Rể Quý Rể Hiền - Cao Phong

Chương 656: Tưởng anh dễ bị bắt nạt sao?




**********

“Tuyết Mai à! Chúng ta về nhà thôi. Cao Phong nằm lấy tay Tuyết Mai rồi đưa cô nhà.

“Ừm!” Kim Tuyết Mai như một chú chim nhỏ khẽ nép vào Cao Phong, cô ngoan ngoãn cùng Cao Phong tiến về phía trước.

Ở bên cạnh Cao Phong, cô cảm thấy an toàn vô cùng, anh bao bọc che chở cô khiến cô cảm thấy thật ấm áp.

Trong phòng.

Kim Tuyết Mai giúp Cao Phong cởi bỏ áo khoác ngoài, hai người cùng ngồi xuống bàn.

“Vốn dĩ anh mua cho em ít trứng gà, nhưng giờ chỉ còn lại chút thịt này thôi." Cao Phong luống cuống nói.

“Anh này! Anh dùng trứng gà đánh người ta như vậy, không phải là lãng phí sao?” Kim Tuyết Mai bất lực lắc đầu, nhưng cô không trách Cao Phong.

Sau đó cô ngẩng đầu lên hỏi: “Bộ đồ hơn một triệu này, anh lấy đâu ra tiền mua thế?"

"Tất nhiên là do anh kiếm được rồi, một triệu thôi có gì nhiều đâu chứ." Cao Phong khẽ nói.

"Một triệu mà còn không nhiều hả? Có thể trả hai tháng tiền thuê phòng đó!” Kim Tuyết Mai kêu lên.

on.

Cao Phong khựng lại, trong lòng có chút bất

Bởi từ tiết kiệm chuyển sang xa xỉ là điều quá dễ thực hiện, nhưng từ xa xỉ chuyển sang tiết kiệm thì lại rất khó.

Kim Tuyết Mai vốn là một cô gái lá ngọc cành vàng của nhà họ Kim. Cuộc sống trước đây của cô có thể nói không phải quá là sung sướng, nhưng mà so với hiện tại thì lúc đó tốt hơn nhiều.

Nhưng vì anh, cô thà sống cuộc sống mà đến một mớ rau cũng phải mặc cả từng đồng.

Một cô gái như vậy, ai mà không trân trọng chú?

“Haizz, hiện tại thì chúng ta đắc tội với Ngô Phương Hân rồi. Những ngày tháng tới, chúng ta chắc chắn sẽ gặp khó khăn cho coi." Kim Tuyết Mai lắc đầu nói.

“Không sao, anh đã hỏi giá thuê phòng ở gần thành phố rồi. Tiền mà chúng ta tiết kiệm với tiền lương hôm nay anh nhận là đủ rồi.

Cao Phong vừa nói vừa lấy tiền lương hôm

nay ra.

“Thêm chỗ này nữa là đủ. Hôm nay anh kiếm được một triệu bốn trăm nghìn, anh đã tiêu mất mấy chục, nên còn hơn một triệu hai nữa thôi.”

Cao Phong đặt hết số tiền lên trên bàn.

Kim Tuyết Mai cầm số tiền này lên, ngập ngừng nói: "Nếu như chúng ta thuê phòng, vậy thì chúng ta sẽ không còn đồng nào trong tay nữa."

"Không sao, anh có thể kiếm thêm!”

“Ngày mai anh không cần phải đi làm nữa, vừa hay chúng ta có thể tranh thủ chuyển nhà." Cao Phong xua tay.

". Được! Nghe anh cả." Kim tuyết Mai nghĩ một hồi liền gật đầu.

Không chuyển đi thì cũng không có cách nào khác. Hôm nay Ngô Phương Hân đã bị Cao Phong làm bẽ mặt, chắc chắn cô ta sẽ không bỏ qua đâu.

Sau này, chắc chắn hai người sẽ bị nhắm đến nhiều hơn.

Kim Tuyết Mai cầm hơn một triệu hai trong tay, sau đó đưa hai tờ cho Cao Phong và nói: “Chỗ tiền này anh cầm lấy đi, đàn ông ra ngoài không có tiền trên người sao được chứ!”

“Thôi, anh giờ thuốc lá cũng không hút, cũng chẳng có gì phải cần tiêu tiền cả." Cao Phong cười rồi nói.

“Anh cầm lấy đi, biết đâu có lúc cần dùng thì sao." Kim Tuyết Mai kiên quyết nói.

Cao Phong cười, sau đó không còn từ chối

nữa, anh giơ tay ra nhận tiền, sau đó nhét vào túi.

Đột nhiên anh cảm thấy, cảm giác sờ hai tờ tiền này có chút kỳ lạ.

Anh đột nhiên ngừng lại, rồi lấy hai tờ tiền ra, nhìn dưới ánh đèn, khuôn mặt anh bỗng trở nên u ám.

“Sao thế?” Kim Tuyết Mai nhìn Cao Phong một cách khó hiểu.

“Là tiền giả." Cao Phong giơ hai tờ tiền này ra, đặt xuống bàn, trong lòng đầy căm phẫn.

