Rể Quý Rể Hiền - Cao Phong

Chương 585: Chap-484




Chương 484: Ngoắc tay với nhau, trăm năm không được thay đổi

"Vậy sao? Đó là bởi vì người tôi đang quan tâm đều rất muốn đối xử tốt với tôi. Trái tim con người làm bằng thịt, người khác đối xử với tôi như thế nào thì tôi cũng sẽ đối xử với người đó như thế. Anh đừng làm tôi sơ, tôi cũng có thể coi anh là bạn, cho dù… Tôi vẫn chưa chuẩn bị xong. Tôi cũng rất thích Phó Minh Diệp, con bé xinh đẹp như vậy thì có thể thấy mẹ của con bé cũng rất xinh đẹp." "Cô rất giống cô ấy, cho nên Phó Minh Diệp cũng khá giống có. Nếu như nói hai người là mẹ con thì cũng không có gì là không thể cả. Đi thôi, Phó Minh Diệp đang đợi chúng ta." “Ừm, tôi đi mua một ít bánh ngọt. Không thể nào thất tín khi đã đồng ý với trẻ con được

Cô chạy đến quán bánh ngọt ở bên cạnh rồi mua một ít.

Khi quay về, Phó Minh Diệp vốn không nhận ra minh. Cô bé đang chơi trượt cầu trượt với bạn của mình.

Nhường nhìn lẫn nhau, sống chung rất hóa thuận. Đã lâu lắm rồi Phó Minh Tước chưa nhìn thấy Phá Minh Diệp vui về như vậy.

Anh ta đã quen phải lừa dối cô bé, bản thân anh ta cũng không muốn đối mặt với chuyện vợ mình qua đời, Làm thế nào để cho con mình biết được chuyện bản thân nó đã không có mẹ.

Thật ra Phó Minh Diệp biết những lời anh ta nói đều là lời nói dối, nhưng mỗi lần cô bé vẫn còn ngây ngốc mong đợi.

Cô bé đang tin vào kỳ tích, tin rằng mẹ mình thật sự quay trở về. "Lần sau còn có thể gọi cô đến đây không? Phó Minh Diệp rất thích cô “Nhưng anh cũng có thể lừa dối con bé cả đời này sao?" “Có thể giấu điểm đến đâu thì giấu diếm đến đó. "Vậy tôi cũng có một điều kiện." “Điều kiện gì?" Anh ta hỏi với vẻ tò mò. “Sau này đến lúc đó tôi sẽ nói, anh nhớ anh nợ tôi là được. "Được, chỉ cần tôi có thể làm thì sẽ không từ chối, và tôi cũng sẽ không... lừa gạt cô "Nói lời phải giữ lấy lời

Cô đưa ngón út của mình ra, anh ta hơi nghi ngờ. “Anh không hiểu cái này sao?"

Cô nắm bàn tay to lớn của anh ta rồi móc vào ngón tay út của anh ta, sau đó gập nó vào. "Ngoắc tay với nhau, trăm năm không được thay

Phó Minh Tước bật cười bởi tính cách trẻ con này đổi." của cô.

Trong nháy mắt, anh ta cảm thấy mình không phải ba mươi hai tuổi nữa mà đã trở thành cậu nhóc hai mudi tuoi.

Trái tim luôn yên lặng của anh ta cuối cùng cũng có dấu hiệu đập lại.

Đây là chuyện tốt.

Cuối cùng Phó Minh Diệp đã chơi đến đầu đầy mỗi hội, cô bé cũng đói rồi.

Cô bé ngồi xuống nghỉ ngơi, Hứa Trúc Linh đi lên phía trước lau mổ hội cho cô bé rồi bất lực nói: "Con chơi nhiều như vậy đừng để đến tối cảm lạnh. Pho Minh Tước, tối nay sau khi tắm cho con xong thì nhớ chủ ý cửa số và chăn mền, không được để gió thổi “Ừm, tôi biết rồi." "Mẹ ơi, buổi tối mẹ không quay về cùng con sao?" "Điều này... "Buổi tối mẹ còn đến bệnh viện, lần sau sẽ lại đến thăm Minh Diệp "Vậy ạ..." Trên gương mặt cô bé ngập tràn sự thất vọng: "Vậy lần sau mẹ nhất định phải đến thăm con, con sẽ ngoan ngoãn nghe lời và cố gắng học tập" “Ừm, mẹ biết rồi."

