Chương 539: Thà giết lầm, không bỏ sót!
Hơn một trăm Công ty cùng hợp sức, cộng thêm cả mạng giao thiệp về nhân lực của nhà họ Tương ở Hà Nội.
Lại còn có cả một chỗ dựa sau lưng hùng mạnh như Tập đoàn Thiên Long, nguồn lực lượng này đã vượt ra khỏi sự nhận biết của tất cả mọi người.
Đó thật sự là nguồn sức mạnh không người nào có thể ngăn cản được, gió thổi cỏ rạp, đánh đâu thắng đó!
Thủ đoạn của Long Tuấn Hạo cũng cực kỳ mạnh mẽ và bá đạo, bất kỳ một thế lực nào trong Thành phố Hà Nội này, hễ là có quan hệ qua lại với Công ty Bất động sản Phong Mai, toàn bộ đều bị tiến hành chèn ép, không chút nương tay hay nể tình.
Cổ phiếu nghiêm trọng rớt giá, sản nghiệp kịch liệt co rút lại, nhân viên nghỉ việc không ngừng.
Thậm chí là cả những Công ty trước đó vốn đang giữ thái độ không rõ ràng, đứng ở phía trung lập cũng bị Long Tuấn Hạo nhắm đến, không hề có ý định sẽ bỏ qua.
Triết lý sống của anh ta chính là, thà giết lầm chứ không bỏ sót.
Cho nên rất nhiều Công ty bị ngộ thương, giờ phút này chỉ còn biết khóc lóc rên rỉ, ân hận lúc đầu đã chọn sai, nhưng dù sao cũng không còn kịp!
Thời điểm tuyết trên núi lở xuống, không có một bông tuyết nào là vô tội. Ở thời điểm này, cũng không có bất kỳ một Công ty nào có thể bình yên vô sự.
Chỉ trong thời gian một buổi sáng, toàn bộ Thành phố Hà Nội cũng giống như là đang bị ngâm trong một chảo dầu sôi trào, mỗi lần đột nhiên ném một viên đá lạnh vào thì lại càng sôi trào lên không ngừng. Ba dòng họ lớn, Phòng tập thể thao Phong Minh, cùng với một ít thế lực có quan hệ tốt với Công ty Bất động sản
Phong Mai, toàn bộ đều hội tụ đến phòng họp ở trên tầng cao nhất trong Công ty Bất động sản Phong Mai.
Nhưng mà, sau khi thương lượng ra vô số đối sách rồi vẫn không thể chọn được biện pháp thích hợp nào.
Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi này, lại không ngừng có những tin tức xấu truyền tới, khiến cho mọi người đều nóng lòng như lửa đốt.
Giờ phút này bọn họ ngồi ở đây, bên trong phòng họp này, giống như là ở trong thời điểm vẫn còn chiến tranh, bên ngoài khỏi súng, tàn lửa đang bay tán loạn, đạn đại bác cũng oanh tạc không ngừng.
Dù là đã tìm được một nơi để có thể tạm thời trú ẩn an toàn, nhưng lửa đạn cuối cùng vẫn sẽ lao xuống nơi này, nơi này đến cuối cùng cũng sẽ bị phá hủy chỉ trong chốc lát. “Tổng giám đốc Quân, cậu Phong đầu? Tại sao cậu Phong lại không có mặt ở đây? Cậu ấy đã có đối sách gì cho chuyện này hay chưa?” Đường Bảo Nam cau mày hỏi.
Tất cả những người khác cũng đều lộ ra vẻ mặt mong đợi mà nhìn về phía Lâm Vạn Quân, dẫu sao thì cũng có rất nhiều người ở trong đám đông này đều là bởi vì Cao Phong cho nên mới có tiếp xúc với Công ty Bất động sản Phong Mai.
Cho nên, Cao Phong mới là người chịu trách nhiệm đưa ra quyết định, người đáng tin cậy của bọn họ.
Nhưng mà lúc này, dù là ai trong bọn họ cũng đều không liên lạc được với Cao Phong, giống như là Cao Phong đã mất tích vậy, ngay cả điện thoại cũng không nghe.
Lâm Vạn Quân đảo mắt nhìn mọi người, sau đó cất giọng trầm trầm nói: “Cậu Phong nói, đợi!” “Đợi?” Liễu Gia Bình nghe vậy thì đột nhiên rơi vào sửng sốt, có chút không hiểu rõ ý tứ của Lâm Vạn Quân.
Kim Tuyết Mai, Đường Bảo Nam, còn có rất nhiều người đều để lộ ra vẻ mặt nghi ngờ. Cao Phong nói đợi, rốt cuộc là muốn bảo bọn họ đợi cái gì?
