Rể Quý Rể Hiền - Cao Phong

Chương 143: Chap-155




Chương 155: Rượu trắng chỉ tặng cho khách quý!

"Người nhà họ Cao là nhân vật thế nào? Ngay cả anh Lâm thấy anh, cũng phải cung kính gọi một tiếng anh Lâm, con mẹ nó cậu là cái thá gì, vậy mà dám trêu chọc người ta?"

"Từ hôm nay trở đi, không, từ giờ trở đi, cậu nhanh cút khỏi bang Lâm Hổ, đừng gây họa cho chúng tôi nữa!”

“Cứ như vậy đi, tôi cúp máy đây!”

Trương Vũ vô cùng phẫn nộ nói xong, sau đó trực tiếp ném điện thoại nát bét.

Di động Iphone kiểu mới nhất bị ném linh kiện rơi lộn xộn khắp nơi.

Cho dù như vậy, đều không thể bình ổn sợ hãi và phẫn nộ trong lòng anh ta.

Nếu như Lâm Hổ bị Cao Phong diệt, một chiếc di động Iphone có tính là gì?

Bên quán bar.

Người thanh niên tóc vàng đứng ngốc tại chỗ, những người khác cũng không nói nên lời.

"Bây giờ, tôi có thể đi chưa?” Cao Phong lạnh lùng nhìn anh ta một cái.

“À!” Người thanh niên tóc vàng sửng sốt, sau đó vội vàng cúi đầu khom người: "Anh Cao, có thể có thể, anh có thể rời đi, em đưa anh đi!"

Cao Phong cười nhạt, sau đó lập tức đi ra ngoài.

“Đi không?” Đi vài bước, Cao Phong quay đầu lại, nhìn Kim Tuyết Ngọc hỏi.

Hiện giờ anh ta cảm thấy mặt mũi đã ném đến tận nhà bà ngoại rồi, chuyện mất mặt như vậy là anh ta làm ra, mà Cao Phong trở thành người nổi bật, cho nên trong lòng anh ta rất bực tức.

Hiện giờ anh ta chỉ mong, trong quán bar này không có người mình quen, nếu không thì đến lúc đó khó mà lăn lộn.

Vốn đang rất khẩn trương đi ra ngoài, không ngờ lại bị nhân viên phục vụ ngăn cản, điều này khiến anh ta càng thêm khó chịu.

"Ngại quá thưa anh, ở chỗ chúng tôi không cho nợ.” Nhân viên phục vụ không kiêu ngạo không siểm nịnh nói xong.

"Con mẹ nó có phải là cậu ngốc hay không, anh Lê là khách quý, còn có thể không trả chút tiền đó được sao? Hỏi giám đốc Lưu của các cậu xem!” Lúc này Lâm Thiên Hùng khó chịu rồi.

Bản thân bị Cao Phong chiếm lấy nổi bật trong lòng đã rất khó chịu, hiện giờ lại càng bực tức hơn.

Nhưng vẫn còn tốt, không phải là Cao Phong anh rất lợi hại sao, nhưng ở trong quán bar Long Phi này, anh Lê vẫn là khách quý.

Mà anh, vẫn chỉ là một phế vật mà thôi.

Cho dù anh quen người của bang Lâm Hổ thì thế nào, cũng chỉ là một tên côn đồ thôi, đúng không?

Nhân viên phục vụ nhíu mày, sau đó nhìn về phía giám đốc Lưu.

"Cứ tính theo lẽ thường đi, không được nợ tiền.” Không nghĩ tới, vậy mà thái độ của giám đốc Lưu lại kiên quyết như vậy, trực tiếp vẫy tay trả lời.

"Tôi nói này giám đốc Lưu, chúng ta là bạn lâu năm, vừa rồi còn ngồi cạnh nhau uống rượu đấy." Lâm Thiên Hùng nghiến rằng nói.

Tiền rượu của mình vốn không nhiều, nhưng nếu bây giờ trực tiếp lấy tiền ra, vậy thì càng thêm mất mặt!

Nếu giám đốc Lưu nói là miễn phí cho bọn họ, như vậy còn có thể vãn hồi chút mặt mũi.

Nhưng giám đốc Lưu không nói như vậy, thậm chí còn muốn bọn họ thanh toán ngay! Khiến Lâm Thiên Hùng và Lê Trọng Việt đều cảm thấy hơi tức giận.

"Đây là thái độ đối đãi với khách quý à, buồn cười” Lâm Thiên Hùng nghiến răng, sau đó lấy thẻ tín dụng ra tính tiền.

Mọi người xung quanh đều vui sướng khi người khác gặp họa nhìn Lâm Thiên Hùng.

Lúc này bọn họ đã nhìn ra, đám Lâm Thiên Hùng này vốn không có bản lĩnh gì, trái lại thân phận của Cao Phong kia rất thần bí.

Nhưng Lâm Thiên Hùng đã không có bản lĩnh, còn cố gắng làm bộ, kết quả bị vả mặt rồi.

Bọn họ không dám trào phúng Cao Phong, còn không dám bày tỏ khinh thường đối với đám Lâm Thiên Hùng sao?

"Chúng tôi đối đãi với khách quý đương nhiên là không như vậy, nhưng anh cũng không phải là khách quý.” Nhân viên phục vụ thật sự không nhịn được, nói thẳng ra những lời thật lòng.

