Rể Quý Rể Hiền - Cao Phong

Chương 160: Chap-172




Chương 172: Biệt thự này, tôi mua!

Chuyện xảy ra ở bên kia, rất nhanh hấp dẫn ánh mắt của mọi người trong đại sảnh.

Vẻ mặt Cao Phong lạnh nhạt đứng tại chỗ, bình tĩnh quan sát.

Nhìn thấy lúc này người thanh niên kia có chút lúng túng, trên mặt mấy khách hàng xem nhà xuất hiện một chút suy nghĩ.

Lúc trước thấy anh Hồ này ầm ĩ một trận, còn tưởng là tài lực cỡ nào, không phải là nhà giàu mới nổi đấy chứ?

Đúng là bất ngờ, ngay cả ba tỷ tiền đặt cọc mà cũng chê đắt, thật sự khiến người ta không nhịn được muốn cười to một trận.

"Ba tỷ, chúng ta không lấy ra được sao?” Người phụ nữ diêm dúa lòe loẹt cũng hơi xấu hổ, nhỏ giọng hỏi người thanh niên.

Người thanh niên gãi tóc mình, hơi tức giận nói: “Em nghĩ ba tỷ là ba đồng à, sao anh có thể lấy ra được nhiều tiền như vậy?"

"Bây giờ anh, nhiều nhất cũng chỉ có một tỷ sáu." Người thanh niên nhỏ giọng giải thích.

“Hả? Vậy làm sao bây giờ? Một người bạn học của em mới mua một căn nhà ở đây, em còn muốn mua một căn tốt hơn, đè cậu ta xuống.” Người phụ nữ diêm dúa lòe loẹt hơi luống cuống.

Vào ở biệt thự trong khu dân cư Phương Đông, có thể nói là mộng tưởng của mỗi người ở thành phố Hà Nội.

Đây mới chân chính là nơi tụ tập của xã hội thượng lưu, tất nhiên là người phụ nữ diêm dúa lòe loẹt này muốn trở thành người trong thượng lưu ở thành phố Hà Nội.

Hiện giờ mắt thấy chọn nhà xong, nhưng không lấy ra được tiền, chuyện này làm thế nào mới phải đây?

“Để anh nghĩ cách xem sao.” Người thanh niên bực bội trả lời.

"Anh nhanh nghĩ biện pháp đi, không phải là ba tỷ thôi sao, một chiếc xe của anh đều hơn hai tỷ, có thể gom góp được mà!” Người phụ nữ diêm dúa lòe loẹt cố gắng nói.

Tuy hai người nói chuyện rất nhỏ, nhưng vẫn bị không ít người nghe thấy.

Cao Phong nghe xong, lại càng có vẻ mặt nghiền ngẫm, khóe miệng hơi nhếch lên nụ cười trào phúng.

Với mạng lưới quan hệ của Cao Phong hiện giờ, một số nhân vật có máu mặt ở thành phố Hà Nội, Cao Phong không quen toàn bộ, nhưng đều có chút ấn tượng.

Người thanh niên và người phụ nữ kia, Cao Phong chưa từng gặp qua.

Hiện giờ xem ra, bọn họ vốn không phải người thượng lưu ở thành phố Hà Nội, chẳng qua là cố làm ra vẻ có tiền mà thôi.

Người thanh niên đưa mắt nhìn người xung quanh, còn quát Cao Phong: "Nhìn cái gì mà nhìn, quỷ nghèo!"

"Ha ha ha.” Cao Phong mỉm cười, giống như đang nhìn trẻ trâu.

Sau đó người thanh niên kia bắt đầu gọi điện thoại, tuy đã nhỏ giọng, nhưng đơn giản là tìm người ta vay tiền.

Nhưng gọi điện cho rất nhiều người, sắc mặt người thanh niên càng lúc càng khó coi.

Rõ ràng là, trong quá trình anh ta gọi điện thoại vay tiền, cũng không thuận lợi lắm.

Nhân viên bán hàng luôn đợi ở bên cạnh, lúc này cũng bắt đầu có chút không kiên nhẫn.

Dù sao cô ta vẫn luôn coi người thanh niên này là khách hàng lớn, vì anh ta thậm chí còn không để ý tới những khách hàng khác.

Thấy phần trăm hoa hồng sắp đến tay, mà người thanh niên này lại không lấy ra nổi tiền, trong lòng nhân viên bán hàng không ôm oán giận, đó là giả.

"Anh Hồ, anh quyết định thế nào rồi?" Nhân viên bán hàng hỏi.

“Tôi...” Người thanh niên im lặng một lát, sau đó trả lời: “Các cô giữ căn nhà này lại cho tôi, trong vòng ba ngày tôi sẽ mang ba tỷ đến.”

"Anh Hồ, như vậy không thích hợp lắm, tôi cũng không có quyền lợi giúp anh giữ lại căn nhà này...”

"Nếu có khách hàng khác nhìn trúng, công ty của chúng tôi sẽ không cố giữ lại cho anh, dù sao bây giờ anh còn chưa nộp tiền đặt cọc” Nhân viên bán hàng cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng.

Cô ta tốn ít nhất gần một tháng trên người anh ta, kết quả là người thanh niên này lại nói một câu không đáng tin với cô ta sao?