Bảo sao hôm nay Mao Quang Phi phóng khoảng như vậy, thì ra là muốn đánh lạc sự chú ý của anh!

Giờ nghĩ lại, lúc Mao Quang Phi thanh toán lương cho anh, chỉ lấy đúng hai tờ trong túi áo.

Hơn nữa hai tờ tiền này, nhét bừa vào chỗ một triệu kia.

Lúc đó Cao Phong cũng không suy nghĩ nhiều, khi anh lấy tiền đi chợ mua đồ, cũng là lấy tờ tiền trên cùng mà mua.

Không ngờ rằng hai tờ tiền mà Mao Quang Phi nhét vào lại chính là tiền giả.

Kim Tuyết Mai liền cầm lấy hai tờ tiền xem một hồi, nó được làm y hệt tiền thật.

Nhưng sau cùng nó vẫn là tiền giả.

Trong lòng Kim Tuyết Mai buồn bã không nói nên lời khi biết đây là tiền giả.

Bốn trăm nghìn, số tiền này đối với họ hiện giờ mà nói chính là bằng một tháng tiền thuê phòng.

Hơn nữa, số tiền này là do Cao Phong làm lụng vất vả mà có được.

Mặc dù Cao Phong không nói cho cô biết, nhưng Kim Tuyết Mai hiểu rằng công việc của Cao Phong chắc chắn là không nhẹ nhàng gì.

Giờ thu về hai tờ tiền giả này, chắc chắn trong lòng anh vô cùng buồn bực.

"Cao Phong à! Có lẽ là do ông chủ anh không để ý, chắc chắn không phải là cố ý đâu, anh đừng tức giận.

Kim Tuyết Mai sợ chuyện này sẽ khiến lòng Cao Phong tràn đầy thù hận, cô liền lập tức an ủi anh.

Cao Phong im lặng khẽ gật đầu, nhưng đôi tay anh ở dưới ngăn bàn khẽ nắm chặt.

Mao Quang Phi nếu chỉ keo kiệt thì không nói làm gì, nhưng mà chuyện này chắc chắn là ông ta cố ý.

Ăn bớt tiền lương của anh cũng không sao, nhưng giờ lấy tiền giả ra để lừa anh, tưởng anh dễ bị bắt nạt sao?

"Ngày mai, anh sẽ đi tìm ông ta.” Cao Phong lãnh đạm nói.

“Thôi bỏ đi, vì bốn trăm nghìn này, không cần thiết đâu." Kim Tuyết Mai ngăn cản Cao Phong.

Cao Phong không nói gì thêm, đây không chỉ

là chuyện về bốn trăm nghìn.

Mọi thứ đều đã được sắp xếp cả rồi, cộng cả tiền lương hôm nay là vừa đủ để chuyển nhà.

Giờ kế hoạch đều đã bị phá hỏng rồi.

Một chút tiền chẳng lẽ lại làm khó một hảo hản, khi thuê nhà, thiếu hai trăm nghìn thôi cũng

chưa chắc thuê được phòng.

“Cứ thế này thì chỉ có thể đợi thêm hai ngày thì mới có thể chuyển nhà thôi."

“Anh xin lỗi, lúc đó anh không kiểm tra kĩ!” Cao Phong áy náy nói.

“Anh nói gì vậy chứ, chuyện này sao có thể trách anh chứ, được rồi không sao! Anh đừng tức giận."

“Đưa anh bốn trăm nghìn lúc nãy, lát nữa anh sẽ xé bỏ, chúng ta không thể lưu hành loại tiền giả này để lừa người khác được. Kim Tuyết Mai đưa Cao Phong bốn trăm nghìn tiền giả.

Lần này, hai người cùng nhau kiểm tra lại số tiền còn lại.

May là, số tiền còn lại đều là thật.

Trên tầng hai của khu tập thể. Ngô Phương Hân tức giận ngồi trên ghế tựa, giơ tay lấy điện thoại ra bấm số.

“Dám đưa ra chủ ý tồi này cho tôi hả? Làm tôi mất mắt trước bao nhiêu người.”

Ngô Phương Hân hét vào điện thoại ngay khi điện thoại được kết nối.

Người nghe điện thoại bị mắng liền vội vã hỏi chuyện gì xảy ra. Ngô Phương Hân tức giận đùng đùng, nói một

tràng về những chuyện đã xảy ra.

“Tôi quên mất chuyện biên lai, nếu không chuyện này chắc chắn không xảy ra sự cố ngoài ý muốn rồi."

“Những người ở khu tập thể này đều tin tôi, chắc chắn sẽ không tin Kim Tuyết Mai, vậy thì Kim Tuyết Mai chắc chắn không thể giải thích được rồi.”

“Tên ngốc đó, tự dưng xuất hiện phá hỏng chuyện của tôi." Ngô Phương Hân tức giận nghiến răng.

“Kim Tuyết Mai này thực sự không phải dạng vừa mà?" người phía đầu dây bên kia hỏi.

“Tôi thấy cô ta chẳng có gì cả! Cả ngày giả vờ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.