“Kẻ đột nhập?”
Bốn người bảo vệ đưa mắt nhìn về phía Trương Đức Thuận và Trương Đào, đột nhiên sắc mặt trở nên lạnh lùng.
“Chủ nhà yên tâm, bây giờ chúng tôi sẽ lôi hai tên này ra ngoài ngay”.
Nói rồi, bốn người bảo vệ tiến lên phía trước, túm lấy hai người rồi đi về phía ngoài khu biệt thự.
“Buông tôi ra!”
“Lâm Hàn, cậu dám thất lễ với chú tư của cậu vậy à!”
...
Mặc kệ cho hai người bọn họ giãy giụa cỡ nào cũng vô dụng.
Giải quyết xong hai người này, Lâm Hàn quay trở lại biệt thự, đi đến phòng của Dương Cảnh Đào.
“Đừng làm bộ nữa, con đuổi hai người họ đi rồi”.
Lâm Hàn liếc Dương Cản Đào đang nằm trên giường không chút động đậy.
Dương Cảnh Đào ngồi bật dậy, trừng mắt với Lâm Hàn.
“Lâm Hàn, câu cậu vừa nói là có ý gì? Dám nói cậu là chủ nhà? Thế cậu coi người bố vợ này là gì hả?”
“Câu nói của con có ý gì thì chính là ý đó đấy. Con lười giải thích lại lần nữa với bố”, Lâm Hàn thản nhiên nói.
“Ngoài ra, con trâu vàng và rồng vàng năm móng là đồ của con, nếu bố đã đặt nó ở phòng khách thì cứ để đó, không được phép đem về phòng riêng của bố!”
“Lâm Hàn, cậu còn dám chỉ tay năm ngón với tôi rồi?”, Dương Cảnh Đào chẳng chút lép vế, quát lớn với Lâm Hàn.
“Cậu không cho tôi lấy về phòng là tôi sẽ không lấy về phòng chắc?”
Lâm Hàn chẳng buồn đấu võ mồm với Dương Cảnh Đào.
“Con nhắc lại lần nữa, đó là đồ của con, con bảo để đâu thì để ở đó nếu con phát hiện bố cầm về phòng lần nữa, vậy bố cũng có thể sẽ giống như Trương Đức Thuận, lượn khỏi căn biệt thự này”.
Dứt lời, Lâm Hàn chắp tay sau lưng, rời khỏi căn phòng.
“Đáng ghét...”
Dương Cảnh Đào tức đến mức mặt mũi lúc đỏ lựng, lúc trắng bệch.
Ông ta biết rằng, Lâm Hàn không có ý nói đùa với mình. Nếu như ông ta dám mang trâu vàng và rồng vàng năm móng về phòng nữa thì chắc chắn anh sẽ sút ông ta ra khỏi đây.
Nhưng Dương Cảnh Đào không nuốt được cục tức này.
“Đáng ghét! Đáng ghét thật! Tên vô dụng này đúng là càng ngày càng không coi ông bố vợ đây ra gì!”
Càng nghĩ, Dương Cảnh Đào lại càng cảm thấy tức tối.
Sau đó, ông ta ngạt thở rồi trợn ngược mắt.
Đùng một tiếng!
Dương Cảnh Đào ngất xỉu ra giường.
Có điều lần này là ngất thật chứ không ngất giả nữa!
“Bố! Bố!”
Dương Lệ hét lớn, vội vã rút điện thoại gọi 120.
...
Lâm Hàn tắm rửa xong thì đi về phòng.
Sáng hôm sau, Lương Huy gửi file tới, đây là kế hoạch mà ông ta đã thức thâu đêm để vạch ra, liên quan đến hướng phát triển của siêu thị Hoa Nhuận trong ba tháng tới.
“Đã nhận”, Lâm Hàn trả lời: “Tôi sẽ sắp xếp mọi chuyện sau đó, để ông tiếp tục làm chủ mọi việc ở siêu thị Hoa Nhuận. Ngoài ra, tôi khuyên ông nên thay mới quản lý của siêu thị Hoa Nhuận”.
“Được, cậu Lâm, chuyện đầu tiên tôi làm khi nhận chức là sẽ thay đổi toàn bộ quản lý của siêu thị, ngoài ra, nguồn vốn để khôi phục lại siêu thị chắc cần phải lên đến con số vài trăm triệu”.
Lương Huy lập tức đáp lại tin nhắn.
“Chuyện tiền nong, ông cần bao nhiêu thì cứ nói với tôi, đến khi đó, tôi sẽ giao cho bên tài vụ rồi ông lấy tiền từ bên đó là được, nhưng phải nhớ thật kỹ những gì tôi đã nói trước đó”.
“Yên tâm, chắc chắn sẽ không xảy ra mấy chuyện như biển thủ công quỹ đâu, tôi không muốn đi tù!”
“Ừm!”
Trả lời tin nhắn xong, Lâm Hàn rời khỏi giường, xuống ăn sáng rồi chạy xe đến công ty livestream Sa Ngư.
