Rể Hổ Hào Môn

Chương 98




Vì thế, sau khi trưởng ban rời khởi văn phòng, Trần Thanh Xuyên trực tiếp đi tìm Bao Tư Hà, không hề có chút ý định giấu giếm gì.

Sau khi nói chuyện máy nghe lén cho Bao Tư Hà biết, Trần Thanh Xuyên còn nói thêm: "Trưởng ban tài xế đã khai hết rồi, là thư ký của ông sai anh ta làm vậy."

Bao Tư Hà ngồi xuống đối diện Trần Thanh Xuyên: “Tôi không hề nói thư ký của mình làm thế, khi trở về tôi sẽ điều tra rõ ràng.”

Trần Thanh Xuyên gật đầu: "Được, nhưng đừng đánh rắn động cỏ."

Bao Tư Hà nhìn chằm chằm Trần Thanh Xuyên vài giây: “Cậu không sợ tôi chính là con rắn kia ư?"

Trần Thanh Xuyên trả lời: "Tôi tin tưởng con mắt của Triệu Hồng Vũ không tệ đến vậy."

Bao Tư Hà im lặng một chốc, rồi trịnh trọng gật đầu: "Đúng vậy, mắt nhìn người của sếp Triệu quả thật rất tốt, mắt của sếp Trần cũng không tồi chút nào."

Ý tứ trong lời nói này vô cùng rõ ràng, ông ta đang khẳng định với Trần Thanh Xuyên rằng: cậu không lầm khi tin tôi đâu.

Trước khi rời khỏi, Bao Tư Hà còn để lại xấp tài liệu liên quan tới Phùng Ngọc Bảo và bộ trưởng bộ phận kiểm tra chất lượng - Phùng Ngọc Đông.

Không hổ là người được Triệu Hồng Vũ tín nhiệm, năng lực làm việc cũng rất xuất sắc. Không chỉ điều tra được hai người họ là anh em cùng cha khác mẹ, còn tìm thấy một số bằng chứng giao dịch giữa cả hai; dù không phải toàn bộ nhưng cũng đủ để đánh hai người này nằm sấp ra đất.

Nhưng Trần Thanh Xuyên lại chỉ nhận lấy tư liệu chứ không động vào.

Anh không vội, giờ còn chưa tới thời điểm mở nắp mà, anh muốn xem thử cái nồi này còn hầm thêm được thứ gì ngon nữa hay không…

Sau một ngày làm việc bận rộn, Trần Thanh Xuyên trở về Đại Minh Thánh Thiện, dùng bữa tối xong thì thay một bộ đồ thể thao, ra đường dạo phố.

Hôm nay bộn bề nhiều việc, gần như cả ngày đều chỉ lo về chuyện của công ty, căn bản không có thời gian nghĩ tới những chuyện khác.

Giờ hiếm được một lần rảnh rỗi, anh lại nhớ tới Tô Tuyết, liệu Tô Tuyết có bị Tô Chính Đạo gài bẫy hay không.

Mà lúc này, Tô Tuyết cũng đang ở trong nhà, được Chu Ngọc Hồng khuyên giải an ủi hết lời.

"Tiểu Tuyết, con và Chính Đạo hẳn nên qua lại nhiều hơn, đừng tối ngày về nhà ăn cơm hoài. Cái tuổi này của con á, chính là thời điểm tốt để yêu đương đó, cả ngày cứ rúc ở nhà làm gì chứ, con nên ra ngoài với Chính Đạo, cùng nhau ăn cơm, sau đó xem phim, tốt biết bao nhiêu…”

Chu Ngọc Hồng còn đang nói đâu đâu, Tô Tuyết lại chẳng có tâm trạng lắng nghe.

Lúc mới hay tin Trần Thanh Xuyên chuẩn bị kết hôn với Triệu Hồng Vũ, cô thật sự từng xúc động muốn vò mẻ lại nứt một phen, nhưng vì vẫn còn đủ lý trí để chiến thắng cảm xúc nên cô mới kiên quyết từ chối lời mời của Tô Chính Đạo.

