Rể Quý Rể Hiền - Cao Phong

Chương 602: Chap-501




Chương 501: Trung nghĩa in sâu trong đầu

Lúc này mọi người mới kịp phản ứng lại, đám vệ sĩ đồng loạt đứng chắn trước người Cao Phong, có người còn xông về phía Ngô Minh An.

Những khẩu súng mini đen ngòm kia cũng được đảm vệ sĩ rút ra lần nữa, trong nháy mắt, chốt bảo vệ đều được mở ra.

Ngô Minh An cũng đã kịp lấy lại tinh thần, trong nháy mắt sự căng thẳng và lo sợ biến mất không thấy đâu nữa, tất cả đã bị sự thù hận che lấp.

Trông thấy dòng máu đỏ tươi chảy ra từ người Cao Kim Thành, Ngô Minh An càng điên cuồng hơn."Cao Phong! Dù phải chết tạo cũng kéo theo mày làm đệm lưng!"

Ngô Minh An nghiến răng tiến đến, dùng hành động chớp nhoáng vung tay lên lại bắn về phía Cao Phong hai phát nữa.

Cao Kim Thành thấy thế thì cố gắng đứng thẳng dậy, chân đạp xuống đất, anh ta nổi giận gầm lên một tiếng rồi lại xông lên lần nữa.

"Pång pång!"

Một viên đạn bắn trúng vào đầu gối, Cao Kim Thành lập tức lảo đảo rồi ngã quỳ một chân xuống đất.

Một viên đạn khác thì bắn thủng ngực, trước ngực Cao Kim Thành nổ tung thành một bãi máu...

Máu tươi lại lần nữa chảy ra ào ạt. Từ xưa đến nay, trung hiểu khó song

toànCao Kim Thành chỉ là một đứa trẻ mồ côi, được ông Cao nuôi dưỡng, nợ rất nhiều ân huệ của Cao Phong.

Hôm nay ông Cao đã vĩnh biệt cõi đời, cậu chủ Phong chính là tất cả của Cao Kim Thành.

Anh ta không cha không mẹ, không cần hiếu thuận với ai, chỉ có chữ trung thành in sâu trong đầu anh ta không dám quên.

Lần này, Cao Kim Thành dùng tính mạng của mình, để chứng minh hai chữ trung nghĩa.

Suốt ba năm qua, đây là lần đầu tiên Cao Phong không kịp trở tay như vậy, anh khiếp sợ nhìn toàn bộ cảnh tượng vừa diễn ra, trong lòng dâng lên hối hận vô hạn.

"Pång pång pång pång!"

Tiếng súng vang lên liên tiếp, nòngsúng bắn ra ngọn lửa giận dữ.

Cổ tay Ngô Minh An bị bắn xuyên qua, chân anh ta cũng trúng mấy phát đạn, khẩu súng lục 64 rời khỏi tay, anh ta lăn lộn trên mặt đất kêu gào thảm thiết,

Đám vệ sĩ nhà họ Cao tuy rằng rất giận dữ, nhưng lúc này vẫn chưa ra tay lấy đi tính mạng của Ngô Minh An.

Bởi vì, Cao Phong còn chưa lên tiếng, bọn họ không dám tự làm chủ.

"Anh Thành, anh Thành!"

Hai mắt Cao Phong đỏ bừng, chạy đến trước mặt Cao Kim Thành, hai tay khẽ nâng Cao Kim Thành lên.

Sắc mặt Cao Kim Thành trắng bệch, đau đớn kịch liệt khiến người đàn ông kiên cường như anh ta cũng phải cau mày, nhưng anh ta vẫn cố nở một nụ cười vui vẻ, giọng nói yếu ớt cố gắng cất lời: "Cậu chủPhong, cậu không sao cả, cậu không sao là tốt rồi..."

"Anh Thành, anh đừng nói chuyện, đừng nói chuyện, em đảm bảo anh không sao cả, em bảo đảm anh sẽ không sao cả."

- Giọng Cao Phong run rẩy, bàn tay đang lấy điện thoại ra cũng run theo, anh phải gọi điện thoại.

