Chương 503: Đứng ngạo nghễ trước thế gian!
Lúc ấy Cao Phong nói, lần sau gặp mặt, sẽ để Hạ Vy gọi là ba. "Chẳng lẽ... Trái tim Hạ Vy đập thình thịch không ngừng, thậm chí còn như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực tới nơi rồi
Mở danh bạ ra, vốn định gọi điện thoại cho Kim Tuyết Mai, hỏi thăm xem bây giờ Cao Phong đang ở đâu. Nhưng suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cô ta vẫn không xuống nước trước được.
Cao Phong được người đưa về khu dân cư, lập tức cất bước đi thẳng vào trong nhà.
Mà điện thoại di động của anh lúc nào cũng trong trạng thái sẵn sàng liên lạc, chính là để chờ đợi tin tức của Cao Kim Thành.
Có thể đoán được, sang ngày mai, thành phố Hà Nội sẽ dấy lên một cơn chấn động cực kỳ lớn.
Thậm chí, sẽ càng chấn động hơn cả việc trước đó Tập đoàn Vũ Vương và Xí nghiệp Lương Hoàn sụp đổ trong vòng một đêm.
Bởi vì hai lần trước đó, Cao Phong đều để cho người đưa Vũ Hoàng Minh và Lương Minh Hiệp tới nơi mà bọn họ nên tới.
Về phần mấy người của nhà họ Vũ và nhà họ Lương, Cao Phong chỉ đuổi bọn họ ra khỏi thành phố Hà Nội chứ không hề đuổi tận giết tuyệt.
Mà lần này, Cao Phong chính là muốn quang minh chính đại chơi chết Ngô Minh An ngay tại biệt thự của nhà họ Ngô. Chứng minh cho toàn thành phố Hà Nội này biết, địa vị không thể nào rung chuyển này của anh.
Cao Phong biết, cái chết của Ngô Minh An tuyệt đối không phải là kết thúc.
Không phải là anh không biết đạo lý một tướng đánh vào thành, xương khô chất thành núi, vinh quang của bậc vua chúa nào cũng đều phải trả giá bằng sinh mạng của vô số thường dân.
Muốn không bị người ta khống chế, thì nhất định phải đạp hết tất cả mọi người dưới chân, trở thành một người đứng trên người khác, mới có thể hoàn thành sự nghiệp được. "Cạch cạch!"
Cao Phong thở một hơi thật dài, đẩy cửa vào nhà.
Kiều Thu Vân đợi ở phòng khách đã lâu, khi nhìn thấy Cao Phong trở về thì không kìm được, khẽ giật mình một cái.
Lúc này, Cao Phong khiến cho bà ta có một loại cảm giác vô cùng xa lạ, dường như trên dưới toàn thân anh đều tràn ngập khí thế lạnh lẽo dọa người.
Kiều Thu Vân không kịp nghĩ gì nhiều, lập tức vỗ bàn, chỉ tay vào Cao Phong. "Cậu giỏi quá nhỉ, Cao Phong. Không nói không rằng bỏ ra khỏi nhà lâu như vậy, cậu có gan đi cả đêm không về ngủ thế thì tốt nhất là đừng bao giờ trở về nữa!"
Vừa gặp mặt đã gặp phải trận mắng như tát nước vào mặt của Kiều Thu Vân.
Thật đúng là mệt nhọc cho bà ta. Để có thể giám sát Cao Phong mà bà ta phải thức trắng đêm để ngồi chờ anh trong phòng khách.
Cao Phong cảm thấy hơi đau đầu. Cao Kim Thành còn chưa biết sống chết như nào, hiện giờ anh thật sự không có tâm trạng nói thêm câu nào với Kiều Thu Vân cả. "Tôi mệt rồi, cần phải nghỉ ngơi." Vẻ mặt Cao Phong rất lạnh nhạt, anh quay đầu nhìn về ghế sa lon trong phòng khách, rồi đi đến đó. “Cậu đứng lại cho tôi!" Kiều Thu Vân quát lớn một tiếng: "Cậu mau giải thích rõ cho tôi, cậu đi ra ngoài làm cái gì?" "Tôi nói cho cậu biết, nếu như hôm nay cậu không nói rõ ràng với tôi, thì cậu cút ra khỏi cái nhà này đi!" "Uống phí tấm chân tình của con gái tôi dành cho cậu, cậu lại dám ra ngoài đến nửa đêm mới trở về? Hả?"
