Rể Quý Rể Hiền - Cao Phong

Chương 255: Chap-267




Chương 267: So bì

Nghĩ đến đây, Lê Trọng Việt càng thêm căm hận Cao Phong. Anh ta không dám làm gì Đường Ngọc Diệp, nhưng còn Cao Phong thì... Ha ha ha!

Bây giờ có Đường Ngọc Diệp bảo kê Cao Phong, mình cứ tạm thời nhẫn nhịn, chờ cậu Phan đến đây, để xem Đường Ngọc Diệp và Cao Phong còn kiêu ngạo kiểu gì.

Mọi người vây quanh xe của Cao Phong chụp ảnh thật lâu mới cất di động đi, nhưng vẻ hâm mộ trong ánh mắt vẫn không giảm bớt.

Cao Phong hờ hững đứng bên cạnh nhìn đám người này chụp ảnh, không nói một lời. Dù sao chỉ chụp bức ảnh thôi chứ không làm gì khác, chẳng qua là đăng lên facebook sống ảo, Cao Phong chẳng buồn so đo nhiều với họ làm gì.

"Tuyết Ngọc, chúng ta cũng chụp bức ảnh làm kỷ niệm đi. Loại xe sang cỡ này rất hiếm thấy đấy." Lâm Đan Phượng cũng nổi hưng trí.

“Hả? Tớ... Tớ thì khỏi cần." Nghe vậy, Kim Tuyết Ngọc sửng sốt, sau đó nhỏ giọng đáp.

Thực tế lúc này, trong lòng Kim Tuyết Ngọc tràn đầy cảm giác hơn người. Cô ta nhìn đám bạn học vừa rồi còn trào phúng mình bây giờ muốn chụp bức ảnh cũng phải đứng bên ngoài, còn không dám cách xe quá gần, sợ đụng vào chiếc xe. Còn mình thì sao? Nếu mình muốn thì có thể ngồi trên ghế lái chụp ảnh bất cứ lúc nào, đây chính là cảm giác hơn người!”

“Được rồi, vậy thì cậu chụp cho tớ một tấm nhé, một tấm là được rồi." Lâm Đan Phượng cười nói.

Sau đó, Kim Tuyết Ngọc chụp cho Lâm Đan Phượng một bức ảnh.

"Wow, đẹp quá, công nhận đẹp ghê, chắc ngồi trên chiếc xe này thoải mái lắm." Lâm Đan Phượng nhỏ giọng cảm thán.

"Hôm nay cô đến đây bằng gì?" Thấy Lâm Đan Phượng phấn khởi xem ảnh chụp, Cao Phong bỗng hỏi.

"Hả? Tôi á? Tôi ngồi taxi tới.” Lâm Đan Phượng đáp, sau đó thành thật đáp.

“Ừ. Lát nữa họp lớp xong, cô đi theo chúng tôi về đi." Cao Phong dừng lại một lát rồi nói.

Cao Phong có ấn tượng không tệ với Lâm Đan Phượng, ít nhất tốt hơn đám Lê Trọng Việt kia nhiều. Nếu vậy thì thỏa mãn nguyện vọng được ngồi trên xe Bentley của Lâm Đan Phượng một lần cũng không phải là không thể.

Kim Tuyết Ngọc liếc nhìn Cao Phong, cũng hiểu ý anh là gì, nhưng không phát biểu ý kiến. Lâm Đan Phượng là bạn thân của cô ta, cô ta đương nhiên sẽ không phản đối quyết định của Cao Phong.

Chụp ảnh xong, mọi người vẫn còn chưa đã thèm trở về khách sạn, đi vào đại sảnh mà trước đó cậu Phan đã đặt trước.

Đại sảnh này là nơi mà khách sạn chuyên dùng để tổ chức các hoạt động tập thể, hoặc tổ chức tiệc tối theo ý muốn của khách hàng. Đại sảnh do cậu Phan bao hết được trang trí vô cùng tráng lệ, cho người ta cảm giác vô cùng xa hoa.

Đại sảnh vàng son lộng lẫy, chiếc đèn chùm pha lê Swarovski khổng lồ được treo chính giữa trần nhà, tường được dán giấy có hoa văn màu vàng, cùng với thảm trải sàn mềm mại. Mỗi một chi tiết đều thể hiện sự tráng lệ lộng lẫy và cao quý của đại sảnh này..

Khiến người ta đứng trong đại sảnh mà có cảm giác như đang đứng trong cung điện hoàng gia, trong lòng nảy sinh khí thế hào hùng.

Hơn nữa trong đại sảnh này được thiết kế rất nhiều khu vực nhỏ, mái đình giữa hồ sen, phong cảnh giả sơn có cầu nhỏ và dòng suối, cùng với một vài thiết bị hiện đại hóa, thứ gì cũng có.

Không chỉ có bàn tiệc thủy tinh mà còn có sân khấu khổng lồ, cùng với màn hình lớn đằng sau sân khấu, bên cạnh còn đặt mấy chục cái micro, có thể tiến hành giải trí hát karaoke ngay tại nơi này.

Chính giữa đại sảnh là một bàn tiệc cực lớn, có thể chứa mấy chục người cùng ngồi vào bàn mà không chen lấn.

Mọi người vừa cảm thán sự hào phóng của cậu Phan, vừa lần lượt ngồi vào chỗ, đương nhiên là đều chọn ngồi cùng những người bạn bè mà mình quen thuộc.

Thấy Kim Tuyết Ngọc và Lâm Đan Phượng ngồi xuống ghế, Cao Phong cũng định ngồi bên cạnh họ.

"Ây, Cao Phong, anh làm gì thế hả?” Lâm Thiên Hùng bỗng kêu lên.

