Chương 545: Chủ sở hữu căn biệt thự cao nhất
“Cậu Phong, lão già cổ hủ này có điều không hiểu tại sao cậu không nhân cơ hội đó đưa ra nhiều điều kiện hơn?” “Lúc ấy, cho dù cậu đòi ít cổ phần của Long Chí Minh, Long Chí Minh cũng sẽ đưa cho cậu mà không do dự chút nào.”
Không chỉ có mỗi Đường Bảo Nam nghi hoặc, Liễu Gia Bình và Liễu Tông Trạch cũng chẳng hiểu được tại sao.
Bất động sản Phong Mai và tập đoàn Thiên Long cạnh tranh mãi đến giờ, tuyệt đối không thể tồn tại cái gọi là sự thương hại.
Phải dùng mọi biện pháp để chèn ép đối thủ, đó mới là mục đích cuối cùng.
Lần này, Cao Phong nhân từ quá rồi! “Cho dù nắm được một phần cổ phần của tập đoàn Thiên Long, chắc chắn Long Chí Minh sẽ không bao giờ để chúng ta có cơ hội chen chân vào hội đồng cổ đông “Cùng lắm là từ phần cổ phần này nhận được chút cổ tức mà thôi, nhưng tôi không chỉ muốn chút tiền lẻ này.” Cao Phong cười nhạt, giải thích một cách tùy ý.
Có người nghe hiểu ý tứ của Cao Phong, có người không hiểu rõ lắm nhưng cũng không dám hỏi nhiều. “Cậu Phong, vậy bước tiếp theo chúng ta phải làm gì?” “Lẽ nào chúng ta thực sự muốn chia đôi thiên hạ cho tập đoàn Thiên Long, cùng chiếm giữ thành phố Hà Nội sao?” Liễu Gia Bình uống một ngụm trà rồi hỏi. “Cứ đi về trước đi, chờ tôi sắp xếp. Cao Phong xua tay trả lời.
Chia đôi thiên hạ?
Đó cũng không phải mục đích của Cao Phong.
Cao Phong không làm thì thôi, đã ra tay thì phải làm cho tất cả mọi người đều phải khuất phục.
Bây giờ, kế hoạch Galaxy đã được sử dụng, Cao Phong sẽ chẳng cần giấu diếm gì nữa.
Nếu đã bại lộ, vậy thì thẳng thắn đánh một trận thoải mái luôn đi.
Trước đó, Cao Phong nói không thành lập liên minh là bởi vì thời cơ chưa tới, nhưng thời điểm này chính là thời cơ thích hợp nhất.
Ba dòng họ lớn cộng thêm bất động sản Phong Mai, còn có kế hoạch Galaxy cùng với các công ty khác tiến hành liên minh hợp tác, đủ để tập đoàn Thiên Long sụp đổ trong nháy mắt.
Đến lúc đó, nếu như tập đoàn Thiên Long mà thông minh sẽ biết nên làm thế nào, còn không thông minh thì...
Cao Phong có thể đánh đuổi tập đoàn Vitino trong vòng bốn mươi phút, thì có thể phá hủy tập đoàn Thiên Long trong nửa tiếng đồng hồ. Khi đó thành phố Hà Nội chỉ có một mình Cao Phong làm chủ tất cả, hình thành phòng tuyến nền móng vững chắc.
Cho dù nhà họ Cao nhận ra được điều gì đó thì còn phải sợ sao?
Lúc đó cũng chính là lúc nên đối mặt với nhà họ Cao rồi.
Mọi người tản đi, Cao Phong một thân một mình vẫn ngồi lại biệt thự. đã được giải quyết, cậu theo “Cậu Phong, mọi chuyện tôi xuống dưới chứ?” Kim Ngọc Hải chờ mọi người đều đi hết rồi, quay lại hỏi Cao Phong một cách cung kính. “Vẫn còn chuyện chưa thực sự được giải quyết hết, ở đây tránh người khác quấy rối. Cao Phong nhẹ nhàng khoát tay.
Anh thực sự không muốn trở lại phải đối mặt với Kiều Thu Vân chỗ nào cũng chĩa vào anh, không bằng một mình ở đây cho thanh tịnh.
