Chương 489: Anh là người đàn ông của em
Bàn tay nhỏ bé của cô thật ấm áp, lòng bàn tay còn rịn ra một tầng mồ hôi mong mỏng.
Cô nắm lấy cổ tay của anh, nhẹ giọng bảo: "Đừng đi mà." "Em uống nhiều rồi." "Đúng là em uống nhiều rồi, nhưng mà nếu uống say mới có thể thấy được anh chân thật như thế, em thà sau này mỗi ngày đều chìm trong men rượu. Mấy ngày qua em thật sự rất sợ, sợ mãi mãi sẽ không nghe được tin tức nào về anh, sợ anh sẽ bỏ em mà đi. Càng sợ anh không cần em nữa, cũng không quay về đây nói với em lời nào." "Anh không ở căn nhà này, có vẻ như em cũng không cần phải tiếp tục ở lại đây làm gì nữa. Em cũng biết, thành phố đó có bạn gái trước của anh, cô ấy cái gì cũng tốt, anh với cô ấy còn có kỷ niềm bốn năm dài dáng đẳng" "Anh đừng nghĩ trước đây em rộng lượng như vậy. nơi cái gì mà không để ý, còn mang anh cùng đến bệnh viện thăm cô ấy, biết quá khứ của hai người cũng không tìm hiểu mọi thứ rốt cuộc ra sao. Thật ra em rất để ý, không có ai có thể phớt lờ thể được, em chỉ đang giả vờ mà thôi." "Em không liên lạc với anh được, biết bao nhiêu lợi còn chưa nói cho anh nghe. Bây giờ em đang trong giác mơ của chính mình, anh phải nghe lời em mới đúng. "Đây không phải là mơ..."
Cổ Thành Trung đau đầu đáp lời cô, cũng không dám xoay người lại, sợ bản thân mình sau khi nhìn thấy càng không thể sửa lại mọi việc nữa. "Không phải là mơ sao... Làm sao có thể anh có thể đi lại như bình thường, chắc chắn đây là mơ rồi. Cổ Thành Trung... Anh ôm em đi, có được hay không?" "Em mặc quần áo đàng hoàng lại, anh sẽ ôm em" "Chỉ là giấc mơ thôi, anh đừng xấu hổ mà.
Vừa dứt lời, Hứa Trúc Linh đứng dậy, từ phía sau ôm chặt lấy anh.
Cả người cô trấn trụi, giờ phút này giống hệt như một đứa bé sơ sinh vậy.
Anh cũng đang ở trần, cảm xúc càng thêm rõ món môt.
Muốn mạng người mà t
Cơ thể có mềm mại ấm áp, càng làm cho anh khó mà chống cự lại.
Anh quay người lại, mạnh mẽ đè cô xuống giường, cô quá bất ngờ nên không kịp để phòng, cả người đập mạnh xuống giường, cho dù giường có mềm mại đi nữa thì cũng bị ngã đến mức thần trí mơ hồ. "Hức... đau..."
Vẫn chưa kịp nói hết câu thì nụ hôn của anh đã rơi trên cánh môi cô, câu nói sau đó cũng trở nên nức nở nghẹn ngào.
Một lúc lâu sau, cả hai người tách ra thì cô đã ý loạn tình mê rồi.
Hô hấp cũng trở nên dồn dập, bộ ngực cũng lên xuống phập phồng.
Cô nhìn anh với vẻ mặt ngơ ngác, miệng lẩm bẩm: "Tại... tại sao giấc mơ này lại chân thực vậy chứ? Mình... mình đang nằm mộng xuân à?" "Nhìn anh đi, em biết anh là ai không?"
Anh cực lực khống chế bản thân, vẫn còn sót lại một tia ý chỉ cuối cùng. "CÓ CỔ Thành Trung “Anh là gì của em hả?" "Người đàn ông của em.
Chỉ năm chữ ngắn ngủi, lời lẽ thắng thẳng như đây là chuyện đương nhiên vậy.
Đúng thế, chính là thân phận này.
Người đàn ông của cô ấy! "Vậy em phải nhớ rõ cho anh, đêm nay, tất cả mọi thứ đều là thật sự." "Cái gì... Ý anh là gì?"
