Rể Quý Rể Hiền - Cao Phong

Chương 669: Ăn tát




“Việc này. Vũ Hoàng Lẽ nghe vậy thì hơi kinh ngạc nhưng sau cũng không thuyết phục thêm nữa mà lập tức để Dư Văn Cường đi bảo người ta đừng để mấy cô gái đi vào nữa.

Dư Văn Cường cũng không nói gì thêm mà lập tức đứng dậy đi ra ngoài.

Nhưng Dư Văn Cường còn chưa kịp mở cửa thì cửa đã bị người ta mở ra từ bên ngoài rồi.

Sau đó một cô gái trang điểm lòe lọe, quần áo xẻ lung tung nối bước vào. Cô ta vừa vào cửa đã thấy Dư Văn

Cường đứng ngay đơ ở đó nên che miệng cười, trêu đùa nói. “Ai yo, anh Cường đấy à, anh không chờ nổi người ta đến nên đứng đợi ở đây hở?"

Dư Văn Cường sở đầu nói: "Chị Diễm, chuyện là như vậy... “Ai yo, đừng nói đừng nói, em hiểu mà! Đến đây đi các chị em, mọi người cùng đến đi.”

Chị Diễm này vừa cười vừa vẫy vẫy tay ra hiệu.

Cô ta vừa nói xong thì cánh cửa phòng bị mở tung ra, một cô gái dáng người cao gầy, ăn mặc bốc lửa đi vào, cô gái mỉm cười nhẹ nhàng, dáng đi tự tin tiến vào phòng. Phía sau cô còn lũ lượt các cô gái xinh tươi như hoa nổi thành hàng dài mà cùng nhau tiến vào phòng.

Một lát sau, trong phòng đã có hơn hai mươi cô gái xinh đẹp, quyến rũ. Trên mặt mỗi người đều treo nụ cười vui vẻ, hai bàn tay nằm lấy nhau và để ngay trước bụng, nhìn qua có vẻ rất rụt rè.

Những người đẹp này mỗi người một vẻ, dung mạo, dáng người của người nào người ấy đều được tính là mỹ nhân. Các mỹ nhân đứng cạnh nhau cứ như một vườn hoa đang khoe rất đẹp, rất náo nhiệt.

Có người thân hình thon thả, có người thân hình đà, có có thuộc dạng loli trong sáng, có cô lại trường thành rũ. Mỗi người đều trang điểm tinh xảo, dáng vẻ muốn hình vẻ, nhan sắc tuyệt vời.

Mà Cao Phong liếc mắt một cải thì nhận ra Ngô Phương Hân mặc một chiếc váy màu tím đang đứng trong đám người, anh khẽ nhíu mày sau đó cũng quay đầu sang hướng khác mà không nói gì. “Mấy chị em, mau đến chào hỏi ông chủ Chị Diễm lại vẫy tay ra hiệu cho người. “Chúng em chào ông

Hơn hai mươi cô gái xinh tươi như hoa, trên mặt còn mang nụ cười tươi đồng loạt cúi đầu chào hỏi Cao Phong và Vũ Hoàng Lê.

Giọng nói của mấy cô khiến người ta tê dại, sẽ không nhịn nổi mà miên man suy nghĩ, mà cái củi người đó càng khiến người ta bị thu hút tới không thể rời mắt nổi. Nghe được giọng nói như oanh như yến của mấy cô gái, không khí trong phòng cũng bắt đầu nóng lên, ngay cả trong lòng của Cao Phong cũng bị rung động không thôi.

Nhận ra điều này khiến cho Cao Phong phải cảm thán rằng, có những cô gái cực phẩm như thế này cơ mà, bảo sao mấy ông lắm cứ thích vào mấy chỗ như vậy để đốt tiền.

Vẫn luôn là như vậy.

Đến hoàng đế thời cổ đại cũng sẽ bị u mê bởi hậu cung lệ giai 3000 của mình.

Anh hùng vẫn luôn khó qua ải mỹ nhân, sự dịu dàng, thơm tho mềm mại của một người phụ nữ đẹp luôn khiến cho đám đàn ông không thể chống cự “Anh Cường, anh cũng đừng khiến mấy người bọn em mất mặt đấy nhé, cũng đừng nói bọn em không nể mặt anh Ở chỗ chúng em có hơn 20 cực phẩm mỹ nhân em đều gọi đến cho anh rồi đấy. "Mấy ông chủ cứ chọn trước đi, nếu vẫn không đủ vậy lát nữa lại có thêm mấy người chị em thì em sẽ bảo họ qua bên này hết được chưa. Chị Diễm khéo léo cười nói.

Dư Văn Cường liếc mắt về phía Vũ Hoàng Lê, anh ta bây giờ cũng không tiện mở miệng nói gì. Dư Văn Cường liếc Vũ Hoàng Lê, Vũ Hoàng Lê lại liếc sang nhìn Cao Phong, Cao Phong thấy thế chỉ có thể bất đắc dĩ mà gật đầu

Hơn hai mươi cô gái cúi đầu chào hỏi xong thì lại ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn luôn treo nụ cười tươi như hoa.

Ngô Phương Hân liếc nhìn xung quanh, cô ta đang đánh giả Vũ Hoàng Lê, mà Vũ Hoàng Lê ngồi ngay cạnh Cao Phong nên cô ta cũng lập tức nhìn thấy anh.