Kim Ngọc Hải không nói thêm gì nữa, cũng vội vã rời khỏi khu biệt thự cao nhất này.
Lúc sáng, bất động sản Phong Mai đã phải nhận lấy đả kích rất lớn, lúc này cần phải có người trở lại xử lý sự việc phát sinh.
Đến mức Cổ Minh Tuân cũng không còn chút sức chống đỡ một mình được nữa.
Buổi tối hôm đó, Kim Tuyết Mai gọi điện thoại tới. "Cao Phong, bây giờ anh đang ở đâu?” Điện thoại đã được nhận, Kim Tuyết Mai đi thẳng vào vấn đề luôn.
Cao Phong ngắm nhìn trang trí trong biệt thự, cười nói: “Anh nói bây giờ... ở trên biệt thự cao nhất ở núi Bồng Thiên, em tin không?”
Kim Tuyết Mai dừng một lát mới trả lời: “Em tin!” “Em thực sự tin sao?” Cao Phong hơi bất ngờ hỏi. “Em... thực ra cũng không tin lắm." Kim Tuyết Mai không biết bản thân nên tin hay không tin nữa. “Vậy em ra khỏi phòng, đi đến chỗ có thể nhìn thấy núi Bồng Thiên, anh cho em xem thứ này" Cao Phong đột nhiên hứng khởi, cười nói với Kim Tuyết Mai.
Kim Tuyết Mai sửng sốt một chút nhưng vẫn nghe lời bước ra khỏi giường, đi tới cửa sổ sát đất, kéo rèm cửa sổ lên.
Từ vị trí này nhìn chếch sang đối diện phía bên tay phải của Kim Tuyết Mai, chính là hướng núi Bồng Thiên.
Núi Bồng Thiên giữa màn đêm tối tăm, không có chút ánh đèn nào, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng đen cao lớn. “Anh muốn cho em xem cái gì chứ?” Kim Tuyết Mai ngờ vực hỏi.
Cao Phong khẽ mỉm cười, ấn nút điều khiển từ xa một “Phụt!” cái.
Tia sáng cực kỳ chói mắt bừng lên trong phút chốc, từ khu dân cư cao cấp Bồng Thiên, ánh sáng chiếu tỏa đi rất xa.
Kim Tuyết Mai nhìn đến ngơ ngác, lẽ nào đây chính là thứ mà Cao Phong muốn cho mình xem?
Cao Phong, anh ấy thực sự ở biệt thự cao cấp nhất trong khu dân cư cao cấp Bồng Thiên? “Thế nào? Thích không?” Tiếng Cao Phong truyền qua điện thoại cắt ngang sự trầm tư của Kim Tuyết Mai. “Anh... em cảm thấy cứ như đang nằm mơ vậy.” Kim
Tuyết Mai thán phục từ trong lòng. “Em xem xem, anh còn có thể khiến nó tắt đi.”
Cao Phong nói xong, ẩn điều khiển từ xa lần thứ hai, ảnh đèn lại vụt tắt.
Sau đó, Cao Phong bật tắt nhiều lần, Kim Tuyết Mai đã hoàn toàn tin tưởng rồi. “Trời ạ! Cao Phong, anh thực sự ở đó, anh cũng phải bỏ ra hơn hai trăm nghìn tỷ mất, anh Phong?” Kim Tuyết Mai cuối cùng cũng hiểu ra.
Thực ra, khi Cao Phong tặng cô sợi dây chuyền trái tim màu xanh nước biển, cô đã nghĩ đến chuyện này rồi! Nhưng mà do Kiều Thu Vân cứ luôn cố gắng tẩy não cô nên cô mới không có thời gian ngẫm nghĩ nhiều hơn.
Trong màn đêm yên tĩnh, Kim Tuyết Mai mặc một chiếc váy ngủ màu hồng, đứng cạnh cửa sổ, nhìn núi Bồng Thiên lúc tối lúc sáng, trong lòng trăm mối ngổn ngang. “Không, biệt thự này thực ra không mất tiền, là do mọi người đồn đại thổi phồng lên thôi” Cao Phong trả lời đúng sự thực. “Cho dù không có hơn hai trăm nghìn tỷ, thì thế này cũng vô cùng lợi hại rồi! Cao Phong, bây giờ em đã tin, anh có thể... anh thực sự là con cháu nhà họ Cao!” Kim Tuyết Mai lẩm bẩm khẽ khàng.