Hứa Trúc Linh rất chưa hiểu rõ lắm thì đã bị Cổ Thành Trung hôn một cái, cứ như thế cúi xuống....
Cảm giác rất là kì lạ...
Không đúng, giấc mơ này... sao mà kì lạ đến vậy "Đợi... đợi một chút đã." "Chuyện này không thể đợi thêm được nữa."
Em muốn nói...
Cũng không biết sức lực của Hứa Trúc Linh từ đâu ra, xô mạnh Cổ Thành Trung ra, điên cuồng chạy về phía phòng tắm.
Sau đó, cô nằm trên thành bồn cầu nôn mửa, chứ. thiếu điều muốn đi hết nước chưa trong dạ dày ra hết.
Có Thành Trung bị cô đột ngột đấy ra trong tình huống dục vọng đang lúc cao trào như thế, cả người từ đầu đến chân giống như bị xối một chậu nước đá, thậm chí một tia dục vọng cuối cùng cũng không còn nữa.
Cổ Thành Trung đi vào nhà vệ sinh, phát hiện Hứa Trúc Linh sau khi ói xong đã thoải mái hơn hẳn, năm tựa vào thành bồn cầu khỏe miệng cong cong, vậy mà muốn ngủ luôn.
Sau khi uống rượu quả thật rất dễ bị mệt đến mức chỉ muốn ngủ.
Anh hứng một ít nước súc miệng để cho cô súc, cô còn vô cùng buồn bực, cuối cùng lại bị lừa gạt dỗ dành mà súc miệng. "Em... Em khát quá, em muốn uống nước.
Ngược lại cô cũng không quên dự định ban đầu của mình, vẫn còn nhớ bản thân muốn tìm nước uống.
Cổ Thành Trung nhẫn nhục chịu đựng, đi rót nước cho cô uống.
Sau khi cô ừng ực uống hết nước liền ngã xuống giường ngủ say mất.
Có ngủ say sưa, Cổ Thành Trung đứng ở một bên cảm thấy vô cùng mơ hồ,
Vừa rồi là do mình nằm mơ sao?
Khoanh tay nhìn bản thân còn một bước nữa là thành công lại chấm dứt trong thất bại.
Quả nhiên không thể làm loạn flag mà, lúc đầu tại sao chính mình lại không nghĩ ra chứ, phải giả làm người đàn ông chân chính gì đó, nói muốn đợi cô ấy hai năm, đợi đến khi nào cô ấy hoàn toàn đủ tuổi?
Giờ thì hay rồi, tự bê đá đập vào chân mình.
Con người mà... Đáng lẽ phải ích kỷ hơn chút mới được.
Khóe miệng Cổ thành Trung cong lên một nụ cười khổ sở, đi vào phòng vệ sinh, phải dập lửa thôi.
Hôm sau, ánh nắng ban mai rọi vào phòng.
Hôm qua cô quên đóng cửa sổ lại, ánh nắng mùa đông vào lúc tám giờ sáng hơi làm người ta nhức mắt.
Cô ngủ trên giường, mơ mơ màng màng.
Cô bất đắc dĩ mở mắt ra, nhìn bầu trời bên ngoài đã sáng rồi, trong lòng hơi hoảng hốt.
Đầu thật là đau, lỗ mũi cũng đau quả, tối hôm qua là sao vậy? Cô có nhớ mang mảng một chút, có có uống chút nướu, được đàn anh Ngôn Phúc Lâm đưa về nhà
Chú An đỡ cô về phòng xong liền nói muốn xin nghị, trong nhà chỉ còn một người là cô.
Đúng vậy... vậy sau đó hẳn là bản thân mình đã ngủ say như chết, bất tinh nhân sự rồi.
Suy nghĩ của cô đã trở nên mạch lạc rõ ràng, đột nhiên nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà vệ sinh.
Có người đang tắm bên trong sao?
Cô sửng sốt, sao có thể như vậy chứ?
Chỉ có cô một mình ở nhà, tại sao vẫn còn có người khác chứ
Cô đột nhiên giật mình một cái, từ trên giường ngồi bật dậy, lại thấy được cả căn phòng lộn xộn bừa bäi.