"Nói đùa! Đây là biệt thự có giá trị mười hai tỷ ở khu dân cư Phương Đông, không phải là rau cải trắng, cô cho rằng muốn bán là có thể bán được sao?”

"Chắc chắn là không ai mua, đến lúc đó tôi sẽ mang tiền đặt cọc tới." Người thanh niên khinh thường nói.

Tuy hiện giờ anh ta không lấy ra được ba tỷ, nhưng không có nghĩa là người khác có thể tùy tiện lấy ra!

"Chuyện này... Tôi chỉ có thể cố hết sức rồi...” Nhân viên bán hàng vẫn không dám đắc tội người thanh niên kia.

"Khoan đã!"

Đúng lúc này, bỗng nhiên ở phía xa truyền tới một giọng nói, mọi người nhìn về phía giọng nói truyền tới.

Thế mới biết, thì ra người vừa mới lên tiếng là Cao Phong.

Lúc này Cao Phong đang đi về trước, cô gái bán hàng trước đó cũng đang đi theo bên cạnh anh, đi về phía bên này.

"Con mẹ nó cậu có bệnh à? Nơi này là nơi cậu có thể nói chuyện sao?” Trong lòng người thanh niên đã rất bực bội, nhìn thấy Cao Phong xong lại càng khó chịu hơn.

"Ngôi nhà này, cô không thể giữ cho bọn họ.” Mà Cao Phong, thậm chí còn chẳng muốn liếc mắt nhìn anh ta, lập tức nói với nhân viên bán hàng kia.

"Thưa anh, đây là công ty của chúng tôi, chuyện của anh Hồ đây cũng không có liên quan tới anh, cho nên lời nói của anh, không có một chút tác dụng nào.” Nhân viên bán hàng liếc thoáng qua Cao Phong, lập tức lạnh nhạt trả lời.

Tuy lúc này người thanh niên kia làm chuyện khiến cô ta hơi khó chịu, nhưng nếu lựa chọn Cao Phong và anh Hồ, cô ta chắc chắn sẽ ưu ái anh Hồ kia hơn.

"Ha ha ha, đồ ngốc, coi mình là ông chủ nơi này sao? Cho rằng người khác sẽ nghe lời cậu ta à?” Người phụ nữ diêm dúa lòe loẹt cười mỉa.

Đám nhân viên bán hàng ở xung quanh, cộng thêm mấy khách hàng thích xem náo nhiệt, lúc này đều phát ra tiếng cười nhạo.

Ở trong mắt bọn họ, Cao Phong chỉ là một tên công nhân tới đây dùng ké điều hòa mà thôi, bộ phận bán hàng của khu dân cư Phương Đông không đuổi anh đi, đã xem như nhân từ rồi.

Không nghĩ tới, vậy mà anh còn khoa chân múa tay với người ta nữa? Đây thật sự là coi mình như nhân vật lớn sao?

"Nếu nói như thế, vậy thì không cần làm phiền cô, cô gái xinh đẹp này đến đây đi.” Cao Phong mỉm cười, nhìn về phía cô gái tóc dài bên cạnh mình.

Nhìn thoáng qua bảng tên nhỏ trên áo cô ta, cô ta tên là Trương Ái Nhi.

“Hả? Sao thế?” Mọi người đều sửng sốt.

"Tôi nói, ngôi nhà này, không thể giữ lại cho bọn họ” Cao Phong lặp lại một câu.

"V... Vì sao?” Trương Ái Nhi hơi sửng sốt, hỏi theo bản năng.

"Bởi vì ngôi nhà này, tôi mua” Vẻ mặt Cao Phong vẫn bình tĩnh như cũ.

Chẳng qua anh vừa mới nói xong, biểu cảm của mọi người xung quanh lập tức không bình tĩnh nổi.

Người đàn ông bị bọn họ coi là công nhân nghèo, vậy mà nói muốn mua ngôi biệt thự có giá trị mười hai tỷ sao?

Chỉ trong phút chốc, trong đại sảnh bộ phận bán hàng lập tức yên tĩnh, biểu cảm trên mặt mọi người vô cùng đặc sắc.

Chuyện này, chuyện này thật sự không phải nói đùa chứ?

Từ khi nào một công nhân đã có thể mua nổi biệt thự rồi?

Còn là khu có nhiều người giàu nhất ở thành phố Hà Nội, biệt thự trong khu dân cư Phương Đông?

"Thưa anh... Tôi có chút không nghe rõ, anh vừa nói gì?” Trương Ái Nhi sửng sốt hỏi.

"Biệt thự này, tôi mua” Cao Phong tiện tay chỉ một cái.

"Ha ha ha!” Cao Phong vừa dứt lời, người phụ nữ diêm dúa lòe loẹt kia lập tức cười to.

"Cậu mua? Cậu lấy cái gì mua? Cậu có biết biệt thự này có giá trị mười hai tỷ hay không?" Vẻ mặt người phụ nữ diêm dúa lòe loẹt khinh thường.

"Tôi biết! Mười hai tỷ... Rất nhiều sao?” Cao Phong lạnh nhạt trả lời.

Mọi người xung quanh lại sửng sốt, mười hai tỷ, không nhiều sao?

Sao từ trong miệng Cao Phong nói ra, đơn giản giống như một trăm hai mươi triệu, không đúng, giống như một triệu hai vậy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.