Chỉ có Khúc Đại Minh đứng dậy, dùng ánh mắt kiên định mà nhìn mọi người, sau đó trầm giọng nói: “Bất kể là có xảy ra chuyện gì, tôi cũng tin tưởng anh Phong!” “Chúng ta tập hợp lại chung một chỗ cũng là bởi vì có anh Phong, cho nên bất kể là đến khi nào đi nữa thì chúng ta cũng đều phải có lòng tin tuyệt đối với anh Phong! Nhớ kỹ lấy, là sự tin tưởng tuyệt đối. “Dù là bây giờ anh Phong không có mặt ở nơi này, nhưng tôi biết, anh Phong nhất định sẽ trở lại. “Cho dù là trong nhất thời không có cách nào để anh Phong trở lại được, thì anh Phong cũng sẽ không bỏ lại chúng ta, anh Phong tuyệt đối không phải là người như vậy
Sau khi Khúc Đại Minh nói ra những lời này, chỉ trong nháy mắt đã ổn định được tâm tư của rất nhiều người, trong mắt của Lâm Vạn Quân cũng hiện lên một tia tán thưởng.
Tuyệt đổi tin tưởng, Khúc Đại Minh nói không sai!
Đi theo Cao Phong, thì phải tuyệt đối tin tưởng vào anh, bỏ ra một trăm phần trăm lòng tin, không giữ lại một chút nào, đây mới là chuyện mà bọn họ nên làm. “Đúng vậy, chúng ta phải tin tưởng cậu Phong! Cậu ấy bảo chúng ta đợi, chắc chắn là vì đã có kế hoạch sẵn rồi!” “Việc mà chúng ta có thể làm bây giờ chính là chờ chỉ thị tiếp theo của cậu Phong.” liễu hưng thong thả chậm mở miệng.
Vẻ mặt của Kim Tuyết Mai đột nhiên hiện ra vẻ chấn động, chỉ thị?
Chờ đợi chỉ thị từ Cao Phong?
Cô vẫn luôn cho là, Lâm Vạn Quân mới là đầu não đứng phía sau màn, khống chế toàn bộ cục diện của cuộc chiến trên thương trường lần này với Tập đoàn Thiên Long?
Nhưng mà từ tình hình bây giờ mà xem ra thì hình như cũng không phải là như vậy, người đầu não kia càng giống như là... Cao Phong!
Chỉ có điều là, cho dù Cao Phong có lợi hại hơn đi nữa, nhưng mà anh thật sự có thể chỉ điểm giang sơn, trấn giữ phía sau mà chỉ huy mười mấy Tập đoàn và Công ty hợp lực chiến đấu như vậy hay sao?
Ý nghĩ này khiến cho trong lòng của Kim Tuyết Mai không ngừng ngạc nhiên và chấn động, không dám nghĩ sâu xa thêm những điều khác nữa. “Không sai, chúng ta cứ chờ đi!” Lâm Vạn Quân nhẹ giọng nói, cắt đứt dòng suy nghĩ của Kim Tuyết Mai.
Thời gian một buổi sáng, thoáng một cái đã trôi qua mất.
Ngoại trừ Kim Tuyết Mai đã bị bà cụ Kim gọi về ra, thì những người khác đều vẫn đang ở lại Công ty Bất động sản Phong Mai, yên lặng mà chờ đợi.
Ai cũng biết Kim Tuyết Mai là người phụ nữ của Cao
Phong, cho nên cứ cho là cô muốn rời đi thì tất cả mọi người cũng không dám nói thêm điều gì. Những người còn lại, hết thảy đều nửa bước không rời, đợi ở bên trong phòng họp trên tầng cao nhất của Công ty
Bất động sản Phong Mai, ngồi theo đuổi dòng suy tư của chính mình.
Nhưng mà trong lòng mỗi người đều có một sự tin tưởng, đó chính là chờ đợi sự trở về của Cao Phong, hoặc là chờ đợi chỉ thị cho bước kế tiếp từ Cao Phong.
Thời gian một buổi trưa này, sản nghiệp của các Tập đoàn, Công ty của những người có mặt ở nơi này đều không ngừng kịch liệt co rút lại, giá cả niêm yết trên thị trường chứng khoán cũng đã rơi xuống đáy vực, số lượng nhân viên giảm nhanh.
Nếu như không phải là bởi vì hai chữ Cao Phong, bọn họ đã sớm tự mình làm loạn trận thế hết cả rồi.
Rất nhiều người trong Thành phố Hà Nội đều đang quan sát, đều đang mong đợi.
Xem ra sau khi một ngày hôm nay trôi qua, Công ty Bất động sản Phong Mai cùng với sản nghiệp của ba dòng họ lớn đều sẽ bị phá hủy hơn phân nửa, sau đó cũng không còn bất cứ cách nào có thể chống lại Tập đoàn Thiên Long được nữa.
Dưới trận gió lốc này, hoặc là đám người của Công ty
Bất động sản Phong Mai đó cúi đầu chịu phục, hoặc là cút ra khỏi Thành phố Hà Nội, hoặc là bị Tập đoàn Thiên Long chèn ép thành mảnh vụn, chỉ có mấy cái lựa chọn này mà thôi.