Cao Phong mỉm cười, không gật đầu, nhưng cũng không phủ nhận. “Anh nói vào sinh nhật em sẽ cho em một niềm vui bất ngờ, đây chính là điều bất ngờ mà anh muốn tặng em sao?” Kim Tuyết Mai luôn nhìn núi Bồng Thiên phía xa xa, chấn động trong lòng, hỏi lại lần nữa. “Nói cho anh biết, em muốn cái gì nhất?” Cao Phong cười hỏi.
Cao Phong biết, điều Kim Tuyết Mai muốn chắc chắn không phải là thân phận của Cao Phong ở nhà họ Cao thành phố Đà Nẵng.
Nếu như vậy thật thì ở tiệc rượu nhà họ Kim, khi Cao Hải Trì mang sính lễ cưới đến, Kim Tuyết Mai đã ly hôn với Cao Phong ngay tại đó rồi. “Em muốn... để mẹ em, và cả bà nội em chấp nhận chúng ta! Chân thành chúc phúc chúng ta. Kim Tuyết Mai suy nghĩ một lúc rồi nói.
Lúc trước, Kim Tuyết Mai đã từng nói với Cao Phong, cô không muốn bị người ta xem thường nữa, bây giờ Cao Phong đã làm được rồi.
Nhưng mà lần này, Kim Tuyết Mai biết, chuyện này khó khăn nhường nào.
Kiều Thu Vân có ấn tượng xấu với Cao Phong, đã là thậm căn cổ đế, cả bà cụ Kỷ cũng vậy.
Ấn tượng ban đầu rất khó thay đổi, người đã có thành kiến thì cho dù bạn làm gì đi chăng nữa cũng không được tán thành. “Yên tâm đi, anh sẽ làm được.” Cao Phong cười trả lời. “Ừ... ngày kia là tiệc mừng thọ của bà nội, anh có thể tới dự không?” Kim Tuyết Mai gọi điện thoại cho anh chính là để hỏi chuyện này. “Có thể!” Cao Phong gật đầu trả lời: “Không những đi mà anh còn muốn mặt mày rạng rỡ đường hoàng đến đó, không thể để vợ anh mất mặt được. “Dừng!” Kim Tuyết Mai bĩu môi, nhưng trong lòng lại bừng lên cảm xúc mong chờ. Hai người nói chuyện một lúc rồi lần lượt cúp điện thoại.
Kim Tuyết Mai để điện thoại xuống, im lặng đứng bên cửa sổ hai phút, sau đó mở cửa phòng xông ra ngoài. “Mẹ ơi! Cha, mẹ! Mở cửa! Mau mở cửa!” Kim Tuyết Mai chạy đến phòng của Kiều Thu Vân, gõ cửa thật mạnh. “Hơn nửa đêm rồi còn làm gì vậy hả, kêu gào cái gì?”
Lúc này Kiều Thu Vân vô cùng bất mãn với Kim Tuyết Mai, hùng hùng hổ hổ ra mở cửa phòng. “Biệt thự cao nhất của núi Bồng Thiên, biệt thự chỗ cao nhất ý. Kim Tuyết Mai vô cùng kích động.
Kích động là vì nếu như Kiều Thu Vân biết chuyện này có thể sẽ không ngăn cản cô và Cao Phong ở bên nhau nữa? “Biệt thự thì làm sao? Con muốn ở? Muốn thì ly hôn với Cao Phong! Rồi Tự mình đi tìm cậu cả nhà họ Cao đi!” Kiều Thu Vân bĩu môi nói. “Không phải! Mẹ! Cao Phong là biệt thự... không không, biệt thự đó là của Cao Phong!” Kim Tuyết Mai giải thích cách lộn xộn.
Kiều Thu Vân nghe vậy thì sững sờ, Kim Ngọc Hải cũng bật dậy khỏi giường trong nháy mắt, mặc áo khoác ngủ chạy ra ngoài.