Chương 177: Cậu Cao, cầu xin cậu...
“Ừ.” Cao Phong lạnh nhạt gật đầu, tiện tay cầm lấy chìa khóa, lập tức xoay người rời đi.
"Chào anh Cao!” Quản lý bán hàng dẫn đầu, mười mấy cô gái bán hàng theo sau, cùng cúi đầu chào Cao Phong.
Lúc này Cao Phong giống như là đế vương, tất cả thần tử đều phải quỳ phục.
Biểu cảm trên mặt người phụ nữ diêm dúa lòe loẹt và người thanh niên vô cùng đặc sắc, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Trong lòng người thanh niên có chút khẩn trương và sợ hãi, dù sao đã đắc tội với nhân vật lớn như Cao Phong, đến lúc đó anh ta tuyệt đối không chịu nổi!
Còn người phụ nữ diễm dúa lòe loẹt kia đã bị tài lực cường đại của Cao Phong hoàn toàn chinh phục, trong ánh mắt của cô ta xuất hiện cảm xúc kỳ lạ, ánh mắt theo sát bóng dáng Cao Phong.
Không chỉ có cô ta mà là tất cả phụ nữ đây, ánh mắt của bọn họ đều sáng rực, nhìn chằm chằm bóng lưng của Cao Phong.
Người đàn ông khiêm tốn có thực lực, tài lực vô cùng hùng hậu như vậy, khiến cho mỗi người bọn họ đều không thể không để ý đến!
Cao Phong đi ra khỏi đại sảnh bộ phận bán hàng, lập tức đi tới bãi đỗ xe, ngồi vào trong xe của mình, tiện tay đặt chìa khóa hai biệt thự vào trong hộp để đồ.
Nghĩ đến hiện giờ rảnh rỗi, anh có thể đi xem nhà.
Nhìn xem có gì cần trang trí hay sửa sang lại không.
Khi Cao Phong vừa định khởi động xe, đúng lúc nhìn thấy người thanh niên và người phụ nữ diêm dúa lòe loẹt kia chạy chậm về phía mình, ngăn trước đầu xe của Cao Phong.
Cao Phong khẽ nhíu mày, sau đó hạ cửa kính xe xuống, nhíu mày nhìn hai bọn họ.
"Chuyện đó, cậu Cao...” Lúc này trên mặt người thanh niên xuất hiện nụ cười gượng, cẩn thận mở miệng gọi.
Còn người phụ nữ diêm dúa lòe loẹt thì gương mặt ửng hồng nhìn Cao Phong, cơ thể không tự chủ được vặn vẹo.
"Có chuyện gì?” Cao Phong vươn tay cầm lấy chiếc kính râm ở bên cạnh, đeo lên, lạnh nhạt hỏi.
"Chuyện là như thế này, cậu Cao, lúc trước là tôi có mắt như mù, đắc tội cậu, mong cậu đại nhân đại lượng, trăm ngàn lần đừng chấp nhặt với tôi!"
Trên mặt người thanh niên tràn đầy nụ cười nịnh nọt, bất an nói.
"Ha ha, tôi chỉ là công nhân bình thường, hai người không cần để ý”
Cao Phong cười mỉa, lập tức muốn khởi động xe rời đi.
Người thanh niên này chính là sợ Cao Phong sẽ đối phó anh ta, nhưng Cao Phong thật sự không có hứng thú đó.
Anh vốn không muốn lãng phí quá nhiều thời gian lên những người không quan trọng.
Cho nên người thanh niên này, thật sự đã suy nghĩ quá nhiều.
"Cậu Cao, cậu Cao cậu đợi một lát, cậu đợi một lát thôi!" Người thanh niên vội vàng chắn trước xe ô tô, lo lắng kêu lên.
Cao Phong nhíu mày sâu hơn, có chút không kiên nhẫn, người thanh niên này còn hếch mũi lên mặt nữa à?
"Tôi không có thời gian đối phó anh, anh có thể yên tâm” Cao Phong lạnh nhạt nói.
"Cảm ơn cậu Cao đại nhân đại lượng, nhưng mà, tôi còn có một yêu cầu hơi quá đáng...” Vẻ mặt người thanh niên khó xử.
Cao Phong nhìn thoáng qua anh ta, không trả lời.
Đây là lần đầu tiên anh gặp mặt anh ta, có gì cầu xin chứ?
"Cậu Cao cậu, cậu có thể nhường tôi... Biệt thự ở bên ngoài hay không...” Người thanh niên đỏ mặt tía tai trả lời.
Rất rõ ràng, nói ra yêu cầu như vậy, anh ta cũng biết mình cố tình gây sự cỡ nào.
"Anh cảm thấy có thể sao?” Cao Phong bị người thanh niên này chọc cho nở nụ cười.
"Cho dù tôi nhường cho anh, anh có thể lấy ra mười hai tỷ không?" Cao Phong lắc đầu nói.
Gương mặt của người thanh niên lập tức càng đỏ hơn, nếu anh ta có thể lấy ra mười hai tỷ, lúc trước còn cần xoắn xuýt lâu như vậy sao?
"Tôi sẽ trả dần cho cậu, chỉ cần cậu có thể nhường cho tôi, tôi sẽ trả lãi!” Người thanh niên nghiến răng nói.
"Tôi thiếu chút lãi đó sao?” Cao Phong bất đắc dĩ lắc đầu, người thanh niên này khờ dại một cách buồn cười.
Người thanh niên lập tức nghẹn lời, bị một câu của Cao Phong phá hủy.