Mà đúng vào hai giờ chiều, sự việc lại nghênh đón bước ngoặt chuyển biến tốt cực kỳ to lớn.
Cơn gió bão thương trường đến từ Tập đoàn Thiên Long kia giống như là bị người nào đó bỗng nhiên nhấn vào nút tạm ngừng vậy, đột ngột dừng lại.
Tin tức xấu truyền tới phòng họp trên tầng cao nhất của Công ty Bất động sản Phong Mai càng ngày càng ít, đến cuối cùng đã dứt khoát biến mất không thấy.
Mà sau khi Liễu Gia Bình nhận một cuộc điện thoại xong thì bỗng nhiên đứng lên nói: “Không biết là vì nguyên nhân gì mà Tập đoàn Thiên Long ở bên kia đã thu tay lại rồi!” “Vốn dĩ là Công ty con của tôi chỉ trong nháy mắt nữa thôi là sẽ bị chèn ép đến mức phải đóng cửa, nhưng mà Tập đoàn Thiên Long bỗng nhiên lại thu quân, gọi hết những người đang hành động quay trở về.”
Nghe được những lời nói này của Liễu Gia Bình, mọi người có mặt tại đây lúc này đều rơi vào trạng thái sửng sốt, toàn bộ đều không nghĩ ra được là Tập đoàn Thiên Long muốn làm gì.
Nhưng không chờ đến lúc bọn họ hỏi thăm được tình huống cặn kẽ từ Liễu Gia Bình, điện thoại của chính mình lại đua nhau vang lên.
Tin tức nhận được đều là chuyện Tập đoàn Thiên Long thu tay lại, rút lui khỏi cơn gió bão này.
Để điện thoại xuống, cả đám người đồng loạt trố mắt nhìn nhau.
Rõ ràng là Tập đoàn Thiên Long đã sắp thành công rồi mà không đúng sao!
Chín mươi chín cái dập đầu cũng đã lạy xong cả rồi, chỉ còn kém một cái rùng mình nữa là sẽ hoàn tất được tất cả, vào thời điểm này thế nhưng lại bỗng nhiên thu tay về?
Nhưng mà mọi người cũng đều không cho rằng đây là lòng nhân từ còn sót lại của Tập đoàn Thiên Long, cố ý muốn chừa lại cho bọn họ một con đường sống.
Bất kỳ một Công ty nào ở trong tình huống này, cũng sẽ không nương tay hay nể tình với đối thủ của chính mình.
Một khi để cho đối phương nằm lấy cơ hội kéo nhau trở lại, đến lúc đó hối hận cũng đã muộn.
Nhưng mà, tại sao Tập đoàn Thiên Long phải làm như vậy? “Cái này... Cậu Phong ra tay rồi?” Liễu Gia Bình có chút không xác định được mà lên tiếng hỏi.
Mọi người không nói gì, nhưng mà trong lòng đều cảm thấy khả năng này không lớn.
Cho dù là Cao Phong có quỳ xuống trước mặt Long Tuấn Hạo đi nữa thì sợ rằng Long Tuấn Hạo cũng sẽ không thu tay lại đâu đúng chứ?
Dẫu sao, đây chính là trận quyết chiến cuối cùng để quyết định vị trí bá chủ của mảnh đất Hà Nội này đấy! “Chuyện diễn ra khác thường nhất định có điểm kỳ lạ! Tập đoàn Thiên Long làm như vậy, nhất định là vì có ý định gì đó khác.” Hai con mắt của Đường Bảo Nam hơi nhíu lại. “Có lẽ, là muốn cho chúng ta cúi đầu chịu phục? Dẫu sao thì việc phá hủy đi toàn bộ sản nghiệp của chúng ta cũng không đưa tới cho bọn họ được bất kỳ chỗ tốt nào, nhưng nếu như chúng ta cúi đầu chịu phục, thì bọn họ sẽ lấy được rất nhiều lợi ích tốt.” Liễu Gia Bình thử thăm dò nói.
Những người khác mặc dù không có nói chuyện, nhưng cũng đều khẽ gật đầu. Giống như là ở trên chiến trường, đánh bại rồi khiến cho quân địch chịu phục, chịu nghe theo lời sai bảo của chính mình thì chắc chắn là càng có lợi ích lớn hơn so với việc giết hết địch! “Tổng giám đốc Quân, cậu Phong có truyền tin tức tới hay không?” Một người trung niên hỏi. “Tạm thời vẫn còn chưa có. Lâm Vạn Quân khẽ lắc đầu.
Mọi người đều đồng loạt không nói mà rất ăn ý, cứ hai người thì lại có bốn mắt sau đó từng người lại cầm điện thoại di động lên, liên lạc với Quản lý cấp cao của Công ty, Tập đoàn nhà mình, muốn hỏi thăm tình huống thêm một lần nữa.