Sau khi tỉnh táo lại, đến tối cô lại chẳng ngủ được, chỉ đành nằm trên giường soi xét lại lòng mình. Rồi cô phát hiện không biết từ lúc nào, cô lại thấy nhớ Trần Thanh Xuyên, hay nói đúng hơn là đã yêu Trần Thanh Xuyên.

Thời gian ba năm nói dài cũng không dài, nhưng ngắn cũng không ngắn, cuộc sống sớm chiều ở chung của hai người đã khiến họ như trở thành người một nhà, có lẽ đây chính là tình yêu còn chưa trải, nhưng tình thân đã thành hình.

Cô cũng không muốn chấp nhận chuyện này, nhưng không thể không phủ nhận một điều rằng mỗi tối cô đều phải trằn trọc hồi lâu mới có thể chìm vào giấc ngủ, bởi vì cô không thấy quen khi trong nhà không có Trần Thanh Xuyên, cảm giác hệt như một đứa trẻ đánh mất con búp bê yêu quý của nó vậy, lúc ngủ không thấy an toàn.

Hai người đã ly dị vài tháng, nhưng cô vẫn chưa thể quen với cuộc sống không có Trần Thanh Xuyên.

Giờ còn quá đáng hơn là trong công việc cô không còn Trần Thanh Xuyên thì thôi đi, thậm chí Trần Thanh Xuyên đã có người phụ nữ khác…

"Con no rồi, không ăn nữa đâu."

Tô Tuyết đặt đôi đũa còn chẳng dính lấy một giọt dầu xuống, đứng dậy bước lên lầu, về phòng.

"Chị con có phải bị bệnh rồi không? Tô Chính Đạo người ta tốt như vậy, sao chị còn không chịu đồng ý chứ?"

"Chuyện này con không hiểu rồi, con gái mà, kiểu gì cũng phải làm giá một chút, nào có chuyện đồng ý ngay được, càng khó có được thì mới càng trân quý…”

Dù đã lên lầu nhưng tiếng trò chuyện của hai mẹ con vẫn quanh quẩn mãi trong đầu cô, Tô Tuyết nằm trên giường, nụ cười mỉa hiện trên gương mặt.

Thứ cô muốn là tình cảm, nhưng hai người thân nhất kia lại chỉ nghĩ tới tiền tài.

Có đôi khi cô tự hỏi có nên đi làm xét nghiệm DNA với hai người thân nhất kia không, nếu đúng là người một nhà, tại sao hai người kia lại tham tiền tới vậy? Chẳng khác nào trong mắt chỉ có tiền thôi ấy.

"Hầy!"

Bất đắc dĩ thở dài một tiếng, Tô Tuyết lắc đầu, sau đó đứng dậy mở máy tính xách tay trên bàn lên.

Hôm nay là tập đầu tiên của chương trình sau khi được chỉnh sửa, cô phải chú ý đến số lượng truy cập, chất lượng phát lại và những thứ khác cho chương trình mới được chỉnh sửa…

Sau khi chương trình kéo dài hai tiếng kết thúc, Tô Tuyết cũng đọc xong hầu hết bình luận, tất cả đều đồng thanh mỉa mai, mỉa vì thay đổi linh ta linh tinh, khinh vì không thấy Mạc Tiểu Vũ, chê vì đầu óc của người tham gia chương trình toàn là phân, nói chung là khinh bỉ đủ kiểu.

Những lời phàn nàn này đều nằm trong dự đoán của Tô Tuyết, chỉ là không ngờ sẽ đều nhịp tới vậy, số lượt click giảm xuống cũng không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên, dù nằm trong phạm vi có thể tiếp nhận được, nhưng đây mới chỉ là giai đoạn đầu của sự thay đổi, phía sau có lẽ sẽ tụt thảm hại hơn nữa.

Mà vầy cũng được rồi, kết quả này còn miễn cưỡng chấp nhận được, dù sao cũng tốt hơn là để chương trình dừng hẳn.

Đóng máy tính lại, Tô Tuyết chuẩn bị rửa mặt chải đầu rồi đi ngủ.