Lúc này, công ty Sa Ngư lại tuyển thêm được một số nhân viên, quản lý, nhân viên kỹ thuật...
Bầu không khí của cả công ty đem lại cho người ta cảm giác tích cực, hào hứng vô cùng.
Bởi vì mục tiêu của ông chủ mới đã lan truyền khắp công ty.
Trong vòng một năm, công ty lên được sàn chứng khoán NASDAQ!
Mục tiêu này rất xa, rất khó, đa số mọi người đều nhận thấy nó bất khả thi.
Tuy nhiên, dạo gần đây, app livestream Sa Ngư điên cuồng lôi kéo những streamer đầy tiếng tăm tới, lượng người tương tác cũng tăng lên gấp bốn, năm lần so với trước đây, đã dần thể hiện được năng lực trong giới livestream rồi.
Điều này khiến bọn họ nhìn thấy được tia hy vọng nhỏ nhoi.
Chưa biết chừng, trong vòng một năm, công ty livestream Sa Ngư có thể lên sàn chứng khoán NASDAQ.
Vậy nên, mỗi ngày các nhân viên đều dốc hết sức làm việc.
“Cậu Lâm!”
Nhận được tin nhắn của Lâm Hàn, trưởng phòng tài chính lập tức đi tới.
“Phó phòng mà tôi nói với cậu đang ở trong phòng làm việc”.
Lâm Hàn gật đầu, đi vào phòng làm việc.
Một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi đang ngồi trên ghế tựa, ông ta đeo chiếc kính dày cộp, đầu tóc thưa thớt.
“Đây là phó phòng, Trần Kiệt”, trưởng phòng tài chính giới thiệu.
“Cậu Lâm!”
Trần Kiệt lập tức đứng dậy, cảm giác hơi gò bó.
Hôm qua, ông ta đã nhận được tin tức, ông chủ mới muốn điều ông ta đến một công ty chi nhánh khác nhưng là công ty chi nhánh nào thì ông ta cũng không rõ, vậy nên trong lòng có chút lo sợ, sợ Lâm Hàn phân ông ta tới một nơi nào đó nguy hiểm.
“Ông là phó phòng tài chính, chứng chỉ kế toán cấp mấy vậy?”, Lâm Hàn ngồi xuống, hỏi.
“Tôi có bằng kế toán cao cấp, đồng thời trong lĩnh vực kiểm toán, tôi có khoảng mười năm kinh nghiệm về mặt điện toán hóa”, Trần Kiệt thành thật nói.
Lâm Hàn gật đầu: “Nơi mà tôi điều ông tới chính là một siêu thị, có hơn một trăm cửa hàng tại Đông Hải này. Công việc của ông là phụ trách quản lý tài chính của siêu thị, giám sát lãnh đạo công ty. Yêu cầu của siêu thị này với app livestream Sa Ngư cũng như nhau, trong vòng một năm, phải lên được sàn chứng khoán NASDAQ.
“Lại là một công ty lên sàn chứng khoán!”
Trần Kiệt và trưởng phòng tài chính đều giật giật mi mắt.
Bọn họ không ngờ rằng dã tâm của Lâm Hàn lại lớn đến thế, dám nghĩ đến việc trong vòng một năm sẽ đưa được hai công ty lên sàn chứng khoán.
Quá trình này chắc chắn sẽ gặp rất nhiều khó khăn, trở ngại.
“Thế nào, có lòng tin mình sẽ làm tốt công việc này không?”, Lâm Hàn hỏi.
“Có!”
Trần Kiệt nghiêm túc đáp ngay.
Được điều tới làm quản lý tài chính siêu thị, tiền lương không thấp, chắc chắc chức vụ cũng rất cao.
Nếu cứ ở mãi công ty livestream Sa Ngư, có thể trong ba, bốn năm tới, ông ta vẫn sẽ chỉ là phó phòng tài chính, bởi vì các chức vụ cao khác đều có người ngồi cả rồi.
Nhưng đến một công ty mới, chắc chắn ông ta có thể nhận chức trưởng phòng tài chính.
“Có lòng tin là được!”
Lâm Hàn nói: “Tôi chỉ có một câu, yên tâm dốc sức làm việc, tiền không phải vấn đề, đừng có nghĩ đến chuyện tham ô tham nhũng gì ở đây. Cái gì của ông sẽ là của ông, nếu ông thực sự thiếu tiền thì cứ nói với tôi, tôi có thể giúp được đến đâu sẽ giúp đến đó. Nếu ông làm được việc, có thành tích thì biệt thự, xe sang, cổ phần đều là chuyện nhỏ, hiểu chứ!?”
“Hiểu!”
Trần Kiệt lập tức đáp, kích động đến mức run cả người.
Ông ta không hề cảm thấy Lâm Hàn đang vẽ ra viễn cảnh tươi đẹp lừa mình.
Bởi vì ông ta tin Lâm Hàn có năng lực, có tiền để nói ra câu nói này.