Chương 225: Ai là chủ nhân của biệt thự?
"Quả nhiên biệt thự này là của các người. Cao Phong anh ấy giả vờ làm người giàu có? Tôi nói như vậy có sai gì không?"
Hạ Vy không ngừng nói, càng nói, vẻ mặt càng thêm đắc ý.
Mọi người đều sững sờ.
Hôm qua Cao Phong đã xuất hiện đây sao?
Đây là tình huống gì vậy?
"Quốc Khánh? Con quen biết với Cao Phong từ trước, cho nên cho Cao Phong mượn căn nhà này à?" Kiều Thục Lan phản ứng lại, lập tức nhìn Hồ Quốc Khánh.
Hồ Quốc Khánh chấn động, sau đó yếu ớt gật đầu: "Vâng..."
Cùng lúc đó, trong lòng Hồ Quốc Khánh thầm nghĩ: Ngài Cao, anh ngàn lần đừng tức giận nha, tôi đây cũng không còn cách nào khác!
"Hừ! Làm sao có thể tùy tiện cho mượn nhà như vậy chứ?"
"Cho dù là mượn, con cũng không thể tuỳ tiện cho người nào mượn cũng được chứ? Để nó đi khoe khoang trước mặt người khác sao? Thật là đáng xấu hổ!" Kiều Thu Vân hừ lạnh một tiếng, tâm trạng vô cùng khó chịu.
"Đúng vậy, bản thân không có tiền mua, còn đi mượn đồ của người khác giả vờ làm người giàu có, Cao Phong đúng là hay ho quá cơ." Lý Siêu ở một bên cũng phụ hoạ theo.
Nghe những lời của Lý Siêu, Hồ Quốc Khánh và Lý Quyên Tú lập tức có chút đỏ mặt tía tai.
Sao nghe những lời này cứ như đang chửi bản thân vậy nhỉ?
Còn Kim Tuyết Ngọc giờ phút này cuối cùng cũng hiểu ra, hoàn toàn xua tan những ý niệm trước đây.
Trước đây, thậm chí cô còn tự hỏi căn biệt thự này có khi nào là của Cao Phong không, nếu không phải là nhà của Cao Phong sao anh ấy lại ở đây?
Bây giờ xem ra, chiếc vòng hạt đó có vẻ như thực sự thuộc về Cao Phong.
Tuy nhiên, đó chỉ là Cao Phong quen biết với Hồ Quốc Khánh, mượn biệt thự của Hồ Quốc Khánh rồi giả làm người giàu có trước mặt bạn bè.
Dù sao loại chuyện này cũng không phải là hiếm gặp, ngày nay người ta có thể thuê những ngôi nhà sang trọng để giả giàu có.
Nghĩ đến đây, Kim Tuyết Ngọc trong lòng thở dài, bản thân không nên đặt hy vọng gì vào Cao Phong.
"Cao Phong thực sự không có ở đây sao? Không có thì tôi đi đây." Hạ Vy nói xong, nhìn biểu cảm kinh ngạc trên mặt của mọi người, cười lạnh nói.
"Có chứ, ở ngay trên tầng kìa, tôi gọi anh ấy giúp cô!” Lý Siêu lúc này rất vui vẻ, chính là muốn để Hạ Vy đối diện lật tẩy bộ mặt thật của Cao Phong.
Sau đó không cần đợi Hạ Vy trả lời, trực tiếp hét lên trên tầng: "Cao Phong, ở dưới tầng có người tìm."
Hạ Vy dừng lại, nhìn về phía cầu thang với vẻ chế nhạo.
Hôm nay cô ta muốn xem Cao Phong anh còn có thể giả bộ thế nào trước mặt chủ nhân thật sự của biệt thự.
Nhưng mà đây lại là nỗi đau khổ của Hồ Quốc Khánh và Lý Quyên Tú, đây chẳng phải là đem gia đình bọn họ đặt trên giàn lửa hay sao?
Ngay sau đó, Cao Phong và Kim Tuyết Mai bước xuống.
Khi nhìn thấy Hạ Vy, Kim Tuyết Mai sửng sốt trong chốc lát, sau đó trong mắt hiện lên một tia hoài niệm, ngay sau đó nhanh chóng kìm nén lại.
"Ôi, Kim Tuyết Mai, cậu cũng ở đây à?"
"Cao Phong chẳng lẽ cũng nói với cậu căn nhà này là của anh ấy đó à?" Hạ Vy cười lớn.
Cao Phong khẽ cau mày, Hạ Vy này đúng là âm hồn không tan mà, sao tự nhiên lại tới đây?
Lúc này, mọi người và Kiều Thục Lan đều không nói gì, bộ dạng hoàn toàn giống như đang xem một vở kịch hay.
Có Hạ Vy ra tay, thì căn bản không cần Kiều Thục Lan bà ta mở miệng nữa!
"Cao...Cao Phong, cô, cô, cô, cô ấy vừa mới đến đây." Hồ Quốc Khánh lau trán, thấp giọng giải thích.
Cao Phong khẽ gật đầu, dắt Kim Tuyết Mai thư thả xuống cầu thang.
"Cô muốn làm gì?" Cao Phong nhíu mày nhìn Hạ Vy.
"Muốn làm gì liên quan gì đến anh? Căn nhà này là của bà dì này, nhưng hôm qua anh lại nói là của anh."
"Anh giả vờ trước mặt tôi, hay ho lắm sao?" Hạ Vy tự giễu.
Kim Tuyết Mai không hiểu tình hình cho lắm, nhưng cũng biết rằng đây không phải là lúc để đặt câu hỏi, vì vậy chỉ có thể ngậm miệng và im lặng.
