Chương 487: Có chuẩn bị mà đến!
Nghe thấy âm thanh ấy, tất cả mọi người tiệc rượu quay đầu lại lần nữa, ai cũng hiểu một đạo người xuất hiện cuối cùng mới là nhân vật lớn, như Liễu Tông Trạch và Lâm Vạn Quân lúc nãy vậy.
Nhìn rõ người đang đi đến, mọi người đều suýt xoa một tiếng kinh ngạc.
Người này khoảng bốn năm tuổi, trên mặt giữ một nụ cười tĩnh, trên người mặc một bộ vest màu đen được cắt bằng tay rất khéo léo.
"Đây không phải, đây không phải là phó hội trường Vũ Đường Bân của Hội làm ăn Hà Nội hay sao?"
năm gần đây Hội làm ăn Hà Nội đều rất tiếng, Phó hội trưởng Bản cũng ít khi lộ bằng không, cũng không có cơ hội để Tập đoàn Vũ Vương và Tập đoàn Bắc đứng dậy."
họ không hiểu, những người như Phó hội trưởng đã không thỏa mãn với việc làm ăn ởphố Hà Nội bé tí này rồi. Việc làm ăn của bọn họ trải rộng khắp cả nước, thậm chí còn sang tận nước ngoài, thành phố Hà Nội làm sao có thể ngăn cần được bước chân của bọn họ?"
"Nói thì nói như vậy, thế nhưng tôi không tin, Hội làm ăn Hà Nội lại nhường thành phố Hà Nội cho người khác." Có người nhìn Lâm Vạn Quân bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
Vụ Đường Bẫn được bảy tám người vây quanh, bước vào đại sảnh của tiệc rượu.
Đằng sau đem theo mấy tên vệ sĩ, ông ta cũng không nói nhiều lời, đóng luôn cửa ở đại sảnh của tiệc rượu.
Việc này có nghĩa là những người nên có mặt ở đây hôm nay đều đã đến đầy đủ rồi.
Nhìn thấy Vu Đường Bản đang đi đến, rất nhiều người lên tiếng chào hỏi, có người gọi Tổng giám đốc Bản, có người gọi phó hội trường.
Bởi vì có không ít công ty tham gia tiệc rượu đã gia nhập vào Hội làm ăn Hà Nội, đương nhiên sẽ gọi Vũ Đường Bẫn một tiếng hội trưởng đầy kính trọng.
Vụ Đường Bân mim cười đi qua đám người trực tiếp đi đến bục lớn phía trước đại sành.
Phần bục lớn đó cách mặt đất một mét năm, đứngtrên bục đó có thể quan sát cả đại sảnh của tiệc rượu.
Vu Đường Bản đứng trên bục lớn, trên mặt ông ta mang theo ý cười nhìn khắp tiệc rượu, bảy tám tên vệ sĩ mặc đồ đen đứng đằng sau sừng sững như núi Thái Son.
Trong phút chốc, khắp tiệc rượu đều là tiếng mọi người chào hỏi Vu Đường Bẫn không ngừng.
Đôi mắt Cao Phong hơi híp lại, anh lẳng lặng quan sát tất cả, đây là lần đầu tiên anh được tiếp xúc với nhân viên cấp cao của Hội làm ăn Hà Nội.
Nhìn khí chất của Vu Đường Bẫn là có thể thấy được đây là người đã trải qua rất nhiều sóng gió.
Không hề đơn giản
Đối mặt với khung cảnh huyên náo, mặt Vu Đường Bân không hề biến sắc, hai tay chậm rãi vươn ra, bàn tay ép xuống trong không trung. Sau hành động của Vu Đường Bần, tất cả những
âm thanh ở tiệc rượu đều biến mất, giống như có
người vừa ấn vào nút tạm dừng.
Chỉ một động tác tùy ý như vậy đã đủ để chứng minh vị trí cao không thể với tới của Vu Đường Bần,
"Tôi vừa xuống máy bay đã lập tức đi qua đây, cuối cùng vẫn đến muôn môi mong mọi người thứlỗi." Vu Đường Bân mỉm cười.
"Sao Hội trường Bản lại nói như vậy, có thể đợi Hội trường Bản đến là vinh hạnh của chúng tôi."
"Không sai, lời này của Tổng giám đốc Bẫn khách sao quá rồi, có thể được gặp Tổng giám đốc Bận, tôi cảm thấy quả vinh hạnh rồi."
Chỉ trong nháy mắt, cả tiệc rượu lại vang lên những âm thanh ninh bợ.
Mặt Vu Đường Bân không biến sắc, cười nói: "Vừa nãy tôi đã nhìn qua, thấy được không ít những khuôn mặt quen thuộc, cũng nhìn thấy rất nhiều khuôn mặt mới! Xem ra trong khoảng thời gian tôi và Hội trường Chí Minh không ở thành phố Hà Nội, giới kinh doanh của thành phố Hà Nội phát triển hơn, trở nên lớn mạnh rồi nhì"
Giọng nói vô cùng ngang ngược, cứ như cả thành phố Hà Nội là địa bàn của Vu Đường Bản vậy.
Mọi người đều cười ngoài mặt, thế nhưng trong lỏng lại có những ý nghĩ khác nhau.
Với thực lực của Hội làm ăn Hà Nội, không thể không biết được sự tồn tại của Bất động sản Phong Mai.
Có lẽ dáng vẻ không biết gì của Vũ Ngạn Bân lúcnày là đang giả vờ đúng không?
Liễu Tông Trạch cũng ngạc nhiên, Hội làm ăn Hà Nội quay lại rồi sao?