"Chẳng lẽ anh định ngồi chỗ đó? Đó là chỗ ngồi của cậu Phan, ghế đầu là của cậu Phan, chung quanh là của chị Ngọc Diệp và bạn của cậu Phan!”

“Đúng đấy, sao anh chẳng có ánh mắt gì hết vậy? Anh nên ngồi ở dưới sàn nhà thì hơn!"

Mặc dù dưới sự giúp đỡ của Đường Ngọc Diệp, Cao Phong có thể bước vào đại sảnh này, nhưng đám người vẫn không định bỏ qua cho anh. Để Lê Trọng Việt hài lòng, đám người này cũng rất cố gắng.

"Sao vậy? Chẳng qua chỉ là chỗ ngồi thôi mà, ngồi ở đâu mà chẳng được!" Đường Ngọc Diệp bước ra từ nhà vệ sinh, nhíu mày nhìn mọi người.

“Chị Ngọc Diệp, cái này thì em không thể không nói được, ghế đầu đương nhiên phải để lại cho cậu Phan."

"Trong đám chúng ta, cậu Phan có địa vị cao nhất, mọi người không phản bác điều này chứ?” Lê Trọng Việt đứng dậy nói.

Nghe vậy, Đường Ngọc Diệp hơi sửng sốt, trầm ngâm một lát rồi không nói gì. Lê Trọng Việt nói cũng không sai, địa vị của cậu Phan đương nhiên là cao nhất trong đám người này, thế nên ghế đầu tự nhiên phải để lại cho cậu Phan.

Lê Trọng Việt thấy danh tiếng của cậu Phan có thể chèn ép Đường Ngọc Diệp, trong lòng lập tức sung sướng hơn nhiều. Đây mới chỉ là bắt đầu thôi, chờ cậu Phan đến đây, để tôi xem Đường Ngọc Diệp cô còn che chở Cao Phong kiểu gì.

"Không sao, tôi ngồi ở đây là được rồi." Cao Phong gật đầu với Đường Ngọc Diệp, sau đó ngồi sang chỗ khác.

Đường Ngọc Diệp thoáng sửng sốt, sau đó cũng ngồi xuống bên cạnh Cao Phong như thể giận dỗi.

Mặc dù lúc này Cao Phong ngồi bên dưới, nhưng bên trái là Kim Tuyết Ngọc người đẹp nổi tiếng trong lớp, bên phải là tiểu thư nhà giàu Đường Ngọc Diệp, bên cạnh còn có Lâm Đan Phượng xinh đẹp đáng yêu, cảnh tượng này khiến rất nhiều nam sinh ghen tỵ. Tại sao Cao Phong lại có năng lực đó? Ba nữ thần nổi tiếng nhất lớp đều tụ tập bên cạnh anh ta, rốt cuộc anh ta có gì hấp dẫn họ?

Nhưng ghen tỵ thì ghen tỵ, họ lại chẳng thể làm gì Cao Phong.

“Thưa các anh chị, mọi người có muốn bưng đồ ăn lên ngay bây giờ không ạ?" Một nhân viên phục vụ bước lên trước hỏi mọi người.

“Đương nhiên là không được. Cậu Phan còn chưa đến, không ai được phép động đũa."

“Đúng thế, chờ cậu Phan tới!"

"Gần đây cậu Phan phải tiếp nhận sản nghiệp gia tộc, có lẽ rất bận rộn, chúng ta cứ kiên nhẫn chờ một lát đi”

Nhắc tới cậu Phan, mọi người đều bày tỏ sự kính sợ từ tận đáy lòng.

Nhân viên phục vụ gật đầu, sau đó khom người rời đi, để đại sảnh lại cho mọi người.

"Mọi người cứ thoải mái đi, đều là người nhà mình, không có người ngoài, cứ nói chuyện thoải mái, chờ cậu Phan tới." Lê Trọng Việt vung tay lên ném chìa khóa chiếc Land Rover lên bàn như thể mình mới là chủ nhân.

Cả đám nam sinh đều cười phá lên, sau đó cũng ném chìa khóa xe lên bàn với tư thế tùy ý. Không lâu sau, trên bàn đã bày đầy chìa khóa xe, hầu như nam sinh nào cũng lấy chìa khóa xe của mình ra, có Land Rover, có BMW, cũng có Mercedes-Benz.

Động tác của họ trông có vẻ tùy ý, nhưng thực tế là âm thầm so bì với nhau.

Thấy cảnh này, Cao Phong khẽ lắc đầu. Gì mà họp lớp chứ? Chẳng qua là một buổi so bì với nhau mà thôi. Suy cho cùng thì so bì là bản tính của con người.

Các nữ sinh rất ít người lấy chìa khóa xe ra. Đề tài chủ yếu của họ là đồ trang điểm và váy áo, cùng với bạn trai nhà ai có bản lĩnh như thế nào. Cho nên cuộc so bì đầu tiên đương nhiên là do đám nam sinh khởi xướng.

“Hừ!” Đường Ngọc Diệp không ưa gì cái thói của họ, khẽ hừ một tiếng, sau đó ném chìa khóa xe lên bàn.

Ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn sang bên này.

Chìa khóa chiếc Porsche 911 trông vô cùng lóa mắt, khiến rất nhiều người đều tự cảm thấy xấu hổ. Dù sao một chiếc xe của Đường Ngọc Diệp đủ để mua mấy chiếc xe của họ ấy chứ. Thế nên thấy Đường Ngọc Diệp làm vậy, không ít nam sinh đều cười xấu hổ, lén lút rút lại chìa khóa xe của mình.

“Này Cao Phong, BMW của anh đâu?” Lê Trọng Việt bỗng hỏi Cao Phong.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.