Rể Quý Rể Hiền - Cao Phong

Chương 640: Rơi vào đường cùng!




"Kim Tuyết Mai à Kim Tuyết Mai, cô sẽ không thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của Hứa Viễn Nam tôi đâu!"

Hứa Viễn Nam cười một tiếng đầy ẩn ý, đưa tay rút một điều thuốc lá ra, đốt lửa, càng hút càng cảm thấy thoải mái trong lòng.

Về phần Lâm Hương Lan, ông tôi đã quên từ lâu. "Anh Nam, ngài không nhìn tới nhìn chị dâu?" Bên cạnh một cái tiểu thanh niên hỏi. "Nhìn cái gì. Trát phần đầy mặt, thân hình thì như lợn, mắt không thấy thì lòng sẽ không phiền." Hứa Viễn Nam nhíu mày, trả lời một câu. Nhìn con mụ Lâm Hương Lan làm gì thoải mái bằng nhìn Kim Tuyết Mai. "Tôi mà nói với bà ta thì cha chắn bà ta sẽ nổi giận. Cho nên cậu giúp tôi trông coi bà ta một chút, đừng để bà ta đi tìm Kim Tuyết Mai gây phiền phức." "Chí ít mấy ngày nay tạm thời đừng để bà ta đi tìm, ha ha!" Hứa iễn Nam lại lần nữa cười ha ha, vẻ mặt tràn đầy vui sướng.

Buổi tối, Kim Tuyết Mai vừa mới kể chuyện cổ tích dỗ cho Cao Phong ngủ xong thì cửa phòng bị gõ.

Kim Tuyết Mai ngay lập tức ngồi dậy, hơi sợ hãi nhìn về phía cửa phòng.

Bàn tay cô chậm rãi mò xuống lớp ga giường, lấy ra một con dao.

Khi cô vừa mới dẫn Cao Phong đến đây, trong khu vực hay có vài người đàn ông độc thân đến gõ cửa phòng Kim Tuyết Mai vào nửa đêm.

Nhưng Kim Tuyết Mai chưa từng mở cửa, mấy người đàn ông độc thân biết Kim Tuyết Mai không phải người như vậy cũng từ bỏ.

Nhưng cũng có vài người rất mạnh động, muốn phá cửa phòng của Kim Tuyết Mai.

Đêm hôm đó, Kim Tuyết Mai suýt nữa lấy dao chém người đó.

Vào lúc Cao Phong không thể bảo vệ mình, cô chỉ có thể nghĩ hết tất cả mọi cách để bảo vệ mình, bảo vệ cả Cao Phong.

Sau này, nhờ có Ngô Phương Hân ra mặt nói một câu, mới không ai dám mơ tưởng Kim Tuyết Mai nữa.

Nếu không với nhan sắc của Kim Tuyết Mai, không biết sẽ sinh ra bao nhiêu mầm mống tai họa.

Tay Kim Tuyết Mai run lên nhè nhẹ, chậm rãi cầm lấy dao phay ở dưới giường, trừng to mắt nhìn cửa phòng, không dám phát ra một chút tiếng động nào. "Ầm ầm ầm!"

Kim Tuyết Mai vốn cho rằng nếu mình không phát ra tiếng, người gõ cửa chờ một lát rồi sẽ rời đi.

Nhưng đã trôi qua ba phút rồi mà người ngoài cửa vẫn không đi. "Ai đó?" Kim Tuyết Mai hít sâu một hơi, nhẹ giọng hỏi. "Tôi, Ngô Phương Hân." Ngoài cửa truyền tới giọng nói của một cô gái.

Kim Tuyết Mai nghe vậy thì sững sờ, tại sao Ngô Phương Hân lại tới đây?

Cô do dự một chút, vẫn không dám đi mở cửa. "Mở cửa đi, chính là tôi đây, có vài chuyện muốn nói với cô." Ngô Phương Hân ở ngoài cửa chậm rãi nói. "Tôi lên giường ngủ rồi, có chuyện gì.... Ngày mai nói sau đi." Kim Tuyết Mai dừng một chút, kiên trì trả lời.

