Chương 223: Đây là đồ Của Cao Phong!
"Chuỗi vòng hạt này à, ôi chao, chuỗi vòng hạt này rất tốt! Đây chắc chắn là dùng gỗ đàn hương tốt nhất mà chế tạo thành, hương thơm thanh nhã, thiết kế rất đẹp."
"Nếu để cho cao tăng khai quang gia trì thì càng có thể gặp dữ hóa lành, thu hút vận may xua đi vận rủi đó!"
"Tuyết Ngọc, em tìm được một món đồ thật sự tốt đó!"
Hồ Quốc Khánh nhận lấy chuỗi vòng hạt nhìn kỹ một lần, sau đó cảm thán nói ra.
Đây đúng thật là suy nghĩ trong lòng của anh ta, bởi vì chuỗi vòng hạt này vô cùng đặc biệt, anh cũng có chút mắt nhìn.
"Thật sao?" Khóe miệng Kim Tuyết Ngọc hiện lên vẻ đăm chiêu.
Thấy phản ứng này của Hồ Quốc Khánh, Kim Tuyết Ngọc đã xác định chuỗi vòng hạt này thật sự không phải là của Hồ Quốc Khánh.
Thậm chí, đây là lần đầu tiên Hồ Quốc Khánh thấy chuỗi vòng hạt này.
Kim Tuyết Ngọc cảm thấy thú vị, chuỗi vòng hạt này ở trong biệt thự của chính Hồ Quốc Khánh, mà đây là lần đầu tiên Hồ Quốc Khánh thấy chuỗi vòng hạt này..
Chuyện này mà nói ra thì ai sẽ tin chứ?
Ít nhất, Kim Tuyết Ngọc không tin. Chỉ có hai khả năng có thể giải thích được chuyện này.
Hoặc là đây là đồ của Lý Quyên Tú, hoặc là biệt thự này là lần đầu tiên Hồ Quốc Khánh đi đến.
"Cái gì vậy?"
Nghe tiếng nói chuyện bên này, mấy người Kiều Thục Lan cũng đi đến.
"Không sao đâu mẹ, Tuyết Ngọc bảo con xem giúp em ấy chiếc chuỗi vòng hạt, đây thật sự là đồ tốt đó!" Hồ Quốc Khánh giải thích. .
||||| Truyện đề cử:
Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu |||||
"Đồ tốt? Có thể đáng bao nhiêu tiền chứ?" Kiều Thục Lan khịt mũi coi thường.
Trong mắt của bà, thứ đáng tiền chính là đồ tốt, còn thứ không đáng tiền chính là rác rưởi.
"Mẹ, có nhiều thứ không để dùng tiền để tính toán đâu, thứ này dù có tiền cũng không chắc mua được đâu." Hồ Quốc Khánh chế giễu.
"Thôi đi!" Kiều Thục Lan hơi bĩu môi, rất khinh thường Hồ Quốc Khánh. Thứ không đáng tiền vậy thì cần gì chứ?
"Tuyết Ngọc à, nhất định em phải cất kỹ chuỗi vòng hạt này đấy, đây thật sự là đồ tốt." Hồ Quốc Khánh nghiêm túc dặn dò.
Kim Tuyết Ngọc khẽ gật đầu, nhận lấy chuỗi vòng hạt, chuẩn bị nhét vào túi.
"Tuyết Ngọc, đưa mẹ xem một chút." Bỗng nhiên Kiều Thu Vân mở miệng nói ra.
Kim Tuyết Ngọc ngẩn người, đưa chuỗi vòng hạt cho Kiều Thu Vân.
"Cái này..."
Kiều Thu Vân cầm chuỗi vòng hạt xem thật kỹ, sau đó nghi hoặc mà hỏi: "Con cầm đồ của Cao Phong làm gì?"
"Hả?" Kim Tuyết Ngọc sững sờ, không hiểu cho lắm.
"Đây là đồ của Cao Phong ạ?" Kim Tuyết Ngọc hỏi.
"Không sai được, mẹ đã thấy nó cầm trên tay rồi mà." Kiều Thu Vân khẽ gật đầu.
Nghe Kiều Thu Vân nói như vậy, trong lòng Kim Tuyết Ngọc cảm thấy vô cùng hoảng sợ.
Chuỗi vòng tay này thật sự là đồ của Cao Phong.
Nhưng mà đồ của Cao Phong sao lại xuất hiện trong biệt thự?
Anh ta đã tới biệt thự này rồi sao? Thậm chí còn tới sớm hơn Hồ Quốc Khánh nữa?
Bỗng nhiên trong lòng Kim Tuyết Ngọc xuất hiện một suy nghĩ to gan, biệt thự này không phải của Cao Phong đó chứ?
Mặc dù cảm thấy suy nghĩ này của mình rất hoang đường, nhưng Kim Tuyết Ngọc không thể khống chế được mình, luôn nghĩ đến chuyện này.
Ngoại trừ lời giải thích này, cô hoàn toàn không thể nghĩ ra nguyên nhân gì khác để giải thích chuyện đồ của Cao Phong xuất hiện ở đây.
"Đừng cầm đồ của Cao Phong, dù muốn cũng phải được người ta đồng ý." Kiều Thu Vân quở mắng Kim Tuyết Ngọc một câu, thuận tay nhét chuỗi vòng hạt vào túi.
"Dạ..".
Kim Tuyết Ngọc đành gật đầu, sau đó lại nhìn về phía Hồ Quốc Khánh, nói: "Tờ giấy kia..."
"Tờ giấy nào vậy Tuyết Ngọc, đó chỉ là một tờ hóa đơn, không có gì đáng xem đâu." Hồ Quốc Khánh vội vàng mở miệng, cắt ngang lời của Kim Tuyết Ngọc.
