Chương 483: Làm người được cô quan tâm thực sự rất hạnh phúc
Anh ta nhìn gương mặt nhỏ nhắn phóng đại trước mắt mình, gần như giống hệt
Tuy vẫn có thể thấy rất nhiều điểm khác biệt nhỏ nhỏ, Ngọc Diệp dịu dàng đoan trang hơn một chút, còn Hứa Trúc Linh thiên về hoạt bát nghịch ngợm, trẻ con hon.
Ngọc Diệp trắng trẻo hơn chút, đôi mắt không to như Hứa Trúc Linh, cũng không rực rỡ tỏa sáng như thế.
Mắt cô luôn trĩu nặng tâm sự, anh ta biết cô vẫn luôn không được vui. “Ngọc Diệp..."
Anh ta thì thào gọi khẽ.
Hứa Trúc Linh cau chặt đôi mày, hỏi: "Cái gì?" "Mẹ, bỏ đang gọi mẹ đó
Ngọc Diệp Đó là tên người vợ quá có của anh ta sao?
Mình đã như thế này rồi mà vẫn khiến anh ta gọi nham tên sao?
Cô ôm một bụng hồ nghị, né ra xa hơn.
Bây giờ anh ta mới hồi phục tinh thần, ý thức được mình vừa mới thất thổ, lập tức rũ mắt điều chỉnh tâm tình.
Thật sự quá giống, ai không biết hẳn đều sẽ cho rằng đó là Ngọc Diệp sống lại. "Mẹ, mẹ nhìn bố đỏ mặt kia, xấu hổ rồi ha? Mẹ mới nói riêng với bố gì đó, có phải là định cho con thêm một em trai em gái không a?". “Khu khu...
Hứa Trúc Linh nghe nói thế, vội ho sặc sụa, suýt thì bị sặc nước miếng của mình luôn.
Thêm một em trai em gái, đây là cái ý tưởng quý quái gì thế? "Trẻ con đừng nói lung tung, không thể nào đâu.
Cô vội vàng đưa mắt đi chỗ khác, cảm thấy bầu không khí hơi ngượng ngùng.
Phó Minh Tước nhìn cô, thấy đôi gò má cô ứng hồng, mí mắt rũ xuống, vẻ như xấu hồ. Bộ dáng này của cô dần dần trùng khớp với bóng hình ăn sâu trong kí ức của anh, cuối cùng... ngay cả Phó Minh Tước cũng bắt đầu không nhận ra,
Ngọc Diệp... Thật sự là em đã trở về đó
Nếu không, trên đời này sao lại có thể có hai người giống nhau đến thế?
Cuộc họp phụ huynh khó khăn lắm mới kết thúc, Hứa Trúc Linh nhân cơ hội tham quan phòng học của Minh Diệp.
Có lẽ do vụ náo loạn trước đó, máy bà mẹ học sinh kia thoảng cái đã vây lại đây, khen Minh Diệp thông minh.
Bọn họ còn không ngừng bỏng gió xa xôi dò hỏi cô làm nghề gì.
Có người thấy cô quen mắt bèn nghi hoặc hỏi: “Cô... Chẳng phải cô chính là Hứa Trúc Linh, con gái cưng của nhà họ Hứa đó sao?" "Ai tên Hứa Trúc Linh a? Mẹ cháu tên là Ngọc
Diệp." “Thế à? Tôi nhận nhầm người rồi à?" "Minh Diệp, con ở yên trong phòng học chờ mẹ mẹ với bố con đi mua chút đồ uống nhé, con muốn uống giản “Con có thể ăn kem không a?" “Không được, hiện giờ thời tiết lạnh rồi, không ăn kiếm được, ăn lạnh sẽ đau bụng đó - Vậy thì thôi a." "Mẹ mua cho con thứ khác nhé, bánh kem nề bánh bích quy nè, được không nào?" "Cái gì mẹ mua con cũng thích hết ạ
Nhóc con kia buồn tới cũng nhanh mà đi cũng le, thoáng cái đã trở nên vui vẻ trở lại.
Hiện giờ bé con đã không còn bài xích cô, còn chủ động tới chơi cùng cô nữa.
Cô tranh thủ cùng Phó Minh Tước rời khỏi đó. "Kéo tôi ra đây làm gì?" “Tôi rất muốn xem qua ảnh của người vợ quá cố của anh, hai chúng tôi... thực sự rất giống nhau sao?" "Hiện tại tôi không có ảnh ở đây, nếu có cơ hội tôi sẽ cho cô xem ảnh cô ấy. Hai người... thực sự rất giống nhau, liệu cô có chị gái ruột không?" "Đúng là tôi có chị gái, nhưng.... Tôi nghĩ hắn tôi với vợ anh không có liên quan gì đâu, dù sao, thế giới này rộng lớn như vậy, không gì không có thể xảy ra, người giống người cũng đâu có thiếu "Cũng phải, tôi cũng chưa từng nghe nói vợ tôi có em gái" "Tôi có thể mạo muội hỏi một câu không vỡ anh đã qua đời như thế nào ạ?" "Khó sinh, băng huyết. Sau khi sinh Minh Diệp, cô ấy đã rời xa tôi mà đi, Minh Diệp sinh non, sức khỏe vẫn luôn không được tốt, từ nhỏ sức đề kháng đã kém. Cho nên mấy năm nay tôi vẫn luôn đưa nó đi khắp nơi, tìm kiếm phương pháp điều trị cho nó, mãi đến gần đây mới ổn định trở lại. “Vậy anh... Vì sao lại luần quần trong lòng mà làm sát thủ?" Cô lấy can đảm tiếp tục hỏi.
