Rể Quý Rể Hiền - Cao Phong

Chương 540: Chap-439




Chương 439: Tất cả đã thay đổi, chẳng ai dừng lại một chỗ

Mọi người đều sẽ thay đổi.

Để lấy lòng Nguyên Doanh, Cổ Ngọc Vy rất thận trọng trong tình yêu, cô ấy hoàn toàn sa ngã nên làm sao chú ý đến bản thân được.

Cô ấy hùa theo sở thích của anh ấy và cuối cùng suýt nữa thì đánh mất chính mình.

Sau khi rời khỏi Nguyên Doanh, cô ấy bỗng hiểu mình muốn cái gì và muốn làm gì.

Cô ấy không hề cảm thấy hối hận khi đã chọn cái nghề này và cảm thấy mình có trách nhiệm rất lớn khi cầm dao mổ.

Không có tình yêu cô ấy vẫn còn có thể có những thứ khác. Cô ấy có thể hành nghề y cứu người, có thể chăm sóc người bệnh.

Cô ấy vẫn rực sáng, cuộc sống vẫn rất có ý nghĩa, không có tình yêu thì cô ấy vẫn có thể sống rất tốt.

Nụ hồng chớm nở ngày xưa rốt cuộc bây giờ đã nở rộ, mà còn hé nở muôn màu muôn kiểu.

Cổ Ngọc Vy nghe thấy tiếng động, khẽ nhướng mày, nhìn thấy Bạch Minh Châu.

Cô ấy cười thoải mái, đóng tạp chí lại rồi đứng dậy. "Ngồi đi, đừng đứng đó, cũng đâu phải người ngoài đâu."

Cô ấy để tạp chí về chỗ cũ, đưa chút đồ ăn vặt cho cô: "Ăn không? Muốn uống gì không? Để tôi đi lấy." "Không cần đầu, tôi chỉ tới để xem chị thôi." "Xem tôi làm gì? Cũng đâu phải chưa từng xem qua." "Cảm giác chị đã thay đổi rồi.." Bạch Minh Châu ấp a ấp ủng nói. "Ừ, tôi cũng cảm thấy cô đã thay đổi." Ánh mắt Cổ Ngọc Vy sắc bén, vạch trần chỉ bằng một câu.

Trước kia Bạch Minh Châu hơi nhỏ mọn nhưng bây giờ cô ấy trông rất thoải mái. Xem ra cô ấy cũng đã buông bỏ, sống cũng rất tốt. "Tôi đến để xin lỗi chị. Chuyện lúc trước, nếu không phải tôi..." "Được rồi." Cô ấy vẫn chưa nói hết thì Cổ Ngọc Vy đã cắt lời cô, bình tĩnh nói: "Chuyện đã qua hết rồi, còn nhắc lại làm gì nữa? Cho dù không có cô thì tôi với Nguyên Doanh cũng chưa chắc đã được lâu dài. Tình cảm của anh ấy quá mơ hồ khiến tôi cũng cứ mãi mơ hồ theo anh ấy. Tôi không muốn làm người mơ hồ không rõ ràng nên mới từ bỏ. Còn việc hai người có ở bên nhau hay không cũng không liên quan đến tôi." "Hai người ở bên nhau thì tôi sẽ mỉm cười chúc phúc không chút giả dối. Còn nếu hai người không ở bên nhau thì tôi cũng chúc hai người sớm tìm được một nửa còn lại, vậy thôi. Mọi người gặp nhau vẫn có thể uống rượu ăn cơm, đừng khiến nhau ngượng ngùng như vậy nữa." "Nhưng...chị không yêu Nguyên Doanh, tôi cũng không yêu anh ấy thì anh ấy...phải làm sao?" "Câu này cô đừng hỏi tôi mà hãy hỏi anh ấy. Tôi lựa chọn con đường của mình, bước đi không hề oán trách, anh ấy cũng không nên do du."