Cao Phong người ta vung tay một cái có thể lấy ra mấy trăm tỷ, mình có thể trả cho anh bao nhiêu lãi?
"Như vậy cậu Cao, cậu có thể cho tôi mượn biệt thự mấy ngày được không? Tôi thật sự rất cần...”
Người thanh niên do dự mãi, vẫn nói với Cao Phong.
"Ha ha." Cao Phong cười mỉa, trực tiếp ấn chân ga rời đi, không muốn nhiều lời với người thanh niên.
Người thanh niên này nghĩ mình là ai? Biệt thự có thể tùy tiện cho anh ta sao?
Anh ta không khỏi, quá coi trọng mình rồi!
Cả đời này Cao Phong luôn làm việc tốt, nhưng không có nghĩa là, anh sẽ làm một người tốt có lòng đồng tình tràn lan.
Nhìn xe của Cao Phong đi xa, vẻ mặt người thanh niên xám như tro tàn, trong lòng tràn ngập tuyệt vọng.
"Làm sao bây giờ, chúng ta nên làm sao bây giờ?"
"Em đã nói với mẹ rồi, chúng ta sẽ mua biệt thự này, ngay cả địa chỉ đều đã gửi cho bọn họ!"
"Hiện giờ nhà bị người khác mua mất, đến lúc đó em ăn nói với mẹ thế nào đây?" Lúc này người phụ nữ diêm dúa lòe loẹt cũng rất sốt ruột, nói.
"Anh có biện pháp nào sao, người ta đã trả hết tiền rồi!" Người thanh niên thở dài một cái, hận không thể tát mình hai cái.
Nếu mình không đắc tội Cao Phong, Cao Phong chắc chắn sẽ không cố ý mua đi biệt thự mà anh ta chọn.
Tuy mình không thể lấy ra được ngay ba tỷ, nhưng tìm người vay tiền, vấn đề này không lớn lắm.
Nhưng hiện giờ cho dù lấy ra ba mươi tỷ cũng muộn rồi, biệt thự này đã có chủ nhân!
Nhưng bọn họ đã nói với người nhà, biệt thự này bọn họ đã mua, ngay cả số nhà đều đã nói rõ.
Đến lúc đó người nhà tới, phát hiện chủ nhân của ngôi nhà là Cao Phong, bọn họ sẽ có cảm nghĩ thế nào?
"Dù sao mẹ em nói, không thể mua nhà ở khu dân cư Phương Đông, vậy chúng ta còn kết hôn được sao, anh nhanh nghĩ biện pháp đi!” Người phụ nữ diêm dúa lòe loẹt sốt ruột thúc giục.
Người thanh niên bực bội cào tóc: “Vì sao em lại nói với bọn họ địa chỉ làm gì, còn nói đã mua, nếu không bây giờ chúng ta có thể đổi biệt thự khác!”
"Đã là lúc này rồi, anh đừng tức giận nữa, nhanh nghĩ biện pháp đi! Em sẵn lòng đi theo anh, nhưng mẹ em nhất định phải nhìn thấy biệt thự này!” Vẻ mặt người phụ nữ diêm dúa lòe loẹt sốt ruột.
Người thanh niên im lặng rất lâu, cuối cùng vẫn nghiến răng nói: “Vẫn nên cầu xin cậu Cao, không còn biện pháp nào khác.”
"Anh cầu xin cậu ta kiểu gì, anh biết số điện thoại của cậu ta không?” Người phụ nữ diêm dúa lòe loẹt nói.
"Vậy chúng ta tới biệt thự đó đợi cậu ta, cho dù thế nào, anh đều phải cầu xin cậu Cao giúp đỡ một chút!”
Người thanh niên làm ra quyết định.
Lúc này.
Cao Phong đang lái xe, anh hạ cửa kính xe xuống, để mặc gió ở bên ngoài cửa sổ vào trong xe.
Một tay của anh nắm tay lái, bên tai vang lên tiếng nhạc, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.
Phương hướng mà anh đang đi hiện giờ, đúng là khu người giàu có ở khu dân cư Phương Đông.
Dù sao bây giờ không có chuyện gì làm, trái lại anh có thể tới xem nhà trước.
Cho dù là làm quen đường đi trước cũng được, nếu không, lúc đưa Kim Tuyết Mai tới, không tìm được đường, thật đúng là thành trò cười.
Nhưng ngay lúc Cao Phong vừa tới con đường kế tiếp, chuông điện thoại di động của anh đột nhiên vang lên.
Cao Phong quay đầu nhìn thoáng qua, là Lâm Vạn Quân gọi tới.
"Chú Lâm, có chuyện gì thế?” Cao Phong nghe máy, ấn loa ngoài.
"Cậu chủ Phong, bây giờ cậu ở đâu?” Giọng nói cung kính của Lâm Vạn Quân truyền tới.
"Cháu mới mua nhà xong, đang chuẩn bị đi xem qua.” Cao Phong trả lời.
"Tôi có chuyện quan trọng muốn thương lượng với cậu chủ Phong, cho nên nếu cậu chủ Phong có thời gian, bây giờ có thể tới công ty một chuyến được không?" Lâm Vạn Quân cẩn thận nói.
Cao Phong im lặng một lát mới nói: "Chú Lâm, chú không cần phải khách sáo với cháu như vậy, cháu sẽ tới đó ngay.”
Nếu Lâm Vạn Quân không có chuyện lớn, tuyệt đối sẽ không như vậy.
Cho nên Cao Phong cảm thấy, chuyện quan trọng mà Lâm Vạn Quân nói, tuyệt đối sẽ không là chuyện nhỏ.