Thấy anh ta trầm mặc, sắc mặt trở nên xấu đi, cô vội vàng sửa lại: "Chắc hẳn anh có nguyên do không thể không làm thế, ai lại muốn sống một cuộc đời là lắng căng thẳng như thế đâu, huống hồ anh còn có con nhỏ. Chắc chắn là bị buộc không có cách nào, hiện tại cũng không thể rửa tay gác kiểm rũ bỏ có phải không? Anh không muốn nói thì không cần miễn cưỡng, ai cũng có bí mật riêng mà " “Cô có không?”. “Tôi Ư... Hình như tôi thì không có "
Cô thận trọng suy nghĩ một lát, vẫn không nghĩ ra điều gì.
đam mỹ hài
Cô chưa từng gặp phải chuyện vui hay buồn quá lớn, cũng chẳng có nhiều tâm địa gian giáo, có chút tâm tư liền giấu không nổi, nếu không phải bị Cổ Thành Trung phát hiện thì cũng bị Bạch Minh Châu nhìn ra
Cho nên, đến giờ cô vẫn không có bí mật gì lớn. "Hình như cô không sợ tôi lắm nhìn "Sợ chứ! Nhưng có sơ thì tôi cũng không còn cách nào khác, tới thì cũng tới rồi, tôi còn có thể làm sao được đây?"
Cô nhún nhún vai vẻ vô tội, hỏi: “Anh uống giá "Nước khoáng là được, còn cô?" "Nước táo chưa đi, dạo này đang lên cân mà... Lấy thêm sữa chua cho Minh Diệp nữa."
Cô nhanh nhẹn mua đồ uống, lúc trả tiền lại bị Phó Minh Tước ngăn lại. “Bình thường ai lại để con gái trả tiền, dù sao cũng là do tôi gọi cô tới đây mà." "Cũng đúng, thế anh trả đi, chẳng nhiều nhặn gì. Tối nay thực sự phải đi ăn cơm sao?” Cô thấy anh gật đầu bèn nói: “Vậy tôi phải gọi món đắt nhất mới được tôi muốn ăn chút gì đó ngon ngon để bù đắp cho trái tim yếu ớt này, thời gian qua nó bị anh dọa cho kinh hãi không ít dầu." “Xin lỗi, lần sau tôi sẽ chọn cách thức uyên chuyển hơn.
Dù anh có uyển chuyển đến đâu, chỉ cần tôi nghĩ tới chuyện anh là sát thủ thì tự nhiên sẽ sợ những chân thôi Anh... đi ra ngoài có mang theo súng không?" "Xem tình hình thế nào đã. Cô hỏi tôi nhiều như thể rồi, đến phiên tôi hỏi lại nhé." "Anh muốn hỏi gì?" Cô nghi hoặc nhìn anh ta: "Theo lí mà nói, hẳn anh đã điều tra kĩ tôi rồi chứ nhỉ? Anh nên biết tôi và Cổ Thành Trung có quan hệ không đơn giản đâu, nhà họ Ngôn cũng rất coi trọng tôi đó, thể mà anh còn dám đe dọa tôi, tôi nghĩ thế lực sau lưng anh cũng không đơn giản đầu nhiề
Anh ta không hề cố kị, bình tĩnh gật đầu một cái: “Có lẽ còn phức tạp hơn cả tưởng tượng của cô đó." “Trước đây tôi nghĩ cuộc sống của người có tiền hần rất đơn giản, uống trà khiêu vũ chơi mạt chược cả ngày. Hiện tại tôi mới phát hiện thực ra đều rất phức tạp, mỗi người đều sống rất khổ cực. “Nếu thấy mệt, cô hoàn toàn có thể quay trở lại cuộc sống vốn có của cô. Đi theo Cổ Thành Trung cô thực sự rất khổ cực, người này phức tạp hơn tường tượng của cô nhiều làm. Những chuyện, những người mà anh ta dính dáng tôi chưa chắc đã là điều CỔ Có thể thừa nhận nổi đâu." "Anh nói tôi vừa tiếp xúc chứa được bao lâu cũng đã khó cực như thế rồi. Vậy anh nói xem, Cổ Thành Trung sống trên thế giới này lâu như vậy, anh ấy sẽ thế nào? Tôi nghĩ cuộc sống của anh cũng không được thoải mái tốt đẹp lắm đúng không? khuyên người khác không nên dính vào, nhưng bản thân mình lại ra không được. Nếu nói đến ai sống không được tốt, thực tế thì chính cuộc sống của anh mới không ổn đó, đúng không nào?" “Tôi mặc kệ người khác thể nào, tôi chỉ biết là khi quyết định làm chuyện này, tôi không hối hận, tôi chỉ muốn bảo vệ người tôi quan tâm.
Phó Minh Tước nghe nói như thế, ánh mắt càng thêm sâu thẳm.
Hứa Trúc Linh còn nhỏ, kém mình đến mười tuổi, lại có thể nói ra những lời khiến anh ta nghẹn họng, không thể phản bác.
Đúng vậy...
Anh ta khuyên bảo cô đừng nên dẫn sâu vào thể giới của Cổ Thành Trung, nhưng cuộc sống của anh ta chắc gì đã tốt lành.
Kì thực, anh ta và Cổ Thành Trung đều thuộc về cùng một loại người, đều đang đau khổ giãy giụa trong địa ngục mà thôi.
Chỉ khác nhau ở điểm, một người đã tự mình cứu chuộc, một người vẫn còn đang lún chân giữa vùng
Anh ta thoáng hạ mi mắt, khóe miệng nhếch lên một nét cười tự giễu,
Thật đúng là chó chế mèo lắm lông: "Hứa Trúc Linh, làm người được cô quan tâm thực sự rất hạnh phúc, khiến người ta ước ao.