"Tôi không phải là khách quý thì ai phải? Không đúng, anh Lê của tôi không phải là khách quý thì ai phải?” Trong lòng Lâm Thiên Hùng rất khó chịu, nghe thế lại càng không phục hơn.

Giám đốc Lưu cười nhạt, ngay từ đầu đã không có ý đáp lời.

Tuy anh ta làm quản lý của quán bar, không thể dùng loại thái độ này đối đãi với khách hàng, nhưng mọi chuyện đều có khoảng cách và ưu tiên.

Ở trong lòng anh ta, Cao Phong chắc chắn sẽ quan trọng hơn Lâm Thiên Hùng.

Cho nên chỉ cần khiến Cao Phong vui vẻ, cho dù tổn thất đám khách hàng Lâm Thiên Hùng, thì thế nào chứ?

Giám đốc Lưu vốn cảm thấy thân phận của Cao Phong rất thần bí, hiện giờ lại càng cảm thấy được, quả thực là Cao Phong không tầm thường.

Ngay cả bang Lâm Hổ nghe thấy tên của anh xong, đều sợ tới mức phải gọi ông nội, đây là thân phận khủng bố cỡ nào?

"Tính tiền đi!” Lâm Thiên Hùng ấp úng nói.

"Được rồi thưa anh, anh tiêu tổng cộng ba phần rượu trắng như thế này, mời anh xem” Nhân viên phục vụ không sốt ruột, đưa thực đơn rượu trắng cho Lâm Thiên Hùng xem.

"Cái gì mà ba phần?” Lâm Thiên Hùng nghe thấy vậy thì nhíu mày: “Lần thứ ba không phải là tặng miễn phí sao? Trước đó có hai lần thôi!”

"Ngại quá thưa anh, chúng tôi không tặng rượu trắng miễn phí, cho dù tặng, cũng phải tặng cho khách quý, chỉ khi khách quý tính tiền, chúng tôi mới giảm giá được.”

Nhân viên phục vụ mỉm cười, ôn hòa giải thích với đám Lâm Thiên Hùng.

Lâm Thiên Hùng hơi sửng sốt, sau đó hiểu rõ ý của nhân viên phục vụ này.

“Anh Lê, cậu ta nói chỉ có anh tự mình tính tiền, mới có thể giảm giá bàn rượu lần ba cho chúng ta." Lâm Thiên Hùng nói với Lê Trọng Việt.

Vẻ mặt Lê Trọng Việt lập tức kiêu ngạo, vừa rồi anh ta còn đang suy nghĩ, sao thái độ của giám đốc Lưu đối với mình đột nhiên thay đổi như vậy.

Hiện giờ mới biết được, hóa ra là giám đốc Lưu muốn tốt cho mình, vì muốn chuyện này ầm ĩ hơn, khiến Lê Trọng Việt này tự mình tới tính tiền!

Người khác tính tiền không thể giảm giá được, Lê Trọng Việt này thì có thể, chuyện này còn không thể chứng minh mặt mũi của mình sao?

Nghĩ tới đây, trong lòng Lê Trọng Việt càng vẻ hơn, ngay cả trên mặt đều tràn ngập kiêu ngạo, thậm chí còn liếc mắt nhìn Cao Phong một cái.

Cho dù Cao Phong anh có thân phận không tầm thường thì thế nào, ở quán bar Long Phi này, khách quý vẫn là tôi, tôi có mặt mũi lớn như vậy.

Lê Trọng Việt liếc mắt nhìn Cao Phong một cái xong, thì đi thẳng tới quầy bar.

"Như vậy vẫn nên để tôi tới tính tiền đi!” Lê Trọng Việt sải bước vững vàng, trên gương mặt tràn đầy kiêu ngạo, hơi thở trầm ổn nói.

"Được thưa anh, tổng cộng là ba đơn rượu trắng, anh xem đơn rượu trắng không có vấn đề gì, thì lựa chọn quẹt thẻ hay trả tiền mặt?"

Nhân viên phục vụ mỉm cười, trực tiếp cầm lấy đơn rượu trắng, đặt trước mặt Lê Trọng Việt.

Lê Trọng Việt lập tức sửng sốt: “Ba phần? Không phải nói...”

Anh ta rất muốn hỏi, không phải là nói khách quý tới tính tiền, thì trực tiếp giảm một phần sao?

Sao mình đến đây rồi, vẫn phải trả ba phần rượu trắng?

"Ba phần sao?” Lê Trọng Việt xác nhận lại.

"Đúng vậy thưa anh, là ba phần” Nhân viên phục vụ cười trả lời.

"Tôi nói này có phải là cậu bị mù hay không? Cậu nói bảo khách quý tới đây, bây giờ khách quý tới rồi, cậu còn không thấy sao?”

Lâm Thiên Hùng không nhịn được nghiến răng mắng, hiện giờ anh ta thật sự không nhịn được rồi.

"Ngại quá thưa anh, khách quý tôi nhận ra, không cần anh luôn nhắc nhở mãi, cảm ơn” Nhân viên phục vụ cũng hơi nhíu mày.

"Cậu không thấy rõ sao, anh Lê của tôi không phải là khách quý thì ai phải?” Lâm Thiên Hùng phẫn nộ kêu lên.

Mọi người xung quanh lại bị hấp dẫn ánh mắt, cùng nhìn về phía bên này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.