Rể Quý Rể Hiền - Cao Phong

Chương 296: Chap-308




Chương 308: Tối nay ở bên ngoài!

"Xin lỗi, mọi người thì phải đợi một chút." Khúc Đại Minh hiểu được ý của Cao Phong, lập tức ngăn cản bọn người Trương Quốc Bảo.

Các hội viên trong phòng tập thể hình ngay lập tức hiểu Khúc Đại Minh muốn làm gì, vì vậy họ vội vã rời đi.

Chẳng bao lâu, ngoại trừ Đặng Hoàng Phi, những người khác đều rời đi.

Khúc Đại Minh vung tay, Hoàng Hà liền ngay lập tức đóng chặt cửa của phòng tập thể hình.

"Hôm hån sẽ là một ngày khó nay quên đổi bọn mày!"

Khúc Đại Minh dẫn đầu mọi người, lao về phía Trương Quốc Bảo, mười mấy người hiên ngang tiến lên.

“Để xem mày, còn muốn đánh chị dâu của tao không? Đi chết đi!” Khúc Đại Minh không quan tâm ai, chỉ túm lấy Trương Quốc Bảo tát một trận thật mạnh.

Toàn bộ phòng tập thể hình hỗn loạn, tiếng bang bang không ngừng vang lên.

Cao Phong nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Kim Tuyết Mai đi xuống lầu, trong lòng cô vẫn có chút ngượng ngùng, bây giờ mới nhẹ nhàng rút bàn tay ra.

“Sau này cũng, đừng làm chuyện ngốc như vậy, có một số việc em không thể quản được." Cao Phong quay đầu nhìn Kim Tuyết Mai. .

Ngôn Tình Ngược

"Khúc Đại Minh là bạn của anh, em sao có thể không quản được?” Kim Tuyết Mai chu cái miệng nhỏ nhắn nói.

Cao Phong sửng sốt một chút, sau đó bất lực lắc đầu.

Kim Tuyết Mai làm điều này đối với anh cũng là một kiểu ủng hộ anh!

"Còn sớm, em muốn đi đâu, anh dẫn em đi dạo." Cao Phong kiểm tra thời gian đã sắp bảy giờ tối.

Quả thực là rất sớm, cuộc sống ban đêm vẫn chưa bắt đầu.

“Ừm... em nghĩ, đi ăn mì đi." Kim Tuyết Mai suy nghĩ một lúc, rồi đột nhiên nói.

“Mì?” Cao Phong ngạc nhiên liếc nhìn Kim Tuyết Mai, rồi hiểu ra.

"Hành lá băm nhỏ đúng không?" Cao Phong đoán được tâm tư của Kim Tuyết Mai.

“Đúng, đúng! Vào ngày kỉ niệm ngày cưới, anh đã hứa dẫn em đi ăn mì với hành lá băm nhỏ, nhưng sau đó lại không đi.” Kim Tuyết Mai thì thào đáp lại.

Cao Phong khẽ gật đầu, ngày hôm đó đúng là đã hứa với Kim Tuyết Mai, nhưng rồi ông chủ tiệm mì lại xảy ra chuyện. Kể từ hôm đó, Cao Phong có nhiều việc lặt vặt, và Kim Tuyết Mai cũng bận rộn, cho nên không rảnh rỗi chút nào.

Hôm nay, hai người không có việc gì làm, ngược lại có thể đem những việc dự định trước kia ra hoàn thành nốt.

"Lại nói tiếp, đã lâu rồi chúng ta không đi ra ngoài ăn mì." Kim Tuyết Mai có chút hoài niệm nói.

Lần cuối cùng cô đi với Cao Phong là vào ngày kỷ niệm hai năm ngày cưới. Thời gian chớp nhoáng một cái, vậy là một năm đã trôi qua.

Nhưng tâm trạng của Kim Tuyết Mai năm nay, dĩ nhiên đã thay đổi rất nhiều.

"Nhưng anh nhớ rõ đối với em, kỷ niệm năm thứ ba đó, em không chỉ nói với anh là đi ăn mì đi, mà còn nói." Cao Phong đang nói lại thôi, nhìn Kim Tuyết Mai thích thú.

"Còn nói gì nữa?" Kim Tuyết Mai hơi giật mình.

"Còn nói, buổi tối anh không cần ngủ trên sàn nhà nữa... khụ!” Cao Phong mờ ám nhắc nhở Kim Tuyết Mai.

Kim Tuyết Mai mặt đỏ bừng vì xấu hổ. Tất nhiên cô ấy nhớ những lời này.

Vào khoảng kỷ niệm ba năm đó, mỗi lời cô ấy nói và tất cả những gì cô ấy làm với Cao Phong đều in sâu trong tâm trí cô.

"A, em có nói vậy sao?" Kim Tuyết Mai nhìn chằm chẳm Cao Phong với đôi mắt to tròn ngây thơ.

"Em đã nói vậy!” Cao Phong kiên quyết đáp.

