Rể Quý Rể Hiền - Cao Phong

Chương 155: Chap-167




Chương 167: Cao Phong tôi ra mặt cho mọi người!

Kết quả là số tiền lương này của bọn họ, lại bị Trần Kiến Thụy lấy đi tiêu xài hầu như không còn!

Sao chuyện này không khiến bọn họ giận chứ?

"Trần Kiến Thụy tên táng tận lương tâm này, chúng tôi ăn trấu nuốt cải cũng không sao cả, nhưng ông khiến người nhà tôi sống không dễ chịu, tôi tuyệt đối sẽ không để ông sống những ngày tốt đẹp!”

"Đúng thế, chúng tôi ở bên ngoài ăn không ngon ở không tốt đều có thể, nhưng chúng tôi muốn người nhà có cuộc sống tốt hơn, ngay cả chuyện này mà ông cũng hủy đi của chúng tôi, ông đây giết ông!”

Một lát sau, đám quần chúng vô cùng xúc động phẫn nộ, đều lên án Trần Kiến Thụy.

Trần Kiến Thụy lấy tiền của mình, ông ta tiêu xài thế nào đều không sao cả!

Nhưng cầm tiền mồ hôi nước mắt của người khác, đi đánh bạc tiêu hết, ông ta không có tư cách này.

"Ăn trấu nuốt cải? Bình thường mọi người ăn gì?” Cao Phong xoay người hỏi.

Tiền bạc, Cao Phong chắc chắn sẽ khiến Trần Kiến Thụy lấy ra, ông ta muốn nuốt tiền của bất động sản Phong Mai, tuyệt đối không có khả năng.

Mà nghe Cao Phong hỏi như vậy, cơ thể người đàn ông trung niên phụ trách tài chính chấn động, sau đó chủ động đứng ra.

"Cậu Cao, dựa theo sự sắp xếp của công ty, mỗi tuần ít nhất phải cải thiện hai lần đồ ăn cho công nhân, bình thường cũng nhất định đảm bảo hai món, một món mặn một món chay, còn có nước canh.”

"Hơn nữa công ty cũng đưa ra thực đơn nghiêm khắc, gửi tới khu quy hoạch, ra lệnh cho người phụ trách phải chấp hành thật nghiêm, tiền sẽ gửi tới mỗi tuần."

"Bởi vì tổng giám đốc Lâm nói, đám công nhân đều làm công việc dùng thể lực, nhất định phải đảm bảo ăn no, ăn khỏe, cho nên tiền bạc cũng chi ra không ít.”

“Ở chỗ tôi, cũng có ghi chép lại”

Người đàn ông trung niên chủ động nói, chính là muốn biểu đạt một chuyện, tiền bạc, công ty chắc chắn sẽ cho.

Nhưng rốt cuộc là đám công nhân ăn gì, chuyện này không ai biết.

"Hai món ăn một món canh? Cho đến bây giờ tôi chưa từng thấy!” Một công nhân tức giận nói.

"Lúc tôi mới tới, ba ngày đầu đúng là như vậy, đây là lần đầu tiên trong mười mấy năm làm việc ở công trường, tôi được ăn ngon như thế.”

"Nhưng ba ngày trôi qua, đồ ăn càng ngày càng kém hơn, tôi cảm thấy chỉ có chúng tôi mới có thể ăn, người khác đều ăn không nổi."

“Nhìn xem, ông xem chúng tôi đã ăn gì?" Một công nhân cầm lấy khay cơm đi ra nói.

Khi thấy đồ trong khay cơm, sắc mặt Cao Phong lập tức âm trầm hơn.

Trong khay cơm kia là bí đao xào, nhưng Cao Phong nhìn một lát, không thấy một chút mỡ nào.

Có thể nói, đây vốn là bí đao đun với nước.

Càng quan trọng hơn là, bí đao đun với nước này ngay cả vỏ cũng không gọt, cứ thế cắt ra cho vào luôn, cho vào trong nồi ninh rồi cho công nhân ăn.

Nói một cách không xuôi tai, đây quả thực không phải là đồ ăn dành cho người, món này heo còn không ăn!

"Con mẹ nó ngay cả tiền cơm cũng tham, ông đúng là giỏi lắm."

Trong lòng Cao Phong tràn ngập lửa giận, trở tay tát mạnh vào mặt Trần Kiến Thụy một cái.

"Mang đồ ăn đó lên đây.” Cao Phong quát.

Một vệ sĩ mặc đồ đen ở bên cạnh lập tức tiến lên trước, nhận lấy khay đồ ăn trong tay người công nhân kia, bưng lên.

"Buông ông ta ra, để ông ta ăn!” Cao Phong lạnh lùng nói.

Hai vệ sĩ lập tức buông Trần Kiến Thụy ra, đặt đồ ăn trước mặt Trần Kiến Thụy.

"Chuyện này, cậu Cao, tôi...” Sắc mặt Trần Kiến Thụy rất khó coi.

“Ăn” Cao Phong không nói lời vô nghĩa với Trần Kiến Thụy, lạnh lùng nói ra một chữ.

"Trần Kiến Thụy, nếu ông không muốn chết, cậu Cao nói gì, thì ông phải làm thế đó!” Phía dưới có một người đàn ông trung niên kêu lên.

Trần Kiến Thụy liếc mắt nhìn người nọ một cái, trái tim cảm thấy lạnh lẽo.

Ngay cả người bao che cho ông ta đều nói như vậy, ông ta còn có thể làm gì?

Trần Kiến Thụy do dự một lát, sau đó nổi lên dũng khí, gắp một miếng cho vào trong miệng.

