên cạnh Cao Tử Hàn, quay đầu ra hướng đó, nếu là người trong nhà họ Cao, cô ấy nhất định ra hành lễ.
Chỉ là một cái liếc qua, người hầu đột nhiên mở to mắt, liên tục dụi mắt, nhìn lại hướng đó lần nữa. “lạch cạch” Đến khi nhìn rõ dung mạo của người trẻ tuổi đó, ấm nước trong tay người hầu, đột nhiên rơi xuống đất, đè lên bông hoa. “Dì Lưu dì làm cái gì thế? Dì làm nát những bông hoa của tôi rồi, hoa của tôi.” Cao Tử Hàn vô cùng đau lòng chạy qua, đưa đôi tay nhỏ bé dựng những bông hoa lên. “Tử, Tử Hàn, Thiên Thiên... Người hầu lắp bắp nói. “Trời làm sao? Sắp mưa à? Tôi biết, đợi lát nữa giúp tôi đem mái che mưa tới, nếu không hoa sẽ bị giọt mưa làm hư mất. “Bình minh không ra khỏi cửa, chiều muộn đi ngàn dặm, đây cũng chính là câu nói anh Kinh Thiên nói với tôi, khà khà.” Cao Tử Hàn vừa nói, vừa bốc lên một nắm bùn, nhẹ nhàng phủ lên rễ bông hoa, dùng bùn chống đỡ “Không phải, Tử Hàn, là cậu chủ Kình Thiên, cậu chủ Kình Thiên trở về rồi!” Người hầu hít một hơi thật sâu, nói nhanh như tên lửa.
Cao Tử Hàn dừng lại, sau đó lắc đầu cười: “Dì Lưu, dì đã gạt tôi 3 năm rồi, nếu dì còn như này, tôi thực sự tức giận đó.” “Không phải, Tử Hàn, thực sự là cậu chủ Kình Thiên, là sự thật!” “Cô ngẩng đều lên, cô ngước lên mà xem!” Người hầu vội vã giậm chân mãi.
Khuôn mặt nhỏ bé của Cao Tử Hàn đầy vẻ nghi hoặc, sau đó quay đầu lại xem, nhìn về hướng đó. Sau khi nhìn rõ bóng dáng của người đó, đôi mắt đẹp đẽ của Cao Tử Hàn không ngừng trợn to, toàn thân như bị điện giật Sau đó ném đi lọ sương trong tay, lao đến phía Cao
Phong. “Anh Kình Thiên!”
Một tiếng gào thét, Cao Tử Hàn giống như bị phát điện, lao đến phía Cao Phong.
Người hầu nhìn lọ sương Cao Tử Hàn ném đi, sương bên trong đã chậm rãi chảy ra ngoài, ngấm xuống đất. Đó vốn dĩ là món đồ được Cao Tử Hàn yêu quý, lúc này lại bị tùy ý vứt bỏ.
Không phải là yêu quý món đồ đó, mà là nhìn vật nhớ người, gửi gắm tương tư