Hứa Trúc Linh chưa từng làm mẹ cô cũng từng tiếp xúc với trẻ con.

Cô cũng rất thích Cổ An Nhiên, nhưng không có sự háo hức như vậy.

Đứa trẻ này rất thân thiết với mình, nếu như cô không biết rõ mình là ai thì có đôi khi cũng thật sự tinh thần mơ hồ cho rằng cô chính là mẹ của Phó Minh Diệp.

Coi như cô đang tập làm mẹ, nhưng làm cũng rất Sau khi kết thúc buổi họp phụ huynh ở trường, ba người lên xe đi đến nhà hàng.

Đương nhiên Húa Trúc Linh cũng không khách khi có thứ gì đất một chút thì gọi thứ đó. Nhìn Phó Minh Tước như vậy cũng không thiếu gì tiến. "Mẹ ăn khỏe thật đó

Phó Minh Diệp không nhịn được là cảm thán. "Có thể ăn được là phúc, con biết không?"

Cô nhéo lên gương mặt nhỏ nhắn phúng phính thịt của cô bé, cười hì hì nói.

Đây là lần đầu Phó Minh Tước chính thức ăn cơm với Hứa Trúc Linh, anh ta cũng ngạc nhiên bởi cái dạ dày lớn của cô.

Một con người nhỏ bé như cô nhưng khi ăn uống lại không hề kém cạnh gì.

Ăn hết miếng này đến miếng khác nhưng không phải là ăn ngấu nghiền như hồ đói. Rõ ràng món ăn này không ngon, nhưng cô ấy ăn vào lại cảm thấy vô cùng ngon.

Bỗng nhiên khẩu vị của hai bố con họ cũng trở nên ngon hơn, ăn nhiều hơn so với bình thường.

Sau khi cơn nước no nê, Hứa Trúc Linh rất thỏa mặn mà vỏ cái bụng nhỏ của mình, Dáng và thỏa mãn của cô giống như: Một con gấu trúc nhỏ thật thà chất phác.

Anh ta không nhịn cười được mà nói: “Xem ra lần sau tôi phải cố gắng kiếm tiền, nếu không thật sự bị cô ăn đến nghèo luôn. "Cái gì, anh phải kiếm tiền để cho tôi ăn sao? Vậy tôi không ăn nữa, tôi trả tiền cho anh. Anh đừng đi kiếm tiền"

Số tiền anh ta kiểm đều là tiền người chết, nếu như anh ta nhận đơn thì chẳng phải có nghĩa là có người phải chết sao?

Cô trở nên căng thẳng, Phó Minh Tước nở nụ cười bất lực: "Tôi làm ăn chân chính, cho nên cô đừng sợ, nó không có ghê gớm như cô nghĩ đâu. "Thật sao?"

Cô vẫn còn chưa hoảng hồn mà nghi ngờ hỏi, nhìn thấy Phó Minh Tước gật đầu chắc nịch thì lúc này mới thở phào

Ăn cơm xong Phó Minh Tước theo lệ cũ bào người đưa Phó Minh Diệp về, Hứa Trúc Linh cũng không muốn ngồi xe mà muốn đi bộ để tiêu thức ăn.

Cô ăn hơi no cho nên muốn tiêu bớt đi một chút, “Anh không cần tiến tôi đâu, anh về nhà cùng với Minh Diệp đi. Bản thân tôi cũng không phải là không biết đường "không sao, tôi cũng muốn đi bộ một chút. Huống họ đưa cô về là nghĩa vụ của tôi" “Đúng rồi, tôi muốn hỏi anh. Nếu như tại hôm đó tôi phản kháng lại thì liệu anh có giết tôi hay không?