Khi nhắc đến hai chữ Nguyên Doanh, cô ấy hơi híp mắt lại, bàn tay nhỏ bẻ không khỏi siết chặt.

Cô ấy lặng lẽ thở ra một hơi thở ngột ngạt, không suy nghĩ thêm nữa. "Cổ Ngọc Vy...chị thật sự từ bỏ anh ấy." "Ừ, tôi sắp kết hôn rồi. Tôi đã đưa người đó về, ngày cưới chắc là cuối năm." "Tôi nghe Trúc Linh nói rồi, chuyện này là thật sao?" "Tất nhiên là thật rồi. Tôi sẽ chịu trách nhiệm với lựa chọn của tôi, giống như lúc trước tôi lựa chọn rời đi vậy." lời.

Cô ấy là người quyết đoán, không nói hai

Trong tình yêu sợ nhất là níu kéo, vương vất không dứt, để rồi hai bên cùng tổn thương.

Cô ấy bước ra khỏi vực thẳm trước, anh ấy ở lại chỗ cũ cũng được mà nhanh chóng rời đi cũng được, tất cả đều không liên quan đến cô ấy.

Cô ấy quyết định buông tay thì là buông tay thật sự.

Bạch Minh Châu còn muốn nói gì đó, nhưng lại không biết phải nói thế nào.

Cô ấy thật sự rất hối hận, nếu sớm biết mọi chuyện sẽ trở nên thế này thì lúc trước cô chắc chắn sẽ không tùy hứng như vậy. "Tôi xin lỗi."

Cuối cùng cô ấy mấp máy môi, khô khốc thốt ra ba chữ nặng nề này, cô ấy xin lỗi từ tận đáy lòng.

Cô ấy cúi đầu chín mươi độ, vô cùng thành khẩn, khiến trái tim Cổ Ngọc Vy run lên, mềm nhũn.

Cô vội vàng bước lên đỡ cô ấy dậy. "Đừng nói như vậy, tôi không nhận nổi đâu. Chuyện qua rồi, không phải lỗi của cô. Yêu một người vốn không có lý do, nếu cô nói như vậy thì tôi cũng có sai. Chuyện này đã qua rồi thì hãy để cho nó qua đi, đừng nhắc đến nữa." "Chúng ta có thể vượt qua, nhưng anh tôi...Anh ấy chưa chắc có thể vượt qua, cô đánh giá cao anh ấy rồi. Tình cảm của anh ấy đúng là có mơ hồ nhưng một khi đã chắc chẳn, thì chỉ sợ anh ấy là người chung tình nhất thế gian này." "Không liên quan đến tôi."

Cổ Ngọc Vy tàn nhẫn nói rồi quay người lại. Sợ rằng ánh mắt của mình không kiềm chế được sẽ lộ ra tâm tình.

Bạch Minh Châu khổ sở trong lòng, cũng không biết Nguyên Doanh quay về thấy cảnh này sẽ cảm thấy như thế nào nữa.

Chắc là buồn lắm phải không? Cô ấy còn cảm thấy đau đớn đến thấu xương khi nghĩ đến việc hai người không thể ở bên nhau. Phần lớn là do cô ấy, cô ấy cảm thấy mình là kẻ tội đồ!

Bạch Minh Châu không nói thêm gì mà quay người rời đi, bước đi rất nặng nề.

Còn trái tim Cổ Ngọc Vy cũng trở nên nặng trĩu.