Cao Phong không nói một lời, yên lặng ngồi trên ghế salon, ngón tay nhẹ nhàng đè lên huyệt thái dương, coi như không hề nghe thấy Kiều Thu Vân nói gì.
Kiều Thu Vân thấy Cao Phong không đáp lại, thì cảm giác hệt như là mình vừa mạnh mẽ đánh một nhát, lại đánh vào không khí, càng khiến cho bà ta vô cùng khó chịu.
Thế là bà ta không nói hai lời, chợt tiến lên trước mấy bước, đi tới trước mặt Cao Phong, đưa tay chỉ vào Cao Phong, quát lên lần nữa: "Cậu bị cầm à! Không phải cậu rất biết ăn nói à, mau nói cho tôi nghe!" "Vừa rồi Tuyết Mai còn nói với tôi, bảo tôi khách sáo với cậu một chút, cái gì mà nhà họ Liễu và nhà họ Đường còn có cả Bất động sản Phong Mai, đều rất khách sáo với cậu. Thật sự là khiến tôi buồn cười chết rồi!" "Rốt cuộc thì cậu đã cho Tuyết Mai ăn bùa mê thuốc lú gì, mà để Tuyết Mai che chở, bênh vực cậu như thế. Giờ còn dám nói láo để lừa gạt tôi rồi cơ? Nhà họ Liễu và nhà họ Đường có địa vị như nào mà phải khách sáo với cậu chứ?" "Cao Phong, cậu nịnh bợ người ta quanh năm suốt tháng còn không được ấy chứ!"
Lúc này, miệng Kiều Thu Vân nói không ngừng, thật giống như súng máy nhả đạn. Cao Phong nhắm mắt xoa huyệt thái dương, trong lòng càng thêm lạnh lẽo.
Đang lúc tâm tình bực bội, mệt mỏi, Kiều Thu Vân còn ở bên tại lải nhà lải nhải, Cao Phong thật sự rất muốn cho bà ta một cái bạt tai. Nhưng mà, dù sao thì bà ta cũng là mẹ của Kim Tuyết Mai, Cao Phong vẫn còn nhẫn nhịn được. "Cao Phong, cậu mau nói chuyện cho tôi!"
Kiều Thu Vân đã chỉ trích không ngừng thì thôi, lại còn vươn tay lắc lắc cánh tay của Cao Phong.
Cao Phong chậm rãi buông cánh tay xuống, ngẩng đầu lên, ánh mắt hờ hững nhìn về phía Kiều Thu Vân.
Kiều Thu Vân rút lui hai bước theo bản năng, trong chớp mắt này, bà ta đã bị ánh mắt này của Cao Phong hù dọa. Nhưng sau đó, trong lòng Kiều Thu Vân càng cảm thấy phẫn nộ hơn, bà ta há miệng muốn tiếp tục buông ra những lời trách mắng. Nhưng mà... Kiều Thu Vân còn chưa mắng ra lời, bà ta lại bỗng nhiên trừng to mắt, nhìn vào người Cao Phong.
Trước đó Cao Phong đánh Ngô Minh An một trận tơi bời, rồi lúc cùng nâng Cao Kim Thành lên, không tránh được việc sẽ bị dính chút máu lên người.
Trước đó Kiều Thu Vân còn không chú ý đến, nhưng lúc này, Cao Phong buông cánh tay xuống, Kiều Thu Vân lập tức trông thấy rất rõ ràng. "Cao Phong, cậu đây là "
Kiều Thu Vân có chút bối rối, đưa tay chỉ vào quần áo trên người Cao Phong, có chút nghi ngờ hỏi.
Vết máu đỏ tươi kia, tuyệt đối không phải là thuốc nhuộm hay mực đỏ gì, nhìn tựa như là vết máu.
Cao Phong cúi đầu nhìn thoáng qua quần áo mình, nhẹ nhàng trả lời bà ta: "Đây là máu"
Kiều Thu Vân sững sờ, đánh giá cả người Cao Phong từ trên xuống dưới một lượt, hỏi: "Cậu bị thương rồi? Hay là cậu đi giết heo?" "Đây là máu người."
Năm chữ ngắn ngủi này của Cao Phong khiến cho Kiều Thu Vân nghe xong thì đột nhiên trừng to mắt, kinh ngạc nhìn Cao Phong.