"Cái đó... Tôi nói này, chúng ta có chuyện gì hôm khác hẵng nói đi, bây thu giờ chúng ta có thể rời khỏi đây trước được không?" Hồ Quốc Khánh bước ra dàn xếp.
"Tôi nói chuyện với Cao Phong, không liên quan gì đến anh!" Hạ Vy đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm Hồ Quốc Khánh.
Cô ta vẫn còn ghim, sự cố hôm qua bị Hồ Quốc Khánh đâm vào xe mình.
Mặc dù công ty bảo hiểm cũng đền bù khá nhiều tiền nhưng Hạ Vy vẫn rất khó chịu.
"Cô có ý gì vậy, biệt thự này là của anh rể tôi, sao cô có thể nói với anh ấy như thế?" Lý Siêu có chút khó chịu.
"Tôi đang nói về Cao Phong, lẽ nào các người định giúp Cao Phong sao?" Hạ Vy cong môi khinh thường.
Nghe lời này, Lý Siêu lập tức ngừng nói, anh ta còn lâu mới muốn giúp Cao Phong?
Anh ta chỉ mong sao Hạ Vy phỉ nhổ cho Cao Phong mấy bãi thì càng tốt.
"Thu Vân, tôi chỉ hỏi cô, có mất mặt hay không khi có một đứa con rể như thế này?" Kiều Thục Lan chế nhạo.
"Nó dù có tệ thế nào đi nữa, cũng là con rể của tôi." Kiều Thu Vân nghiến răng đáp lại.
Cao Phong hơi sửng sờ trong chốc lát, kinh ngạc nhìn Kiều Thu Vân một cái.
Với thái độ này của Kiều Thu Vân, những gì Cao Phong đã làm cho nhà họ Kim là xứng đáng.
"Hơ hơ, tệ chính là tệ, cô thừa nhận là tốt." Kiều Thu Vân cười chế nhạo.
Lý Siêu tỏ vẻ khinh bỉ, Hạ Vy tràn đầy châm biếm, tất cả những người này đều coi thường gia đình Kim Tuyết Mai.
Không khí trong biệt thự, cũng tới lúc gươm súng đã sẵn sàng.
Kiều Thu Vân biết Kiều Thục Lan không chịu yên phận, chỉ là không ngờ Kiều Thục Lan lại thâm độc như vậy, hoàn toàn không màng gì đến tình nghĩa chị em.
Giờ thì xé mặt nạ ra, lời lẽ ăn nói càng vô cùng xúc phạm và gay gắt, chói tai.
"Được rồi, đừng ở đây lãng phí thời gian của tôi, bây giờ, mời các người ra ngoài!" Kiều Thục Lan hất mặt sang một bên, mở miệng đuổi khách.
Hiện tại bà ta cảm thấy vì Cao Phong mà gia đình bà ta cũng xấu hổ lây trước mặt Hạ Vy.
Điều này khiến bà ta cảm thấy vô cùng khó chịu, càng không muốn dính líu đến gia đình Cao Phong, gấp rút cắt đứt quan hệ mới được.
Nghe tới đây, trên mặt Cao Phong đã lạnh lùng trở lại.
Trò hề này cũng nên kết thúc được rồi.
Mặc dù anh cũng muốn giữ kín, mặc dù anh không muốn lật tẩy vở kịch của Hồ Quốc Khánh, nhưng lúc này không thể chơi bài úp được nữa.
Anh im hơi lặng tiếng, là vì không muốn tiết lộ thân phận của mình, bị nhà họ Cao nhắm đến sẽ đem lại những rắc rối không cần thiết cho mọi người trong nhà Kim Tuyết Mai..
Nhưng bây giờ cả nhà của Kim Tuyết Mai sắp bị đuổi ra khỏi nhà, Cao Phong làm sao có thể tiếp tục nhượng bộ được nữa đây?
"Mẹ, mẹ đừng như thế, sao mẹ có thể đuổi dì hai của con và những người khác ra ngoài vậy chứ?" Lý Quyên Tú vội vàng ngăn cản Kiều Thục Lan.
"Đúng đó mẹ... dì hai bọn họ ngồi xe của chúng ta tới, mẹ nói bọn họ về làm sao được đây!" Hồ Quốc Khánh cũng ở bên cạnh thuyết phục.
"Liên quan gì đến mẹ? Con rể bà ta không phải có bản lĩnh mượn nhà hay sao? Đi mượn xe đi! Kêu người đến đón đi! Đúng là nhục nhã!" Kiều Thu Vân hừ lạnh một tiếng.
Sau đó anh ta nhìn lại Kiều Thu Vân và Kim Ngọc Hải hét lên: "Các người, bây giờ cút ra ngoài cho tôi! Đừng làm bẩn biệt thự của tôi, ra ngoài ngay lập tức cho tôi!"
Kiều Thu Vân và Kim Ngọc Hải, cũng như Kim Tuyết Ngọc và Kim Tuyết Mai, trong lòng vô cùng tức giận.
Cảm giác bị người ta đuổi ra khỏi nhà quả thật là không dễ chịu! "Người nên cút ra là các người đó!"
Lúc này Cao Phong cuối cùng cũng mở miệng.
Nghe thấy Cao Phong lên tiếng, vẻ mặt Hồ Quốc Khánh đã hoàn toàn tuyệt vọng, Lý Quyên Tú đột nhiên ngồi xụp xuống ghế sô pha, đôi mắt đờ đẫn.
Cuối cùng, vẫn là đi tới bước này?
Nhưng bọn họ biết chuyện này không thể nào trách Cao Phong được, Cao Phong đã nhẫn nhịn quá lâu rồi.