Quần áo của mình bị xé thành từng mảnh vụn ném ở trên sàn nhà.
Còn có quần áo của đàn ông nữa, nút cài áo sơ mi đã bị kéo hư, có thể thấy được tình huống chiến đấu kịch liệt bao nhiêu.
Máu...
Tại sao trên giường sẽ có máu chứ Hai mắt có trợn tròn, không thể tin được mà nhìn cảnh trước mặt mình.
Chẳng lẽ... Tối hôm qua cô uống quá nhiều rượu, còn làm ra chuyện gì không thể cho người ta biết. Còn mang đàn ông ở ngoài về nhà sao?
Hôm qua cô còn nằm mộng xuân nữa, mơ thấy mình với Cổ Thành Trung cùng làm chuyện xấu hổ e thẹn đó, mặc dù còn chưa thực sự làm nhưng đó cũng là một giấc mộng xuân mà.
Cô từng xem qua bài báo về giáo dục giới tính, bình thường sau khi làm chuyện đó, lần đầu chắc chắn sẽ có máu, cả người cũng sẽ đau xót.
Cô cũng cảm thấy thế.
Hơn nữa cả người cô đều trần trụi, dưới đất còn có quần áo của đàn ông, chứng có xác thật.
Cổ đã làm ra chuyện có lỗi với Cổ Thành Trung Người đàn ông lạ mặt kia còn đang tắm trong nhà vệ sinh.
Làm sao bây giờ?
Sao cô có thể làm ra chuyện như thế này chứ?
Cô cuống cuống lật đật cắm điện thoại di động lên), muốn tìm Bạch Minh Châu nhờ cô giúp đỡ, nhưng lại cảm thấy như vậy không nên Cô không nên trốn tránh sự thật, phải thẳng thắn lên.
Cô mở điện thoại di động ra, nhập vào dãy số quen thuộc kia, mấy ngon tay cũng run rẩy hết.
Có... có muốn thẳng thắn mọi chuyện với anh ấy hay không?
Những chuyện này giấu không được, đợi sau khi cả hai người đã phát sinh quan hệ rồi, biết mình không phải là lần đầu tiên, chắc chắn mọi chuyện sẽ bị bại lộ.
Chết sớm siêu sinh sớm vậy!
Cô hít một hơi thật sâu, mình đã phạm phải sai lầm thi không nên được nhận nhượng,
Dù cho Cổ Thành Trung đối xử với mình thế nào, mình cũng phải nhận:
Hiện tại cô hoàn toàn không có dũng khí đi gõ cửa nhà vệ sinh, không muốn đối mặt với người đàn ông xa la kia.
Cô run rầy bấm nút gọi vào số của Cổ Thành Trung, biết rõ đối phương không có khả năng trả lời. Nhưng người mà cô muốn nói chuyện đầu tiên chính là anh!
Cô không muốn giấu diếm anh cái gì, nhất là trong chuyện tình cảm. Điện thoại vậy mà không hiện lên trạng thái đang tắt máy, như một kỳ tích vậy. không lâu lắm, điện thoại đã được kết nối, mà trong khoảng thời gian chớp mắt, tiếng nước trong nhà vệ sinh đã dừng lại hẳn.
Ôi mẹ ơi, thật là đáng sợ.
Cổ Thành Trung còn chưa kịp nói chuyện, Hứa Trúc Linh đã vội vàng mở miệng nói. "Chú chú ba Cổ" "Anh khoan hãy nói gì hết, em có một chuyện rất quan trọng muốn nói với anh. Em... Em thấy hay là hai chúng ta chia tay đi, hình như em đã làm chuyện có lỗi với anh rồi." "Chuyện gì?"
Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh trầm thấp khàn khàn, tựa hồ đang cố hết sức giảm âm lượng xuống, nhưng cái này không phải là điểm chính.
Trong lòng cô vô cùng hoảng loạn, hoàn toàn không chú ý đến điểm này.
Cô gãi gãi đầu, cảm thấy vô cùng nhức đầu: "Em... Em say rượu loạn tỉnh rồi." Say rượu loạn tính, khi cô bắn chữ này nói ra giống như đã dùng cạn hết sức lực cả người.