Chương 542: Vị trà có chút nhạt
Nếu lại có thêm nhà họ Tưởng và nhà họ Kim ở Hà Nội, vậy thì càng thêm kinh khủng.
Cổ Minh Tuân híp mắt đứng ở trước cửa sổ sát đất văn phòng nhìn thấy đám người Lâm Vạn Quân rời đi dưới lầu, ông ta hừ lạnh một tiếng lấy điện thoại di động ra bấm số.
Dù cho có chuyện gì liên quan đến Cao Phong cũng phải thường xuyên báo cáo cho dòng họ, đây chính là tác dụng của Cổ Minh Tuân.
Điện thoại kết nối, Cổ Minh Tuân hạ giọng nhanh chóng báo cáo chuyện này một lần. "Nói như vậy thì Cao Phong thật sự muốn lên mặt ở Thành phố Hà Nội này sao?" Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói trầm thấp.
Cổ Minh Tuân nhẹ gật đầu nói: "Ông chủ, e là Cao Phong nắm giữ Thành phố Hà Nội không chỉ vì chơi đùa đơn giản như vậy đâu!"
Đầu bên kia điện thoại yên lặng một chút mới nói: "Tôi thật sự không nghĩ tới, vậy mà một con chó mất chủ bị dòng tộc đuổi đi có thể có năng lực mạnh như vậy" "Tuy nói Thành phố Hà Nội chỉ là một thành phố nhỏ, nhưng Cao Kình Thiên có thể trong thời gian ngắn nằm giữ ba dòng họ lớn trong tay thì đã chứng minh năng lực của cậu ta." "Tích tiểu thành đại, cậu ta có thể thu phục Thành phố Hà Nội thì cũng có thể thu phục được nhiều nói hơn, thậm chỉ.." Điện thoại bên kia còn chưa nói hết, nhưng Cổ Minh Tuân vẫn nghe hiểu ý.
Ánh mắt Cổ Minh Tuân lấp lóe mấy cái, sau đó ông ta hạ thấp giọng hỏi: "Ông chủ, ông có cần tôi lấy gì ra ngáng chân Cao Phong không?" "Chuyện này để tôi suy nghĩ một chút, Cao Phong muốn thuận buồm xuôi gió, quả thật là ngây thơ." Nói xong lời này, giọng nói trầm thấp đã cúp điện thoại.
Hiện tại ở khu dân cư cao cấp Bồng Thiên.
Long Chí Minh dẫn mọi người tới biệt thự nhà họ Long trước.
Chuyện lần này nhằm vào bất động sản Phong Mai là do Long Tuấn Hạo một tay bày ra, cho nên đi cầu xin Cao Phong, tất nhiên cũng cần dẫn anh ta theo. "Cậu Tuấn Hạo bị gì thế này?" Liễu Gia Bình đầy nghi ngờ hỏi.
Bộ dạng của Long Tuấn Hạo hiện tại quả thực có chút khiến người ta không nhìn thẳng nổi.
Khuôn mặt sưng phù, hai con mắt gấu trúc, khỏe miệng còn có một ít vết thương, làm người ta vừa đồng tình vừa buồn cười.
Liễu Tông Trạch càng nhịn không được xùy cười ra tiếng, có ai ở Thành phố Hà Nội từng thấy bộ dạng này của Long Tuấn Hạo đâu? "Có liên quan gì tới ông?" Long Tuấn Hạo hừ lạnh một tiếng. "Tuấn Hạo, không được vô lễ." Long Chí Minh răn dạy một tiếng.
Long Tuấn Hạo dừng một chút, sau đó cắn răng nói: "Con bị Cao Phong đánh một trận"
Mặc dù không muốn nói ra sự thật này, nhưng tính cách Long Tuấn Hạo rất thẳng, thất bại chính là thất bại, anh ta sẽ không nói dối lừa gạt người khác.