Máu người!
Sao trên quần áo của Cao Phong lại có thể có máu người được?
Anh, vừa rồi anh đi ra ngoài đã làm gì? "Cậu... Cậu..." Giọng nói của Kiều Thu Vân có chút run ray.
Dù sao thì Kiều Thu Vân cũng chỉ là người bình thường, dù cho bà ta có mạnh mẽ tới đâu, cũng cũng chỉ là mạnh mẽ hơn người bình thường một chút thôi.
Đối với mấy chuyện như này, bà ta thực sự cảm thấy khiếp sợ không gì sánh nổi. "Tôi đi giết người." Khóe miệng Cao Phong hiện lên một chút đùa giỡn, lẳng lặng đối mặt với Kiều Thu Vân.
Chẳng phải bà ta muốn biết đáp án sao?
Vậy thì anh sẽ cho bà ta
Kiều Thu Vân lùi về sau hai bước theo phản xạ, trên khuôn mặt ngập tràn vẻ kinh ngạc chấn động.
Cái đồ bỏ đi này, anh nói vừa rồi anh đi giết người ư? "Tôi mệt rồi, tôi cần nghỉ ngơi." Cao Phong lần nữa chậm rãi nhằm mắt lại.
Kiều Thu Vân sững sờ chỉ chốc lát, sau đó cắn răng nói ra: "Cao Phong! Cậu đây là đang uy hiếp tôi? Thật ra là đi ra ngoài, đến lò mổ heo rồi vẩy một chút máu lên người, rồi cố ý về đây dọa tôi chứ gì?" "Tôi nói cho cậu biết, cậu không dọa được tôi đâu! Cậu cũng đừng hòng dùng cái cách này để bắt tôi phải thỏa hiệp. Tôi nói cậu và Tuyết Mai không thể chung chăn chung gối thì chính là không thể chung chăn chung gối!"
Cao Phong mở to mắt một lần nữa, nhìn Kiều Thu Vân, mặt không đổi sắc. "Tôi tôn trọng bà, cho nên mới gọi bà một tiếng mẹ Nhưng những chuyện bà đã làm quá rồi đấy, quả thực đã khiến cho người khác cảm thấy thất vọng" "Tôi và Tuyết Mai đã là vợ chồng hợp pháp, cho dù tôi có ngủ với cô ấy, cũng là chuyện hiển nhiên, chẳng vi phạm quy tắc đạo đức nào cả. Ai có thể quản được tôi?" "Ba năm qua, lúc nào tính cách bà cũng thay đổi thất thường, chưa bao giờ bà chấp nhận tôi cả! Tôi mệt rồi, từ hôm nay trở đi, tôi không cần bà phải chấp nhận tôi nữa.
Cao Phong này làm việc, cũng sẽ không giải thích với bà dù là nửa câu nào nữa." "Bà nhớ rõ cho tôi, sớm muộn gì cũng có một ngày, bà sẽ hối hận! Mà hơn nữa, ngày đó không còn xa nữa đâu." Cao Phong lười biếng ngồi ở trên ghế salon, nhìn Kiều Thu Vân, vẻ mặt hờ hững nhưng lời anh nói ra, lại mạnh mẽ khí phách, đanh thép hùng hồn!
Những lời này hệt như là cái chùy nặng ngàn cân mạnh mẽ đánh thẳng vào trái tim Kiều Thu Vân, khiến đáy lòng Kiều Thu Vân cũng phát run lên.
Lúc này sắc mặt Cao Phong vô cùng hờ hững, khắp người anh tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, lại thêm bộ quần áo nhuốm máu kia, ai nhìn thấy đều cảm thấy sợ hãi.
Đây là lần đầu tiên trong suốt ba năm qua, Cao Phong nói với Kiều Thu Vân bằng giọng điệu như thế.
Kiều Thu Vân trừng to mắt, sửng sốt không tìm được từ ngữ thích hợp để mà phản bác lại.
Lúc này trên người Cao Phong, làm gì còn có chút dáng vẻ của kẻ bỏ đi chút nào đâu?
Khí thế vô cùng sắc bén kia giống hệt như một thanh kiếm báu có một không hai trên đời nằm phủ bụi đã lâu, bỗng nhiên thoát khỏi gông xiềng, đứng ngạo nghễ trước thế gian