Cô dừng bước chân lại, nhìn anh ta với ánh mắt nghiêm túc.

Bước chân của Phó Minh Tước dừng lại, trong lòng anh ta hơi run rẩy trước ánh mắt trong veo nghiêm túc của cô. "Cô muốn nghe lời nói thật lòng hay là giả?” “Lời nói thật lòng" "Sẽ giết, nhưng tôi biết cô sẽ không phản kháng. "Tại sao?" “Trực giác." “Một sát thủ dựa vào trực giác? Anh không sợ mình sẽ nhanh chết sao?" “Nhưng sự thật đã chứng minh trực giác của tôi rất đúng, cho nên toio cũng không làm hại cô “Ứm, có thể cảm thấy được.

Cô gật đầu, qua nụ hôn của người quý ông tôi hôm đó có thể nhìn thấy anh ta không phải là người tốt, nhưng cũng không phải là người đáng chết.

Vào giây phút khi đối mặt với nguy hiểm, anh tà còn có thể để ý đến cảm xúc của cô, khiến cho cô rất ngạc nhiên.

Có lẽ anh ta sợ mình phản kháng kịch liệt sẽ liên lụy những người đó.

Nhưng cho dù xuất phát từ nguyên nhân nào thì anh ta cũng không hôn, khiến cô rất cảm kích.

Cô thật sự hơi nghiện sạch sẽ, nếu như đã ở cùng với Cổ Thành Trung thì cô chắc chắn sẽ không nghĩ sẽ không an phận với bất kỳ người đàn ông nào khác.

Cô cũng không cho phép bản thân mình không sạch sẽ. "Được rồi, tôi cũng phải quay về rồi nên không nói chuyện với anh nữa. Tôi gọi xe, anh thì sao?" “Ừm, tôi sẽ nhìn cô rời đi. Lần sau gặp

Hứa Trúc Linh gọi một chiếc xe taxi, Phó Minh Tước rất lịch sự mà đặt tay lên đầu cô, sợ cô đụng vào cửa xe. “Trên đường nhớ chú ý an toàn, đến nơi thì có thể gửi tin nhắn báo bình an cho tôi.” “m, tôi biết rồi." “Cô gái, bạn trai cô quan tâm cô ghén. Người ta vừa đẹp trai vừa cao to, cô thật may man

Người tài xế đùa giỡn, Hứa Trúc Linh lập tức thất ngại ngùng, mặt đỏ bừng hết cả lên. Cô vội vàng nói: “Chủ tài xế đừng trêu chọc cháu

Cô vẫn chưa nói xong, Phó Minh Tước đã cười cắt ngang và nói: "Vậy làm phiền bắc tài nhé." “Được rồi, được rồi, nhất định tôi sẽ đưa cô về bình an."

Người tài xế cười cởi mở.

Đóng cửa xe lại, cô bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Phó

Minh Tước.

Cần gì phải để cho người lạ hiểu lầm?

Phó Minh Tước dõi mắt nhìn chiếc xe rời đi xa, sau đỏ mới thu ánh mắt u ám sâu thắm lại.

Anh ta quay về nhà, Phó Minh Diệp đã rửa mặt xong và nằm trên giường,

Bảo mẫu đã sớm rời đi. “Minh Diệp rất ngoan, tối hôm nay con muốn nghe chuyện gì?"

Anh ta thuận tay cầm một quyển truyện dành cho trẻ em rồi hỏi, “Tối hôm nay Minh Diệp không muốn nghe chuyện. Bố ơi, lúc nào chúng ta mới có thể chính thức ở cùng với mẹ vậy ạ? Người một nhà mà ngăn cách hạt nơi, thật đáng thương!" "Con muốn mẹ ở cùng với chúng ta, đúng không?" Giọng nói của anh ta hơi trầm xuống, hỏi từng chữ một.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.