Nhưng ngay sau đó, tiếng chuông điện thoại lại vang lên, là số điện thoại của phía trang web gọi tới.

Sau khi bắt máy, bên phía trang web lập tức thông báo: bởi vì chất lượng chương trình giảm xuống, họ quyết định sẽ ngưng phát sóng; bây giờ cách duy nhất để họ suy xét có thể tiếp tục phát sóng thêm vài tập nữa không chính là nhường lại quyền hạn cấp một cho trang web.

Thứ gọi là quyền hạn cấp một, ý chỉ trang web có quyền cộng thẳng với những thứ có thể kiếm lời từ chương trình.

Điểm này Tô Tuyết có thể lý giải, dù sao mục đích kinh doanh của trang web cũng vì lợi nhuận, chất lượng chương trình giảm xuống, thu nhập cũng giảm theo, đương nhiên người ta sẽ không muốn làm nữa, nên nếu trang web muốn giữ lợi nhuận ban đầu, vậy phải có quyền hạn cấp một.

Khi sở hữu quyền hạn cấp một, nếu tương lai chương trình lại một lần nữa nổi tiếng trở lại, vậy trang web sẽ lấy được càng nhiều lợi nhuận; còn nếu không nổi tiếng mà ngày càng đi xuống, vậy họ cũng đành chấp nhận số phận. Nói trắng ra là giống như đầu tư vậy, cược một tương lại không xác định.

Tô Tuyết cũng biết trang web là đang nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, nhưng dù biết cũng không đồng nghĩa với việc cô có cách đối phó.

Bởi vì quyền phát sóng vẫn còn nằm trong tay trang web, nếu lúc này trang web tuyên bố không hợp tác, vậy bên phía cô sẽ thật sự họa vô đơn chí, cầm chắc cái chết. Chính vì thế, cô không thể không chọn cách thỏa hiệp, tất cả là vì tương lai của văn hóa Đông Tinh.

Nhưng sau khi thỏa hiệp với phía trang web, khi Tô Tuyết nằm lại lên giường, cô bỗng nghĩ tới một vấn đề rất nghiêm trọng…

Tư chất của công ty văn hóa Đông Tinh căn bản không đủ, không thể nhượng quyền cấp một, muốn nhượng quyền cấp một là phải có đủ tư chất!

Cô muốn ủy quyền nhưng lại không thể, vì việc này còn bị giới hạn bởi tư chất của công ty, nhưng phía trang web lại nhất quyết đòi quyền hạn cấp một…

Sáng hôm sau, Tô Tuyết ngồi cả buổi trong phòng làm việc chỉ để nghĩ cách giải quyết chuyện này, nghĩ đến độ nhăn mày khổ não.

Đúng lúc này, Tô Chính Đạo lại tìm tới cửa, thấy cô đang buồn phiền như thế, anh ta cười hỏi: "Chuyện gì đã khiến cô phải phiền não như vậy?"

Tô Tuyết không nghĩ ra được kế gì hay, chỉ đành nói cho Tô Chính Đạo nghe về chuyện phía trang web đòi quyền hạn một bậc.

"Tôi còn tưởng là chuyện gì khó chứ, này không thành vấn đề, bạn bè của tôi có người làm nhân viên cấp cao, tôi nói với cậu ta một tiếng là xong ngay thôi!"

Nói xong, không chờ Tô Tuyết đồng ý, Tô Chính Đạo đã vô cùng nhiệt tình lấy điện thoại ra, gọi cho một số nào đó.

Chính là nửa phút sau, anh ta bất lực nhìn về phía Tô Tuyết: "Bạn tôi nói rằng bởi vì thất bại trong cuộc nội đấu, quyền lực hiện tại đã bị cướp hết, nên không có quyền lên tiếng trong trang web nữa."

Tô Tuyết không biết phải nói sao, vốn còn tưởng hiểm cảnh đã có hướng đột phá, không ngờ sau khi đột phá lại vẫn là cái hiểm cảnh kia.

Nhưng đúng lúc này, Tô Chính Đạo lại nói với cô: "Nhưng vẫn còn một cách khác…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.