"Cậu chủ Phong!" Cao Kim Thành cổ gắng vươn tay gia giữ chặt bàn tay của Cao Phong, khỏe miệng khẽ mấp máy: "Vết thương do súng đưa đến bệnh viện sẽ không tiện giải thích, cậu vẫn còn nhiều chuyện, vẫn chưa... không thể vì tôi, mà bị những thế lực khác nhìn chằm chằm vào."

Nói xong những lời này, đầu Cao Kim Thành khẽ nghiêng sang một bên, rơi vào hôn mê.

"Anh Thành, anh đừng ngủ, đừng ngủmà a! A!"

"A!" Cao Phong ngửa mặt lên trời gào thét, hai mắt đỏ au tràn đầy tơ máu.

Khí thế trên người anh trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết, giống như đang vô cùng muốn giết người, khiến mọi người đều lạnh run.

Cao Phong nhanh chóng bấm một dãy số, rồi giận dữ hét lên: "Tôi muốn dòng họ cứu viện cấp độ S! Cấp độ S! Tôi dùng thân phận con trai trưởng dòng chính của nhà họ Cao ra lệnh cho các người, tôi muốn cứu viện cấp độ S!"

Nếu không rơi vào tình trạng bắt buộc, Cao Phong cũng không muốn cầu viện nhà họ Cao chút nào, nhưng mà lúc này vì Cao Kim Thành, anh không thể không làm như vậy.

Từng tiếng gào thét giận dữ vô cùng vang lên, vang vọng trong biệt thự nhà họNgô, khiến người khác run sợ.

"Cái gì? Tôi không muốn nghe lý do, mười phút nữa không đến đây, tôi sẽ khiến cả đội ngũ cứu viện cấp S phải chôn cùng, toàn bộ chôn cùng!"

Cao Phong nghiến răng nói hết câu, rồi thẳng tay cúp điện thoại, sau đó giao Cao Kim Thành cho người khác. Anh thì quay đầu lại hai mắt đỏ bừng nhìn về phía Ngôi Minh An.

Trong lòng người nhà họ Ngô đều kinh hãi không thôi, nhưng mà nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của Cao Phong, không ai dám mở miệng nói gì.

"Mẹ kiếp! Tao đã tha cho mày rồi, đã tha cho mày rồi! Vì sao mày còn phải làm như thế đối với tao!"

"Mày muốn ép tao diệt cỏ diệt tận gốc với nhà họ Ngô mày sao? Hà?"Cao Phong nổi giận gầm lên, rồi lao đến dùng chân đã thẳng vào đầu Ngô Minh An.

Nếu chỉ dùng một phát súng kết liễu Ngô Minh An, vậy thì không phải quá dễ dàng với anh ta

Cao Phong giống như phát điên vậy, anh điên cuồng công kích Ngô Minh An.

Chân đấm tay đá, từng tiếng nắm đấm chạm vào da thịt vang lên, mỗi một cú đấm anh đều dùng toàn lực.

Cao Phong đánh khoảng năm phút đồng hồ, cả người mới mất hết sức lực đứng yên tại chỗ.

Lúc này Ngô Minh An đã không rõ sống chết, anh ta nằm trên mặt đất, đã hôn mê sâu.

Cả người anh ta đều nhũn ra, nhiều chỗ xương đã gãy, mặt mũi càng sưng phùlên giống như đầu heo.

Suốt cả quá trình này, toàn bộ người nhà họ Ngô đều dùng ánh mắt sững sở theo dõi, thậm chí quên cả việc xông đến ngăn cản.

Hoặc là nên nói, đối mặt với Cao Phong đang điên cuồng, bọn họ thà rằng trơ mắt nhìn Ngô Minh An bị đánh chết, cũng không dám bước đến ngăn cản một chút

Chuyện khiến bọn họ càng khiếp sợ hơn chính là, vừa rồi khi Cao Phong gọi điện thoại, anh nói rằng dùng thân phận con trai trường dòng chính của nhà họ Cao để ra lệnh, sử dụng cứu viện cấp S của dòng họ.