Cô ấy không kiềm được gọi điện cho Quý

Khiêm. "Sao vậy? Giờ em định đến tìm anh sao?" "Không có, trong lòng em đang rất rối, cần bình tĩnh lại." "Em là bác sĩ, chắc em biết rõ rằng thuốc an thần nào có hiệu quả nhất hơn anh." Quý Khiêm cười dịu dàng, không hề phù hợp với khối cơ bắp nghiêm túc của anh. Ra khỏi quân đội, anh ấy là người rất hiền hòa, cũng không thích khoe khoang thân phận quân nhân của mình, khiêm tốn được bao nhiêu thì cứ khiêm tốn. "Anh đang nói nhảm với em đó à?" Cố Ngọc Vy bất lực nói. "Vậy anh nói nghiêm túc đây. Anh có thể đưa em về nhà anh trước được không? Cô anh muốn gặp em." "Ừ, được thôi. Ngày mai em đến khách sạn tìm anh." "Không cần anh đến đón em sao?" "Không cần." Cô ấy nói xong liền cúp máy. Nhà của Quý Khiêm cũng ở Đà Nẵng nhưng ở ngoại ô phía tây.

Vùng ngoại ô phía Tây là trung tâm chính trị, phần lớn là các công chức cấp cao.

Chú của Quý Khiêm là một trong những ứng cử viên cho chức thủ tướng, điều này cho thấy người nhà họ Quý đáng sợ đến cỡ nào.

Trung tâm thành phố cách ngoại ô phía Tây một đoạn, anh ấy ở lại nghỉ ngơi rồi mai mới quay về.

Đồng lứa với bố của Quý Khiêm có ba anh em.

Hai anh trai và một em gái, bố mẹ anh ấy làm ăn ở nước ngoài, chú là ứng cử viên còn người cô này lại càng không đơn giản, cả gia đình đều nghe lời cô ấy.. Có những chuyện Quý Khiêm có thể không nói với bố mẹ, nhưng chắc chắn phải nói với người cô này.

Cổ Ngọc Vy quay về ở chỗ Cổ Thành Trung, tối hôm đó đến nhà cũ.

Cô ấy về mới biết Cổ Triệt ly hôn, Cổ

Trường An cũng bị phế. Thật ra cô ấy cũng đã đoán ra được kết cục của anh cả nhưng bây giờ thật sự nghe được, cô vẫn không khỏi thở dài.

Một khi anh ba đã bắt đầu báo thù thì anh ấy hoàn toàn không thể dừng lại được.

Chỉ sau nửa năm ngắn ngủi, đã hạ bệ được anh cả.

Điều khiến cô ấy ngạc nhiên hơn là anh hai còn có con gái, hơn nữa còn chưa lấy chồng mà đã có chị dâu thứ hai.

Đây có thể xem như là niềm an ủi duy nhất của ông cụ, đứa con đã chết vẫn để lại một đứa cháu gái.

Một bữa ăn ăn rất im lặng, không có nhiều tiếng cười nói.

Ngày hôm sau cô ấy thu dọn đồ đạc đến khách sạn tìm Quý Khiêm.

Nhưng không ngờ vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Trái tim cô ấy run lên dữ dội, sau đó cô ấy cụp mắt xuống, siết chặt tay để giữ bình tĩnh. Cô quay vào gara lấy xe của mình, rồi đi thẳng ra ngoài.

Nguyên Doanh đứng ở giữa đường, tỏ vẻ không có ý nhường đường.

Cô ấy không khỏi nhíu mày, bấm còi nói: "Chó ngoan không cản đường."

Anh ấy không nói gì, đôi mắt đen sâu thẳm, ánh mắt như là đuốc, mạnh mẽ rơi xuống người cô ấy như muốn nhìn thấu tâm hồn cô ấy, khiến cô ấy có cảm giác không thể nào che giấu.

Cô chưa bao giờ...cảm thấy có lỗi với anh ấy và hôm nay cũng không nên sợ hãi. Sợ anh ấy làm gì, anh ấy có lỗi với mình mà! đấy." "Anh mà không tránh ra là tôi đâm thật

Nguyên Doanh vẫn không nói gì, Cổ Ngọc Vy tức giận, đạp ga sang số rồi phóng xe đâm thẳng.

Ầm, vang lên một tiếng thật lớn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.