Vừa nhìn thấy Cao Phong thì Ngô Phương Hân lập tức ngơ cả người, nụ cười trên mặt cũng biết mất không thấy tung tích. "Anh?"

Trong phòng khách Vip lại có sự xuất hiện của kẻ như Cao Phong?

Ngay từ đầu Ngô Phương Hận đã muốn vào phòng Vip để tiếp khách, bởi trong này đều là những ông lớn cả, vậy nên khi được sắp xếp tới đây thì cô ta đã chuẩn bị vô cùng tỉ mỉ, trang điểm, trang phục không cẩu thả chút nào. Cô ta nghĩ nếu có ông lớn nào lại vừa mắt mình thì sao, chỉ cần làm người kia vui thì chút tiền boa của mấy ông lớn này đã ăn đứt mấy tháng tiền lương vài ngày của cô ta rồi.

Cầm thêm tiền này sau có thể đi tìm Cao Phong để khiến anh ta "phục vụ" mình một phen.

Nhưng lại không ngờ rằng trong đám ông lớn này lại có cả Cao Phong? “Anh Phong, anh quen biết cô gái này sao?” Vũ Hoàng

Le thấy Ngô Phương Hân chỉ tay vào mặt Cao Phong rồi hét lên như vậy thì nhíu mày nghi ngờ hỏi Cao Phong. “Không quen biết

Cao Phong đáp, Ngô Phương Hân cũng theo bản năng mà lên tiếng phủ nhận.

Cao Phong thực sự không muốn có nhiều liên quan gì đến loại phụ nữ như Ngô Phương Hân này.

Lẽ ra cô ta nên cảm thấy may mắn vì mình là một người phụ nữ, nếu không chỉ bằng những hành động cô ta làm với Kim Tuyết Mai thôi cũng đủ để anh cho cô ta một kết cục thế thảm rồi.

Mà Ngô Phương Hân lúc này lại đang nghiến răng kèn ket.

Tên Cao Phong này, từ trước đến này trong mắt cô, anh ta chỉ là một kẻ đần, không hơn không kém!

Dù cho bây giờ không còn bị ngu nữa nhưng vẫn chỉ là tên phế vật phải bám váy đàn bà, bám váy Kim Tuyết Mai mà thôi. Thậm chí Ngô Phương Hân còn cảm thấy, bình thường cô chỉ cần liếc Cao Phong một cái thôi thì đã là sự vinh hạnh của anh ta.

Mà bây giờ, trước mặt bao nhiêu người như vậy tên Cao Phong này lại cố tình giả bộ lờ cô đi như không quen biết lại khiến trong lòng cô ta vô cùng khó chịu.

Chứng kiến một màn này, Dư Văn Cường và chị diễm đều vô cùng nghi ngờ, như ai cùng không dám lên tiếng hỏi gì. “Nếu đã như vậy thì cô cũng ở lại đây đi." Vũ Hoàng Lê liếc nhìn hai người rồi thuận miệng quay sang nói với Ngô Phương Hân. "Tôi sẽ không ngồi cạnh tên này!" Ngô Phương Hãn hừ lạnh một tiếng. “Cô nói cái gì cơ?" Vũ Hoàng Lê nhíu mày nhìn về phía

Ngô Phương Hân.

Sắc mặt Dư Văn Cường cũng trầm xuống, anh ta đi về phía này. “Ai ai, anh Cường đừng tức giận như vậy mà, để em qua đó xem có chuyện gì cho

Chị Diễm vội vàng ngăn cản Dư Văn Cường lại, sau đó lại không ngừng nháy mắt ra hiệu với Ngô Phương Hân và nói: "Ngô Phương Hân, em có chuyện gì vậy, ông chủ nhìn trúng em đó, đây chính là vinh hạnh của em!” “Chị Diễm, anh ta chính là một tên đần độn, lại còn là một kẻ nghèo rớt mồng tơi, em nhất định không ngồi cạnh anh ta đầu. Ngô Phương Hân giơ tay chỉ thắng mặt Cao Phong và mắng.

Cho dù bây giờ Cao Phong có ngồi cạnh Vũ Hoàng Lê đi chăng nữa thì Ngô Phương Hân vẫn sẽ coi thường Cao Phong như bình thường.

Trong lòng cô ta, Cao Phong cùng lắm chỉ là một tay lái xe quèn của Vũ Hoàng Lê thôi. “Cô nói linh tinh cái gì vậy?” Chị Diễm không còn vẻ mặt cười vui hớn hở như vừa rồi nữa mà bắt đầu dùng vẻ mặt lạnh tanh nhìn Ngô Phương Hân. Nhưng lúc này Ngô Phương Hân như bị kích động, cô ta không còn nhìn rõ tình huống lúc này, bỏ qua luôn vẻ mặt lạnh lùng của chị Diễm, vẫn nói linh tình: “Chị Diễm, chị không biết đâu, nhà tên này cũng ngay gần nhà em, tên đó chính là một kẻ một nghèo hai trắng, không có gì cả. “Mấy ngày hôm trước thôi tên này vẫn còn là một kẻ đần, còn khóc nhè nữa, một kẻ thiểu năng." "Bop!"

Chị Diễm lập tức và một cái thật mạnh lên mặt Ngôi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.