Ngô Phương Hân đứng ngoài cửa nghe cô nói như thế, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng. "Kim Tuyết Mai, hẳn cô cũng biết rõ. Nếu tôi muốn, dù có dẫn người đến đá văng cửa phòng cô đi chăng nữa, ở đây cũng sẽ không có ai dám cản tôi."

Nghe đến đó, Kim Tuyết Mai sửng sốt thật lâu.

Sau đó cô chậm rãi đứng dậy, nắm lấy tay nắm cửa, mở cửa cho Ngô Phương Hân.

Ngô Phương Hân đứng ngoài cửa, trong tay kẹp một điều thuốc lá dài nhỏ dành cho phụ nữ, quả thật chỉ có một mình cô ta.

Thấy Kim Tuyết Mai mở cửa phòng ra, Ngô Phương Hân không hề khách sáo bước vào.

HỒ, em trai của cô ngủ rồi à?" Ngô Phương Hân bĩu môi cười một tiếng, nói: "Thật ra bề ngoài của em trai cô không tệ, nếu đầu óc không có vấn đề, tôi có thể tìm cho nó một hai phú bà nào đó, đảm bảo thu nhập một tháng của nó cũng phải hơn ba mươi triệu."

Kim Tuyết Mai nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô ta, không nói gì. "Nghe nói hôm nay cô bị người ta đánh? Không có tôi bảo kê cho cô, cô lăn lộn ngoài đường không nổi à?" "Sao nào, chuyện lúc trước tôi nói với cô, cô có nghĩ tới chưa?" "Lúc trước tôi cũng nghĩ giống như cô, cũng cảm thấy có thể gánh vác cả bầu trời với sức của mình, sau đó tôi phát hiện ra tôi sai rồi, cuối cùng phụ nữ cũng phải có đàn ông để dựa dẫm. "Chẳng lẽ cô lại đi dựa dẫm vào thằng em trai ngốc này của cô, sau này cô sẽ có được một cuộc sống tốt nhờ nó à? Ha ha, buồn cười thật, đừng làm chuyện vô ích nữa."

Ngô Phương Hân hút thuốc, nhếch miệng nhìn Kim Tuyết Mai.

Kim Tuyết Mai mấp máy môi, mở miệng định nói chuyện. "Tôi.." "Cô đừng vội trả lời tôi." Kim Tuyết Mai vừa mới nói một chữ đã bị Ngô Phương Hân ngắt lời. "Đây là cơ hội cuối cùng tôi dành cho cô. Cô đồng ý thì đi theo tôi, tôi sẽ dẫn cô đi ăn ngon uống say" "Nếu cô không đồng ý, vậy sau này tôi cũng sẽ không quan tâm đến cô nữa. Dù người khác có tùy tiện bắt nạt cô, tôi cũng sẽ không nhiều lời nửa câu " "Cô phải hiểu, nếu không nhờ có tôi ra mặt giúp cô, cô đã bị mấy thằng đàn ông độc thân ở đây làm chuyện đồi bại từ lâu rồi." "Tôi thật sự không biết, rốt cuộc cô đang kiên trì vì cái gì." "Tôi không nói thêm nữa. Cô suy nghĩ cho kĩ rồi cho tôi một câu trả lời chắc chắn đi." Ngô Phương Hân nhả ra một ngụm khói.

Kim Tuyết Mai ngẩng đầu nhìn thoáng qua Ngô

Phương Hân, những gì Ngô Phương Hân trợ giúp cô, đương nhiên cô sẽ ghi tạc ở trong lòng.

Nhưng Kim Tuyết Mai cũng biết, Ngô Phương Hân định làm gì.

Ngô Phương Hân muốn Kim Tuyết Mai làm việc cho cô ta, sử dụng cô như công cụ kiếm tiền thôi.

Nếu như là công việc khác, dù có cực khổ hơn đi chăng nữa, Kim Tuyết Mai cũng sẽ đồng ý, chỉ cần kiếm ra tiền.

Nhưng vẫn có một vài việc đã vi phạm vào ranh giới của cô.

