Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Chương 218: Có tiền có quyền




 

 “Gây sự?” 

 Lâm Hàn lắc đầu: “Tôi không hề gây sự, là các người không chịu nói lý lẽ. Tôi trả tiền trước rồi nhưng tại sao khi làm xạ trị lại bị đẩy xuống số 2”. 

 “Viện trưởng, bà chủ Tống đưa bố đến khám bệnh nên tôi mới xếp tên nhóc này xuống số 2”, bác sĩ Chu nói. 

 “Bà chủ Tống!” 

 Ánh mắt viện trưởng Trần khẽ thay đổi nhìn người phụ nữ, bỗng nhiên nở nụ cười: 

 “Nếu như bà chủ Tống cũng tới, vậy theo lý thì nên xếp số 1”. 

 Bà chủ Tống rất giàu có, trong tay bà ta là mấy cửa hàng đá quý, đương nhiên phải tiếp đãi chu đáo. 

 Tiếp đó, viện trưởng Trần lại nhìn Lâm Hàn: 

 “Nhóc con, kêu cậu xạ trị thứ hai thì cậu cứ làm thứ hai đi, nếu cậu không muốn làm, vậy thì lấy tiền rồi cút đi, bệnh viện chúng tôi không thiếu bệnh nhân!” 

 Lâm Hàn hơi nhíu mày, không ngờ viện trưởng cũng là người ninh bợ như vậy. 

 “Cậu trai trẻ, đây là chỗ tốt của người có tiền đó”. 

 Người phụ nữ đắc ý nhìn Lâm Hàn, nói: “Có tiền thì dù đến đâu cũng sẽ được ưu ái. Một đứa nghèo hèn như cậu, không tiền không quyền, người khác sao phải xếp cậu lên số 1 cơ chứ?” 

 “Đúng vậy!” 

 Bác sĩ Chu gật đầu, khinh thường Lâm Hàn: “Này nhóc, cậu còn trẻ, kinh nghiệm xã hội không nhiều, xem đây đây như là một bài học. Xã hội này người có tiền có quyền tự nhiên sẽ có được đãi ngộ đặc biệt thôi”. 

 “Hi vọng cậu học được một bài học kinh nghiệm từ việc hôm nay. Bây giờ, hoặc là cậu xếp hàng đợi, hoặc là cậu cầm tiền rồi rời đi, chỉ có hai lựa chọn này thôi!” 

 Viện trưởng Trần đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn Lâm Hàn, không nói lời nào. 

 “Lâm Hàn...” 

 Triệu Nhu cắn đôi môi mỏng, mở miệng: “Hay là chúng ta xếp thứ 2 đi”. 

 Lâm Hàn liếc mắt khinh thường, cười giễu cợt: 

 “Có tiền có quyền?” 

 “Lẽ ra muốn cùng các người nói chuyện đàng hoàng, không phải dùng tiền dùng quyền gây áp lực cho các người. Nhưng mà các người không biết tốt xấu, mắt chó xem thường người nghèo”. 

 “Đem tiền quyền so sánh với tôi, thật không biết trời cao dất dày!” 

 “Hơ hơ, nhóc con, lẽ nào cậu còn có người chống lưng!”, viện trưởng Trần cười nhạt: 

 “Cho dù có thế lực phía sau thì sao chứ? Tôi là viện trưởng của bệnh viện, ở đây tôi là người có quyền nhất. Tôi nói không cho cậu làm thì dù ông trời có đến đây cũng vô dụng!” 

 “Viện trưởng, ông Trương đến rồi!”, bên ngoài đột nhiên có tiếng nói vang lên. 

 “Ông Trương!” 

 Mặt viện trưởng Trần và bác sĩ Chu đều biến sắc, lập tức nghiêm túc. 

 “Mau mời ông ta đến!”, viện trưởng Trần nhanh chóng nói. 

 Ông Trương này, tên là Trương Xuân, là người của nhà họ Hàn, gia tộc đứng đầu thành phố Đông Hải. 

 Người này có địa vị rất cao ở nhà họ Hàn, các mối làm ăn với nhà cung cấp, kênh kinh doanh đều do ông ta xử lí. 

 Bệnh viện đa khoa Cảnh sát vũ trang có thể nhận được thiết bị xạ trị californium đều nhờ vào ông Trương. 

 Thiết bị đó có giá 10 triệu tệ. 

 Bệnh viện nhân dân dùng 30% giá mua thiết bị này từ tay ông Trương. 

 Trên hợp đồng mua bán có hai điều kiện, một, mỗi lần dùng thiết bị xạ trị californium để xạ trị, nhà họ Hàn đều sẽ lấy 4 phần lợi nhuận. 

 Hai, trong bất kì trường hợp nào, nhà họ Hàn cũng có quyền thu hồi thiết bị xạ trị californium này về. 

 Vì vậy, ông Trương này dĩ nhiên phải cung kính tiếp đãi. 

 Nếu như làm ông ta phật lòng, lấy máy lại đặt ở bệnh viện khác của thành phố Đông Hải, vậy thì lỗ to. 

 Cạch, cạch, cạch! 

 Có tiếng bước chân truyền tới, một lúc sau, một người đàn ông trung niên đi vào. 

 Người đàn ông mặc vest, vẻ mặt kiêu ngạo, dường như không để ai vào mắt. 