Thấy biểu hiện của Hồ Quốc Khánh như thế, trong lòng Kim Tuyết Ngọc càng thêm nghi ngờ.
Rõ ràng cô nhìn thấy trên tờ giấy kia là lời nhắn gì đó, vốn không phải là hóa đơn, đồng thời trên đó còn viết mấy chữ Ngài Cao.
Sao mà Hồ Quốc Khánh lại nói thành hóa đơn chứ?
"Được rồi, mọi người xem kỹ đi, nhìn kỹ rồi thì chúng ta rời đi. Hôm nào con lại dẫn mọi người đến đây xem."
Dường như lúc này Hồ Quốc Khánh vô cùng sốt ruột, vội vàng khoát tay thúc giục đám người.
"Hôm nào? Hôm nào mẹ sẽ chuyển tới đây, hôm nay chỉ đi xem thôi!"
Kiều Thục Lan cũng hài lòng cười một tiếng, trên khuôn mặt đều là vẻ kiêu căng.
Sau đó, đám người cùng nhau rời khỏi căn phòng này.
Mặc dù trong lòng Kim Tuyết Ngọc cảm thấy vô cùng khó hiểu, nhưng lúc này cũng không nói gì, chỉ đi theo đám người ra bên ngoài.
Mọi người đi tới phòng khách, Hồ Quốc Khánh vốn là muốn dẫn đám người rời đi. Anh ta chuẩn bị xong định lên lầu kêu Cao Phong chuẩn bị.
Nhưng mà Kiều Thục Lan lại một mực yêu cầu muốn ở trong phòng khách nghỉ ngơi một lát.
Hồ Quốc Khánh không nói được gì, chỉ có thể kiên trì đồng ý.
Dù sao đã đi xem nhiều căn phòng vậy rồi, cũng không thể thiếu việc ngồi ở phòng khách một lát!
Nhưng mà Hồ Quốc Khánh không nghĩ đến, ngồi một hồi như thế còn gây ra chuyện khác nữa.
Nếu như anh ta biết chuyện xảy ra tiếp theo, dù nói gì cũng sẽ không để mọi người ngồi nghỉ ở đây!
"Thu Vân, ghế sa lon bằng da thật ngồi dễ chịu không?" Kiều Thục Lan nhìn thoáng qua Kiều Thu Vân, cố ý hỏi.
"Ừm." Kiều Thu Vân rất là xấu hổ, đành phải gật đầu đáp.
"Đúng thế, chiếc ghế sa lon bằng dạ thật này ít nhất cũng phải hơn trăm triệu, có thể mua được một phần ba căn nhà của mấy người đó." Ở bên cạnh, Lý Siêu cười lạnh nói.
Đối với lời nói của Lý Siêu, Kiều Thục Lan không có chút ý tứ muốn cản lại.
Bà ta muốn mọi người nghỉ ngơi ở đây, chính là vì muốn đả kích Kiều Thu Vân một phen.
"Thu Vân, thật ra, lúc trước em đến nhà họ Kim, chị còn rất hâm mộ em, thậm chí còn có chút ghen ghét đó, ha ha!"
"Nhưng mà bây giờ nhìn thấy tình cảnh của em như thế, chị cảm thấy thật may mắn khi không đến nhà họ Kim!" Kiều Thục Lan nói với ý tứ sâu ха.
"Em cảm thấy nhà họ Kim rất tốt, chưa từng hối hận." Sắc mặt Kiều Thu Vân không dễ nhìn.
"Ha ha, mọi chuyện ra sao trong lòng em là rõ nhất, không phải sao?"
"Gả cho một ông chồng vô dụng, con gái cũng gả cho một ông chồng vô dụng, người nhà họ Kim mấy người kì lạ thật đấy!" Kiều Thục Lan thấy thái độ của Kiều Thu Vân như thế, lại nói những lời tồi tệ hơn nữa.
"Di!" Đột nhiên Kim Tuyết Ngọc xoay đầu, tức giận nhìn Kiều Thục Lan.
Nếu như Kiều Thục Lan không phải dì Hai của cô, bây giờ cô đã đi qua đánh rồi.
Kim Ngọc Hải ít nói, nghe đến đó nhịn không được nhíu mày.
Lời này của Kiều Thục Lan đã sỉ nhục bọn họ, còn nói nhà họ Kim thành rác rưởi.
Mà Kim Ngọc Hải và Cao Phong, lại là người đàn ông vô dụng trong mắt bà ta.
"Chị hai, chị nói mà không suy nghĩ à?" Kiều Thu Vân cũng không vui.
"Sao? Chị nói sai à? Chồng em mang đến cho em cái gì à? Con rể em cũng mang đến cho em cái gì à?"
"Cũng không bằng Quốc Khách, mua được biệt thự sáu tỷ nè, con rể em có thể mua sao? Có thể để em vào ở trong biệt thự sáu tỷ sao?"
Kiều Thục Lan nở nụ cười lạnh, lời nói sắc bén nhìn Kiều Thu Vân.
Kiều Thu Vân á khẩu không trả lời được, đúng thế, so con rể, thật sự mình không sánh bằng Kiều Thục Lan.
Biệt thự sáu tỷ, đừng nói Cao Phong không thể mua, mà ngay cả nhà vệ sinh còn không mua được! "Đừng nên đắc ý quá sớm, biệt thự này là của ai còn chưa biết đâu." Bỗng nhiên, Kim Tuyết Ngọc lạnh lùng mà nói.
Mà đúng lúc này, bỗng nhiên ngoài cửa biệt thự vang lên tiếng động.
Hình như là có người đến, Hồ Quốc Khánh và Lý Quyên Tú giống như chim sợ cành cong, vội vàng xoay đầu nhìn về phía cửa biệt thự.