Chương 312: Khách sạn năm sao nào cũng được
Kim Tuyết Mai nói vậy có nghĩa l.. Chẳng lẽ cô ấy đã sẵn sàng rồi sao?
Cao Phong nhìn Kim Tuyết Mai, ánh mắt Kim Tuyết Mai vô cùng kiên định.
"Hôm nay... Không phải là ngày rụng dâu của em.." Kim Tuyết Mai bỗng nói một câu, sau đó đỏ mặt cúi đầu.
Cao Phong im lặng hơn mười giây rồi mới chậm rãi gật đầu.
“Được! Lát nữa em muốn chọn khách sạn năm sao nào ở Hà Nội này cũng được!”
"Anh sẽ bao... À không, anh sẽ mua nó làm kỷ niệm." Cao Phong trả lời cực kỳ khí phách. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên, rất có ý nghĩa lưu niệm đấy nhé.
"Ha ha ha, anh ăn mì nhanh lên đi!” Kim Tuyết Mai bật cười, không tin Cao Phong. Mua khách sạn năm sao thì cần bao nhiêu tiền? Mặc dù Cao Phong đã có một căn biệt thự trị giá 12 tỷ, nhưng bán cả căn biệt thự đó cũng không đủ mua một phần mười của một khách sạn năm sao ấy chứ. Thế nên Kim Tuyết Mai cho rằng Cao Phong chỉ nói đùa thôi.
Cao Phong cũng không giải thích. Anh thích làm trước rồi nói sau, chứ không phải nói rồi mới làm. Chờ khi nào anh đích thân đặt những thứ đó trước mặt Kim Tuyết Mai, đương nhiên cô sẽ tin anh.
Với tư cách là một người đàn ông bình thường, Cao Phong rất mong chờ việc sắp được làm sau bữa cơm này. Cho nên tốc độ ăn cơm của anh nhanh hơn rất nhiều. Còn Kim Tuyết Mai thì ăn như mèo, chỉ nếm mấy miếng đã dừng lại.
"Chúng ta đi thôi.” Kim Tuyết Mai cúi đầu xấu hổ.
Cao Phong khẽ lắc đầu, còn chưa bắt đầu mà Kim Tuyết Mai đã xấu hổ rồi sao?
"Ông chủ, tính tiền!” Cao Phong bật cười, sau đó kêu ông chủ.
“Bữa này tôi mời, chúc mừng cô cậu đã làm hòa với nhau nhé!" Không ngờ ông chủ tiệm mì lại cười hào sảng, trực tiếp cho hai người ăn miễn phí.
Cao Phong mỉm cười, không từ chối ý tốt của ông chủ quán. Hôm sau anh sẽ nói với Lâm Vạn Quân một tiếng, nhờ ông ta chú ý bên này, coi như là cảm ơn ý tốt của ông chủ tiệm mì.
Sau đó hai người đứng dậy, Cao Phong cầm điện thoại, chuẩn bị gọi cho Lâm Vạn Quân. Lời nói của anh không phải là lừa gạt Kim Tuyết Mai. Đêm nay, chỉ cần Kim Tuyết Mai nói tên của bất cứ một khách sạn năm sao nào ở Hà Nội thì Cao Phong đều sẽ trực tiếp mua nó, hơn nữa còn viết tên Kim Tuyết Mai làm chủ của khách sạn đó. Đây là lần đầu tiên của Kim Tuyết Mai, Cao Phong hy vọng nó vô cùng quý giá, khiến cô có một ký ức đẹp.
Cánh hoa hồng, phòng khách sạn với chủ đề lãng mạn, mấy thứ này đều phải
“Cô gái ơi, cô.." Ông chủ tiệm mì mỉm cười, đang định nói gì đó thì bỗng khựng lại, ý cười biến mất, thay vào đó là vẻ mặt khẩn trương.
Cao Phong khó hiểu nhìn theo ánh mắt của ông chủ tiệm mì thì thấy một chiếc xe minibus đang đỗ ngoài cửa tiệm mì, cửa xe mở ra, năm sáu gã thanh niên bước xuống xe. Mấy người này đều mặc áo sơ mi hoa hòe, tóc nhuộm bảy màu sặc sỡ, trông như một đám du côn, vừa thấy đã biết không phải là thứ tốt lành gì.
Kim Tuyết Mai hơi hoảng sợ, nhích lại gần Cao Phong theo phản xạ.
"Ái chà, ông chủ biết bọn này đến đây nên đích thân ra nghênh đón cơ à?” Một thanh niên tóc xanh cầm đầu bỡn cợt nói.
Ông chủ tiệm mì trừng gã thanh niên này: “Chẳng phải cuối tuần trước tôi đã nộp tiền quản lý vệ sinh rồi hay sao?"
"Cuối tuần trước là cuối tuần trước. Cuối tuần trước ông ăn cơm, cuối tuần này chẳng lẽ không cần ăn cơm nữa sao?" Gã thanh niên tóc xanh không kiên nhẫn nói.