Cũng không phải là Kim Tuyết Mai cảm thấy mình rất thanh cao, cô chỉ không muốn làm chuyện có lỗi Cao Phong.

Đã có lỗi với Cao Phong ba năm, cô không muốn lại làm thêm chuyện gì có lỗi với Cao Phong. "Phương Hân, tôi không thể làm chuyện này... Kim

Tuyết Mai khẽ nói, vẫn từ chối Ngô Phương Hân cự.

Nghe thấy Kim Tuyết Mai nói như vậy, Ngô Phương Hân ngay lập tức mất hết kiên nhẫn.

Ngô Phương Hân vỗ bàn, đưa tay chỉ Kim Tuyết Mai mắng: "Kim Tuyết Mai, cô đừng có được nước làm tới. Tôi đây chủ động tìm cô nhiều lần đã là nể mặt cô." "Cô thật sự cho rằng, tôi thật sự thiếu người như cô à?"

Đối mặt với Ngô Phương Hân đang tức giận, Kim Tuyết Mai cúi đầu không nói lời nào, tay nắm chặt góc áo ngú. "Trong mười mấy nhà trong dãy nhà trọ này, chưa có ai dám từ chối yêu cầu của Ngô Phương Hân tôi." "Cô phải biết hậu quả của việc từ chối tôi là gì." "Không cần phải nói nhiều, tôi hoàn toàn có thể làm cho các người tiếp tục sống ở đây được nữa."

Ngô Phương Hân nói đến đây, dừng một chút, vẻ mặt mỉa mai cười nói: "Cô vừa trẻ vừa xinh đẹp như vậy mà lại trốn ở cái nơi khỉ họ cò gáy này, nhất định là có bí mật gì đúng không?" "Nếu tôi gọi điện thoại cho một một ba, bảo họ đến kiểm tra chứng minh nhân dân của hai người...

Kim Tuyết Mai nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn Ngô Phương Hân.

Nhìn thấy vẻ mặt này của Kim Tuyết Mai, Ngô Phương Hân cười lạnh một tiếng, càng chắc chắn suy đoán trong lòng mình hơn. "Cô có thể bắt đầu làm từ vị trí tiếp viên." Ngô Phương Hân cười nhạt một tiếng.

Kim Tuyết Mai cắn rằng, trong lòng suy nghĩ một lát, cuối cùng thả lỏng.

Tuyệt đối không được bại lộ thân phận.

Lỡ như bị những người muốn xử lý Cao Phong biết, Cao Phong chắc chắn sẽ lành ít dữ nhiều.

Nếu không có tiền thì cũng chỉ đơn giản là sống hơi kham khổ một chút, nói chung cũng sẽ không bị chết đói.

Cho nên, Kim Tuyết Mai sẽ không bán mình vì tiền.

Thế nhưng, vì an toàn thì sao?

Vì sự an toàn, thậm chí là tính mạng của Cao Phong thì sao?

Chỉ cần Cao Phong có thể bình yên vô sự, Kim Tuyết Mai thậm chí có thể hi sinh cả tính mạng của mình!

Lớp khiên trong lòng bắt đầu lung lay không ngừng, giống như một bờ đê sắp vỡ

Lúc này Kim Tuyết Mai đã rơi vào đường cùng. "Thế nào, bây giờ em trai của cô đang ngủ, cô có thể đi làm với tôi! Một đêm có thể có thu nhập hơn mấy triệu, mỗi ngày đều có thể mua thịt cho em trai cô ăn." Ngô Phương Hân lại nói từng câu một.

Kim Tuyết Mai chậm rãi ngẩng đầu lên, thần thờ nhìn về phía Ngô Phương Hân, há miệng định nói chuyện. "Tuyết Mai! Đừng! Đừng!"

Bỗng nhiên, Cao Phong ở trên giường đột nhiên kêu lên.

Tiếng kêu này của Cao Phong giống như một tiếng sấm giữa trời quang, nổ vang bên cạnh tai của Kim Tuyết Mai.

Kéo Kim Tuyết Mai về lại hiện thực, bức tường kiên cố vừa mới nứt vỡ trong lòng ngay lập tức lành lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.