Kim Tuyết Mai nháy mắt, có chút buồn cười, ước chừng im lặng vài giây, sau đó cô đáp như muỗi kêu: “Vậy thì... việc gì cũng có trình tự trước sau, ăn xong mì trước đã, chuyện còn lại nói sau..."

"Được rồi! Lên xe!" Cao Phong nháy mắt lộ ra ý, mỉm cười, sau đó cùng Kim Tuyết Mai đi về phía xe.

Kim Tuyết Mai đứng đó vài giây, sau đó oán hờn anh chà xát hai chân, cúi đầu bước theo bước chân của Cao Phong.

"Đúng rồi, nhớ gọi điện thoại về nhà, nói.” Cao Phong đột nhiên dừng bước, quay người lại.

Tuy nhiên, Kim Tuyết Mai vẫn cúi đầu đi vì trong lòng cô ấy có một chút ngại ngùng.

Cao Phong đột ngột dừng và quay người lại, khi Kim Tuyết Mai chưa kịp phản ứng lại, cô đã đâm vào vòng tay của Cao Phong.

"Này.."

Cao Phong chưa kịp nói xong đã nhìn thấy Kim Tuyết Mai đang lao đầu về phía mình, anh hơi sững sờ, sau đó duỗi tay ra không chút do dự ôm Kim Tuyết Mai vào lòng ngực.

"Này, đã nôn nóng như vậy rồi sao?" Cao Phong sững sờ hỏi.

Vừa mới nói xong không phải ngủ dưới sàn nhà, Kim Tuyết Mai đã chủ động ôm ấp yêu thương?

"Anh!" Kim Tuyết Mai nện đầu vào lồng ngực dày của Cao Phong, lập tức muốn rời đi, nhưng Cao Phong đã không cho cô một cơ hội, vòng tay qua Kim Tuyết Mai, ôm chặt lấy cô vào lòng.

Kim Tuyết Mai đã chống cự hai lần, nhưng cuối cùng đã từ bỏ sự kháng cự và để cho Cao Phong tùy ý ôm cô.

Lúc này, Cao Phong vô cùng ngang ngược, đặt đầu Kim Tuyết Mai lên ngực mình, giống như một tổng tài bá đạo, khiến Kim Tuyết Mai không thể động đậy.

Kim Tuyết Mai úp mặt vào ngực Cao Phong, hơi thở nam tính mạnh mẽ của Cao Phong xộc vào mũi cô, mang đến cho Kim Tuyết Mai cảm giác an toàn vô tận.

Sau một lúc, Kim Tuyết Mai làm như một tên trộm, cô từ từ vươn bàn tay nhỏ bé của mình ra, chủ động ôm eo Cao Phong.

Lúc này, hai người đồng thời nghĩ đến cảnh cả hai ôm nhau trên tầng thượng của khách sạn quốc tế New Island nhân kỷ niệm ba năm ngày cưới.

"Chàng trai, hai người có thể cho tôi quét rác ở đây một chút được không?"

Đúng lúc này, một dì làm nhân viên quét rác cầm chổi chạy tới nói với Cao Phong.

Bầu không khí giữa hai người ngay lập tức bị phá vỡ, và Kim Tuyết Mai càng đỏ mặt hơn, thoát khỏi vòng tay của Cao Phong.

Cao Phong không nói nên lời, bác gái người để lúc khác quét không được sao?

Nhưng mà, anh nhất định sẽ không nổi giận với dì đó, anh chỉ có thể ôm cục tức xoay người, cùng Kim Tuyết Mai trở về хе.

Kim Tuyết Mai nhìn thấy Cao Phong lái chiếc ô tô sản xuất trong nước có hơn hai trăm triệu đồng, cô cũng không nói gì.

"Đúng rồi Cao Phong, anh vừa nói muốn gọi điện thoại về nhà, anh gọi điện thoại làm gì?" Kim Tuyết Mai vừa ngồi ở ghế phụ hỏi, nhìn Cao Phong hỏi.

"Không phải em nói, sau khi ăn mì hành sẽ thực hiện lời hứa sao?"

“Đương nhiên là anh phải gọi điện thoại về nhà, nói tối nay sẽ không về." Cao Phong trả lời một cách tự nhiên.

"Anh.." Kim Tuyết Mai sửng sốt, sau đó cắn răng nói: “Em đói bụng, em muốn ăn mì!"

"Được rồi, ăn mì." Cao Phong cười nhẹ, khởi động xe, đi nhanh về phía tiệm mì mà họ từng đến.

Cao Phong nhớ tới lần trước thả bồ câu của chủ tiệm mì.

Để cứu Kim Tuyết Mai, anh ấy đã bỏ đi mà không kịp nói lời từ biệt.

Ông chủ tiệm mì rất tốt bụng, vì Cao Phong và Kim Tuyết Mai, ông ấy đã để cả tiệm mì cho Cao Phong sử dụng miễn phí.

Bây giờ không được rãnh, nhưng thật ra có thể đến đó cảm ơn một chút.

Mà Cao Phong vừa mới lái xe đi, phía sau có một chiếc xe Volkswagen đen nổ máy khởi động, lặng lẽ đi theo xe của Cao Phong.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.