Mấy năm nay Hội làm ăn Hà Nội rất kín tiếng, thậm chỉ còn có người tưởng rằng Hội làm ăn Hà Nội đã giải tán rồi.
Thế nhưng Liễu Tông Trạch hiểu rõ, Hội làm ăn Hà Nội không hề giải tán, Tập đoàn Vũ Vương lúc trước đã trở thành thành viên dự bị của Hội làm ăn Hà Nội rồi.
Vậy nên Tập đoàn Vũ Vương mới có thể vùng lên nhanh chóng, thậm chí nổi trội hơn cả nhà họ Liễu.
Nếu không, Liễu Tông Trạch cũng không chỉ đáng là một em trai nhỏ trước mặt Vũ Hoàng Minh.
Lúc đầu nhà họ Liễu tự nhận mình là dòng họ lâu đời, vậy nên họ xem thường việc gia nhập Hội làm ăn Hà Nội, thế nhưng tuyệt đối không có ai dám nghi ngờ thực lực của Hội làm ăn Hà Nội.
"Cảm ơn sự cống hiến của các vị với giới kinh doanh của Hà Nội, cảm ơn các đồng nghiệp đã làm tất cả vì Hội làm ăn Hà Nội "
"Mấy năm nay tôi và Hội trường Chí Minh mở rộng thị trường ở nước ngoài, đến bây giờ cuối cùng cũng có được một chút thành tựu. Đợi chúng tôi đưa tay ra, nhất định sẽ dẫn dắt các vị đi ra khỏi thành phố HàNội, xây dựng một thương hiệu đã quốc gia thuộc về chính chúng ta
"Chúng ta phải bắt tay nhau, kiếm tiền từ những người nước ngoài, trở về làm phồn vinh thành phố Hà Nội của chúng ta."
Vu Đường Bân nói rất hay, khắp nơi đều vang lên tiếng khen ngợi.
Đôi mắt Cao Phong hơi nheo lại, ánh mắt đầy ẩn ý
nhìn Vu Đường Bản.
Người này quả thật không đơn giản.
Chỉ nói vài ba câu đã nâng vị trí của Hội làm ăn Hà Nội lên cao như vậy.
Còn có thể lợi dụng, dụ dỗ việc thành lập thương hiệu đa quốc gia, trong phút chốc lấy lòng bao nhiêu người.
Dễ dàng thu phục lòng người, củng cố địa vị thật sự không đơn giản.
"Lần này tôi quay trở về là để nói trước với mọi người một tiếng, Hội trường Chí Minh sắp quay trở về
"Hội làm ăn Hà Nội sẽ củng cố lại, mong các vị có thể ủng hộ Hội trường Chí Minh, ủng hộ Hội làm ăn Hà Noi trước kia.Vu Đường Bản thẩm liếc nhìn Lâm Vạn Quân một cái, mặt không biến sắc mìm cười nhìn mọi người.
"Đợi Hội trường Chí Minh quay trở về"
"Đợi Hội trường Chí Minh quay trở về
Lúc ấy, gần một trăm người trung niên mặc vest đi giày da ở tiệc rượu đều đồng thanh hộ một tiếng.
Mấy người này đều là thành viên của Hội làm ăn Hà Nội.
Cũng chỉ có cái tên Hội trường Chí Minh có thể làm bọn họ kinh phục.
Nói xong, Vu Đường Bân nhận lấy ly rượu vang một người phụ nữ xinh đẹp chân dài đưa qua, giơ lên không trung kính rượu, sau đó uống một hơi cạn sạch.
Mọi người đều nâng ly lên, cùng uống cạn.
Chỉ có năm người chỗ Cao Phong là chỉ nhấp một
ngụm.
Vũ Đường Bân cũng không để ý, thản nhiên cười nói: "Hôm nay tôi chuẩn bị rất nhiều tiết mục cho mọi người. Tôi quay về trước đây, lần này trở lại, còn rất nhiều việc cần giải quyết "
"Hội trường Bàn đi đường mệt rồi, chủ ý nghỉ ngơi
"Tổng giám đốc Bản là cánh tay đắc lực của Hội
di."trường Chí Minh, công việc hàng ngày cũng rất bận rộn, mau đi làm việc đi thôi."
Mọi người luôn miệng trả lời, sau đó nhìn theo bóng hình Vu Đường Bân rời đi với ánh mắt cung kính.
Vu Đường Bẫn đi đến chỗ mấy người Cao Phong, bước chân ông ta hơi dừng lại, sau đó khẽ cười với Lâm Vạn Quân, quay người rời khỏi tiệc rượu.
"Rời đi mấy năm, vừa xuống máy bay đã biết tôi
rồi, thú vị đấy." Lâm Vạn Quân cười lạnh nhạt.
"Có chuẩn bị mà đến, không thể không để phòng." Cao Phong bình thản nói.
"Đúng, Cao..." Lâm Vạn Quân trả lời theo bản năng, đột nhiên lại bị ngắt quãng: "Khu, đúng vậy."
Thật ra lúc ấy Liễu Tông Trạch, Đường Thành Công và Kim Tuyết Mai không chú ý đến sự khác thường của Lâm Vạn Quân.
Lúc này cả mặt bọn họ đều lo lắng, trong tâm trí có rất nhiều suy nghĩ.
Tập đoàn Thiên Long quay trở lại thành phố Hà Nội rồi, Hội làm ăn Hà Nội sẽ củng cố lại vị trí ư?
Nếu như việc này là thật, vậy thì ông lớn đã quay trở lại rồi,