Nghe thấy như vậy, đầu tiên đám người sững sờ, sau đó đều không nhịn được nghẹn cười đến đỏ bừng cả khuôn mặt. Đây quả nhiên là nước biển bỏ đậu hủ, vỏ quýt dày có móng tay nhọn
Hơn nữa bọn họ cũng cảm thấy rung động thật sâu vì thực lực của Cao Phong.
Mọi người nói chuyện ở biệt thự nhà họ Long một lát, sau đó cùng nhau đi đến tầng cao nhất của biệt thự.
Khi Lâm Vạn Quân dẫn đám người đến nơi này, trong tầng cao nhất biệt thự lại không có một ai.
Nhưng trong sân biệt thự lại có mùi trà phảng phất.
Đám người lần theo hương trà tìm kiếm, vừa hay nhìn thấy Cao Phong ngồi ở trước cửa phòng khách. Trước mặt anh bày biện một bộ đồ uống trà tinh xảo, còn anh đang hết sức chăm chú pha trà.
Long Chí Minh, Lâm Vạn Quân, Long Tuấn Hạo và đảm người Liễu Gia Bình không dám lên tiếng quấy rầy mà chỉ yên lặng đứng thẳng chờ.
Nhìn thấy dáng vẻ Cao Phong hết sức chăm chú pha trà, Long Tuấn Hạo không nhịn được nhỏ giọng hừ lạnh một cái.
Nhìn thấy Cao Phong, anh ta lại nhớ tới đêm qua bị Cao Phong đánh điên cuồng, hiện tại mặt còn sưng đây.
Cuối cùng Cao Phong chậm rãi để bình trà xuống, anh nhìn đám người hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Thấy vẻ mặt và giọng điệu của Cao Phong, anh ta không ngạc nhiên chút nào, cứ như tất cả đều nằm trong khống chế của anh ta. "Hừ! Cố tỏ ra vẻ bí ẩn!" Long Tuấn Hạo nhỏ giọng nói làm bầm.
Long Chí Minh đạp Long Tuấn Hạo một phát, lúc này Long Tuấn Hạo mới ngậm miệng lại. "Cậu Phong, Tổng giám đốc Chí Minh có chuyện cần tìm cậu bàn bạc." Lâm Vạn Quân chắp tay chững chạc đàng hoàng nói với Cao Phong. "Nói đi." Cao Phong nâng chung trà lên uống một ngụm, anh nhắm mắt lại cẩn thận cảm nhận, vốn không có ý mời đám người uống trà.
Long Chí Minh chậm rãi tiến lên nửi thấy hương trà thấm vào ruột gan, yết hầu của ông ta không nhịn được nhấp nhô mấy cái. "Cậu Phong, tôi muốn mời cậu Phong ra tay giúp đỡ Tập đoàn Thiên Long, Tập đoàn Vitino đã tràn đến Thành phố Hà Nội rồi." "Dù cho chúng tôi có tranh giành bao nhiêu năm, bọn họ là thế lực từ bên ngoài đến, cũng không nên nhúng tay vào!"
Long Chí Minh không có bất kỳ sự che đậy nào mà trực tiếp đi thẳng nói rõ mọi chuyện.
Đối mặt với thằng nhãi Cao Phong luôn che giấu rất sâu, Long Chí Minh biết, lòng riêng của mình cũng vô dụng nên cứ nói thẳng trực tiếp sẽ tốt hơn. "Tại sao tôi phải giúp các người?" "Đừng nói với tôi chuyện này cũng là giúp Thành phố Hà Nội, nền móng của tôi không ở đây, Thành phố Hà Nội này với tôi mà nói có cũng được mà không có cũng không sao." Không đợi Long Chí Minh đáp lời, Cao Phong đã trực tiếp phá hỏng đường lui của Long Chí Minh.
Long Chí Minh dừng một chút nói: "Nếu cậu Lục ra tay giúp tôi, Tập đoàn Thiên Long chúng tôi sẽ thu tay lại, không còn đối phó với bất động sản Phong Mai nữa. Hơn nữa chúng tôi sẽ thành thế lực qua lại tốt đẹp với bất động sản Phong Mai."