"Qe!" Vừa cho vào miệng, Trần Kiến Thụy lập tức nôn ra, sắc mặt ông ta rất khó coi.

"Nôn bao nhiêu, ông phải ăn bấy nhiêu cho tôi." Cao Phong lạnh lùng nhìn Trần Kiến Thụy.

"Ông có thể cho công nhân ăn mấy thứ này, vậy vì sao ông không thể ăn?”

Trần Kiến Thụy có khổ khó nói, chỉ có thể gắp một miếng bí đao lên cho vào miệng, cố nén kích động nôn ra, chậm rãi ăn.

Vỏ bí đao rất cứng, cho dù đun trong nước vẫn khó có thể nhai.

Nhưng Trần Kiến Thụy không dám nôn ra nữa, chỉ có thể dùng lực ăn, sau đó cố gắng nuốt xuống.

Vỏ bí đao còn chưa nhai được nuốt xuống, khiến yết hầu của ông ta bị đau.

“Ce...” Trần Kiến Thụy vẫn muốn nôn ra, nhưng tiếp xúc với ánh mắt của Cao Phong, vẫn không dám nôn ra.

“Cậu Cao, tôi, tôi thật sự không ăn nổi...” Vẻ mặt Trần Kiến Thụy cầu xin tha thứ nhìn Cao Phong.

"Vậy bọn họ có ăn được không?” Vẻ mặt Cao Phong lạnh nhạt.

"Bọn họ, bọn họ là công nhân...” Trần Kiến Thụy liếc mắt nhìn đám công nhân một cái, sau đó nhỏ giọng trả lời.

Lần này Cao Phong không nói gì, vươn chân đá Trần Kiến Thụy một cái, đạp Trần Kiến Thụy ngửa mặt lên.

Anh thật sự bị đồ bỏ đi như Trần Kiến Thụy chọc giận.

"Bọn họ là công nhân nên có thể ăn? Ông là người phụ trách thì nuốt không trôi sao? Ông cao hơn bọn họ một cấp à?"

“Ông cao quý hơn người khác sao? Người mất đi nhân tính, còn không tính là con người." Cao Phong lạnh lùng nhìn Trần Kiến Thụy nói.

"Hay lắm!”

Mấy trăm công nhân ở phía dưới đều kêu hay lắm, quản đốc thì dẫn đầu vỗ tay.

Lúc này bọn họ đã nhìn ra, Cao Phong thật sự tới chủ trì công đạo cho bọn họ.

Những công nhân này đều là người thành thật, người làm vì bọn họ, tất nhiên là bọn họ sẽ cảm tạ từ tận đáy lòng.

"Dẫn ông ta đi.” Cao Phong lạnh giọng nói xong, hai vệ sĩ lập tức tiến lên kéo Trần Kiến Thụy đi.

"Các người muốn đưa tôi đi đâu, các người muốn đưa tôi đi đâu, các người cần phải đưa tôi đến tòa án kiện tôi mới đúng, các người muốn làm gì?”

Trần Kiến Thụy lập tức luống cuống, không ngừng lớn tiếng kêu la.

Ông ta vốn nghĩ cho dù mọi chuyện bị lộ, mình chỉ bị kiện cáo mà thôi.

Đến lúc đó tùy tiện tốn chút tiền đút lót, mình tìm người bảo lãnh đợi xét xử cũng không khó, dù sao chỉ là tham ô chút tiền của công ty, không phải là trọng tội giết người gì đó.

Nhưng ông ta không nghĩ tới, vậy mà Cao Phong muốn dẫn ông ta đi, chẳng lẽ muốn tự mình giải quyết chuyện này?

Cao Phong sẽ xử lý ông ta thế nào, hiện giờ trong lòng ông ta rất hoang mang.

Mà Cao Phong không quan tâm ông ta đang kêu la, mà nhìn về phía người thanh niên mặc áo sơ mi trắng.

"Dẫn anh ta đi cùng luôn!” Hai vệ sĩ nghe thấy vậy, tiến lên bắt lấy người thanh niên mặc áo sơ mi trắng.

"Cậu, cậu Cao, cậu muốn dẫn bọn họ đi đâu, tiền của chúng tôi, nên làm sao bây giờ?” Một công nhân nổi lên dũng khí hỏi.

"Yên tâm! Mọi người làm việc cho bất động sản Phong Mai tôi, như vậy tôi sẽ không bạc đãi bất cứ người nào.”

"Sức lực của mọi người sẽ không mất đi uống phí, ngay cả mồ hôi của các vị cũng vậy, tiền công của mọi người ở đây, tôi đảm bảo sẽ không trả thiếu một đồng."

Hai tay của Cao Phong để ở sau lưng đứng tại chỗ, đối mặt với mọi người nói năng vô cùng có khí phách, biểu cảm trên mặt cũng rất nghiêm túc.

"Rào rào!" Đám công nhân lại vỗ tay, vẻ mặt đều vô cùng hưng phấn nhìn Cao Phong.

Có người cảm động tới mức vành mắt đỏ lên.

Người đàn ông vạm vỡ hơn bốn mươi tuổi, là chỗ dựa cho người nhà, cho dù ở ngoài chịu ấm ức cỡ nào, cũng chỉ có thể nghiến răng chịu đựng.

Bởi vì trách nhiệm với gia đình, không cho phép bọn họ làm chuyện gì đó.

Mà hiện giờ, có người vì bọn họ mà làm việc chính nghĩa, bọn họ không cảm động được sao?

Hai tay Cao Phong vươn ra, ở trong không khí chậm rãi hạ xuống, mọi người lập tức im lặng lại, không phát ra một chút âm thanh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.