 Người này, chính là Trương Xuân! 

 “Ông Trương!” 

 “Ông Trương!” 

 Viện trưởng Trần và bác sĩ Chu nhìn thấy Trương Xuân, lập tức cung kính cúi đầu mở miệng. 

 “Ừm”. 

 Trương Xuân gật đầu, vẻ mặt vẫn kiêu ngạo như cũ. 

 Ông ta bây giờ là nhà tư bản có tiếng! 

 Phải biết rằng californium trong tay nhà họ Hàn khiến tất cả các bệnh viện ở Hoa Đông đều phải khom lưng cúi đầu, hy vọng nhà họ Hàn có thể chế tạo thiết bị xạ trị californium, đầu tư vào bệnh viện của họ. 

 Mà Trương Xuân là người có quyền rất lớn, có thể quyết định đầu tư vào bệnh viện nào. 

 Vậy nên, địa vị cũng theo đó được nước dâng cao. 

 Mấy hôm nay, mỗi ngày đều có người đại diện bệnh viện mời ông ta ăn uống no say, tặng tiền, tặng đá quý lấy lòng ông ta, mong ông ta có thể đầu tư máy xạ trị californium. 

 Nhà họ Hàn bây giờ, không chỉ người ở Đông Hải mà cả Hoa Đông đều phải ngước nhìn. 

 Không ít người âm thầm dự đoán, 10 năm sau nhà họ Hàn rất có thể sẽ trở thành thế gia! 

 “Thiết bị xạ trị đó đã được đầu tư vào bệnh viện của các người, lần này tôi đến đây là muốn xem thử hiệu quả điều trị thế nào”, Trương Xuân không thèm nhìn mọi người xung quanh, nhàn nhạt nói. 

 “Ông Trương, ông đến thật đúng lúc, bây giờ chúng tôi đang chuẩn bị làm xạ trị cho một bệnh nhân”, viện trưởng Trần lập tức cười nói: 

 “Một lúc nữa sẽ có kết quả, có điều phiền ông Trương đợi một lát, bây giờ chúng tôi phải xử lí thằng nhóc chướng tai gai mắt này trước đã”. 

 Nói xong, viện trưởng Trần đưa mắt nhìn Lâm Hàn: 

 “Nhóc con, bây giờ cậu không còn cơ hội lựa chọn nữa đâu, mau mau cút đi, đừng làm mất thể diện trước mặt tôi! Nếu còn không chịu cút, tôi gọi bảo vệ đấy!” 

 “Hử? Xảy ra việc gì vậy? Có người đến bệnh viện gây sự hả?”, ông Trương chau mày. 

 Mí mắt bác sĩ Chu co giật, sợ Trương Xuân không vui liền nói: 

 “Chẳng có ai gây sự cả, nhưng mà có một thằng hề ở đây lấy lòng thiên hạ! Một thằng nhóc nghèo đói, tiền không có mà còn muốn xạ trị! Bảo xếp hàng nó cũng không chịu yên phận nghe theo, loại người làm loạn trật tự bệnh viện này, chúng tôi sẽ nhanh chóng đuổi cổ ra ngoài, một lát nữa mọi chuyện sẽ ổn định lại thôi!” 

 Lúc nói những lời này, bác sĩ Chu chỉ tay về phía Lâm Hàn: 

 “Ông Trương, chính là thằng nhóc này”. 

 Trương Xuân nhìn theo hướng ngón tay, gương mặt vẫn vô cùng ngạo mạn. 

 Nhưng lúc nhìn thấy chàng trai trẻ trước mặt. 

 Bùm! 

 Bỗng nhiên. 

 Trương Xuân há hốc mồm, cả người như bị sét đánh run lên, vẻ mặt kiêu ngạo lúc nãy nhanh chóng biến mất không dấu vết, thay vào đó là sự hoảng sợ khác thường. 

 “Cậu Lâm!” 

 Ông ta buộc miệng kêu lên. 

 Trương Xuân thật không ngờ sẽ gặp cậu Lâm ở đây! 

 Cậu Lâm là ai? 

 Trương Xuân đương nhiên biết. 

 Nhà họ Hàn có thể phát triển thịnh vượng như ngày hôm nay, đằng sau đó đều nhờ vào californium mà Lâm Hàn đã tặng cho. 

 Vả lại, bối cảnh của chàng trai trẻ này rất đáng sợ, ra tay cũng rất tàn nhẫn. Ở phòng khách của tổng bộ nhà họ Hàn hôm đó, ngay cả người đứng đầu gia tộc là Hàn Tiếu và Hàn Thiên Thu còn phải quỳ lạy trước mặt cậu ấy! 

 Quan trọng hơn nữa, bây giờ cậu Lâm là người kiểm soát phía sau của cả nhà họ Hàn! 

 Cũng là người lãnh đạo trực tiếp Trương Xuân ông! 

 Mà bây giờ, bệnh viện đa khoa Cảnh sát vũ trang lại muốn đuổi cậu Lâm ra ngoài sao? 

 Nghĩ tới đây, trong mắt Trương Xuân lộ ra sự lạnh lẽo. 

 “Ông Trương, ông biết thằng nhóc này hả?” 

 Nhìn thấy vẻ mặt của Trương Xuân, viện trưởng Trần và bác sĩ Chu đều vô cùng nghi hoặc. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.