Thấy cảnh này, mấy vị khách còn đang ăn mì trong tiệm đều cúi đầu, nhanh chóng đặt tiền lên bàn rồi vội vã rời đi. Chỉ có mình Cao Phong khẽ cau mày chứ không đi.
"Nhưng chúng ta đã thương lượng là tiền quản lý vệ sinh sẽ nộp mỗi tháng một lần, tôi cũng đã nộp rồi, các cậu làm thế là có ý gì hả?” Ông chủ tiệm mì cắn răng.
"Hỏi thừa! Nộp một tháng một lần là luật cũ rồi, bây giờ đã sửa lại! Thứ gì cũng tăng giá, ông biết bây giờ bao nhiêu tiền một ký thịt lợn không hả? Chẳng lẽ tiền quản lý vệ sinh lại không tăng theo hay sao?" Gã thanh niên tóc xanh trừng ông chủ tiệm mì.
Cao Phong khẽ nhíu mày. Thời đại nào rồi mà còn có người thu tiền bảo kê trên danh nghĩa tiền quản lý vệ sinh vậy? Mặc dù nơi này hơi hoang vắng một chút, nhưng chẳng lẽ lại mặc cho bọn này hoành hành hay sao? Xem ra mấy tên này cũng có ô dù chống lưng..
"Không có khả năng! Nộp một tháng một lần đã đành, bây giờ lại đòi nộp một tuần một lần, còn đòi tăng giá, các cậu lật lọng!” Ông chủ tiệm mì cũng cứng đầu, từ chối phắt yêu cầu của gã thanh niên tóc xanh.
“Hả? Xem ra ông không để mắt tới anh Lâm đúng không? Hay là ông không để mắt tới công ty bảo vệ Lâm Hổ bọn này?" Gã thanh niên tóc xanh mỉm cười.
Nghe thấy cái tên này, ông chủ tiệm mì tức khắc xì khói. Kim Tuyết Mai bỗng mở to mắt, cô cũng không xa lạ gì với cái tên này. Lúc trước, khi Vũ Hoàng Minh phái người đi bắt cóc Kim Tuyết Mai, chính là công ty bảo vệ Lâm Hổ này giúp đỡ. Công ty bảo vệ Lâm Hổ mang danh nghĩa là làm công ty, nhưng thực tế lại là thế lực ngầm của Hà Nội, chẳng qua mặc cái áo công ty vào để tẩy trắng cho mình mà thôi.
"Vậy thì thư thả cho tôi một chút... Mấy ngày nay tôi không buôn bán được gì." Cuối cùng, ông chủ tiệm mì vẫn không muốn đối đầu với công ty bảo vệ Lâm Hổ.
"Không được! Anh em bọn này đã đến đây rồi, ý ông là muốn bọn này đi một chuyến tay không hả? Tiền xăng dầu không tính à?” Gã thanh niên tóc xanh trực tiếp ngồi xuống ghế, gác chân lên bàn.
Mấy vị khách đến đây ăn mì thấy cảnh này thì đều vội vàng rời đi, không dám tiến vào.
Cao Phong nhíu mày. Công ty bảo vệ Lâm Hổ này sao lại dạy mãi không sửa thế nhỉ?
"Tôi sẽ trả tiền quản lý vệ sinh giúp ông ấy." Cao Phong bống lên tiếng.
Kim Tuyết Mai nhẹ nhàng kéo Cao Phong. Cô biết công ty bảo vệ Lâm Hổ đáng sợ cỡ nào. Hôm đó cô bị bắt cóc, anh Lâm dẫn theo mấy trăm người, trông vô cùng khủng bố. Mặc dù khi đó cô bị hôn mê nên không biết sau này Cao Phong đã cứu mình bằng cách nào, nhưng sự thật là công ty bảo vệ Lâm Hổ có rất đông người. Cho dù Cao Phong rất giỏi võ, ngay cả Triệu Thiết Hào cũng không phải là đối thủ của Cao Phong, nhưng một người sao có thể chống lại nhiều người?
Lỡ như Cao Phong trêu vào công ty bảo vệ Lâm Hổ, người ta kêu hơn trăm ng đến đây, Cao Phong giỏi võ đến mấy thì chẳng lẽ còn có thể hạ gục toàn bộ?
“Không sao, ông chủ đối xử với chúng ta rất tốt, anh sẽ trả tiền quản lý vệ sinh giúp ông ấy." Cao Phong nhẹ nhàng nắm bàn tay mềm mại của Kim Tuyết Mai.
Nghe câu này, tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng.
"Chàng trai, không được đâu! Hai người mau đi đi, chuyện này không liên quan gì đến hai người." Ông chủ tiệm mì vội xua tay, đồng thời thúc giục đám Cao Phong rời đi. Đám thanh niên tóc xanh này không phải là thứ tốt lành gì, ông sợ Cao Phong trêu vào chúng sẽ không có kết cục tốt. .
Ngôn Tình Sủng
"Ôi chao đừng đi, ha ha, không ngờ tao lại bỏ lỡ một kẻ giàu có đấy nhỉ!”