Cuối cùng ông ta vẫn để ý không lấy điều kiện đã nói trước đó với Lâm Vạn Quân nói ra lần nữa. Nhưng Lâm Vạn Quân không lên tiếng nhắc nhở, ông ta tin tưởng Cao Phong tuyệt đối sẽ không để Long Chí Minh được như ý. Quả nhiên Cao Phong nghe thấy Long Chí Minh nói như vậy, anh vốn không đáp lời, mà nâng ly trà lên uống một ngụm. "Ừm... Vị trà có chút nhạt" Cao Phong tự nói một tiếng, sau đó lắc ấm trà rồi lại bỏ vào vài lá trà.
Hiện tại đám người đứng trong sân, còn Cao Phong ngồi pha trà.
Rất nhiều người nhìn động tác này của Cao Phong đều có chút không hiểu. Long Chí Minh nhìn kỹ động tác của Cao Phong, sau đó tinh thần giật mình, lúc này ông ta mới hiểu được. "Cậu Phong, tôi còn hứa rằng Tập đoàn Thiên Long và hội làm ăn Hà Nội sẽ để bọn họ không còn nhằm vào bất động sản Phong Mai. Từ nay về sau, Thành phố Hà Nội sẽ do Tập đoàn Thiên Long và bất động sản Phong Mai cùng nhau cai quản." Long Chí Minh nói ra toàn bộ điều kiện.
Cao Phong vẫn không có đáp lời, anh nâng bình trà lên lẩm bẩm: "Vị còn chưa đủ, lại thêm ít lá trà thôi"
Nói xong lời này, Cao Phong lại bỏ một chút lá trà vào "Cao Phong! Cậu đừng được một tấc lại muốn tiến một thước!" "Cậu muốn bỏ đá xuống giếng trong lúc này à, xem như Long Tuấn Hạo tôi đã thua thì cũng sẽ không thật lòng tín phục!" Đột nhiên Long Tuấn Hạo đi ra, trừng mắt gấu trúc chỉ vào Cao Phong. "Khốn nạn! Lùi xuống ngay!" Long Chí Minh quát lên một tiếng.
Người thắng làm vua kẻ thua làm giặc, Long Chí Minh biết, làm sao Cao Phong sẽ để ý Long Tuấn Hạo có phục hay không đây?
Chỉ cần có thể đạt tới mục đích, Cao Phong tuyệt đối sẽ không buông tha cho cơ hội tốt như vậy!
Long Chí Minh đã dám đến tìm Cao Phong, tất nhiên ông ta đã dự tính mình sẽ bị mất đi một lớp da.
Long Tuấn Hạo cắn răng, vẫn không cam lòng hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu nhìn qua một bên. "Cậu Phong, tất cả sản nghiệp chúng tôi chiếm đoạt được vào sáng hôm nay đều sẽ trả lại nguyên vẹn cho mọi người. Những tổn thất chúng tôi gây nên cho bất động sản Phong Mai cũng để Tập đoàn Thiên Long chúng tôi gánh chịu toàn bộ!" "Hơn nữa chúng tôi sẽ lấy danh nghĩa Tập đoàn Thiên Long tuyên bố từ nay về sau bất động sản Phong Mai không cần phải lo lắng, mà sẽ hợp tác qua lại lẫn nhau" Giọng điệu của Long Chí Minh nói rất nhanh.
Hiện tại sản nghiệp ở nước ngoài của Tập đoàn Thiên
Long và nền móng ở Thành phố Hà Nội đều bị tấn công, ông ta thật sự không có thời gian để lãng phí.
Sau khi Long Chí Minh nói xong, ông ta dùng ánh mất vô cùng thành khẩn nhìn Cao Phong.
Nếu như Cao Phong còn ngại vị trà còn nhạt, bước kế tiếp đây Long Chí Minh còn có thể lấy ra cũng chỉ còn cố phần của Tập đoàn Thiên Long!