Con trai trưởng dòng chính nhà họ Cao, nhà họ Cao...

Nhà họ Cao ở Thành phố Đà Nẵng?Ý nghĩ này vừa xuất hiện, người nhà họ Ngô đều sợ mất hồn mất vía.

"Vù vù vù! Xịch xịch!"

Bỗng nhiên trên không trung bên ngoài, có tiếng động cơ cực lớn vạng lên, kèm theo đó là tiếng không khí không ngừng bị khuấy động.

Giống như có người đang lái máy bay phản lực lướt qua biệt thự nhà họ Ngô vậy.

Tiếng động kia càng lúc càng gần, sau đó một tiếng nổ cực lớn mang lên, gần như muốn làm thủng màng nhĩ của những người có mặt ở đây.

"Cậu chủ Phong, đội cứu viện cấp S của dòng họ đã đến." Ngoài cửa ra vào có một người báo cáo.

"Trước đây Lương tinh việt và vương đẳng, đều bị tôi sai người ném xuống sông cho cá ăn, không ai có thể tìm được bọnhọ."

"Nhưng mà Ngô Minh An, hôm nay tao sẽ cho mày chết ở chính nhà họ Ngô!" Cao Phong cất giọng khàn khàn, sau khi nói xong quay người rời khỏi đó.

"Ngô Minh An phải chết, người nào trong nhà họ Ngô dám ngăn cản, thì giết luôn không phải hạch tội!"

"Lập tức trục xuất người nhà họ Ngô ra khỏi Thành phố Hà Nội, trông chừng nghiêm ngặt! Nếu anh Thành có nửa điểm sơ xuất

"Tất cả người nhà họ Ngô, đều chốn cùng!"

Cao Phong vừa đi vừa nói, anh đưa tay nâng Cao Kim Thành bước ra bên ngoài.

Lúc này trong sân nhà họ Ngô đã có một chiếc máy bay trực thăng dừng ở đó, cánh quạt vẫn đang quay vù vùCánh quạt tạo thành một trận gió cực lớn, không thua kém bất kỳ cơn cuồng phong nào, giống như muốn thổi bay cả người, đảm thực vật trong sân đều đổ rạp xuống.

Cả đám người Ngô An Nguyên đều sững sở, căn bản không còn lời nào để nói.

Nhìn chiếc máy bay trực thăng khổng lồ kia, mọi người càng kinh hãi giống như gặp quỷ.

Cao Phong, anh, anh ta không chỉ có súng, còn có thể gọi cả máy bay trực thăng den!

Anh ta, anh ta rốt cuộc là ai!

Chẳng lẽ anh ta, thật sự là cậu chủ nhà họ Cao trong truyền thuyết, kẻ đến từ Thành phố Đà Nẵng?

Nhà họ ngô, rốt cuộc đã trêu chọc phải

hạng người gì vậy!"Cậu chủ Thiên!"

Có năm sáu người bước xuống từ trên máy bay trực thăng, trong đó có hai bác sĩ vội vàng chạy đến, bọn họ nhanh chóng sơ cứu cầm máu cho Cao Kim Thành.

Nghe thấy cái tên lâu rồi không được nghe, trong lòng Cao Phong thầm than một tiếng.

"Không tiếc bất cứ giả nào, phải cứu được anh ta! Coi như, tôi xin các người!" Hai mắt Cao Phong đỏ bừng, anh cúi gập người chín mươi độ với bọn họ.

Cả đám người kia đều giật mình, sau đó đồng loạt quỳ xuống, kinh sợ nói: "Cậu chủ Thiên, ngàn vạn lần đừng làm chúng tôi tổn thọ! Chúng tôi nhất định sẽ dùng hết sức mình, để cứu chữa Cao Kim Thành!"

Cao Kình Thiên là con trai trưởng dòng chính, người thừa kế của nhà họ Cao, đây chính là chủ nhà họ Cao tương lai, thân thểcao quý sao bọn họ dám nhận cái cúi người này của Cao Phong.

"Nhờ mọi người!" Cao Phong gật đầu

một lần nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.