Rể Hổ Hào Môn

Chương 84




Tô Tuyết tức không chịu được, sao lại có một người mẹ như vậy trên đời chứ, quả thực đáng giận vô cùng.

“Được rồi, mẹ chắc chắn nhận người đó làm con rể đúng không? Vậy được thôi, mẹ cứ nhận đi, nhưng tốt nhất là mẹ nên tự gả mình cho anh ta thì hơn, như vậy cũng chẳng cần phải phiền toái anh ta có hiếu thuận với mẹ không, trực tiếp phân chia một nửa gia sản với anh ta, có càng nhiều tiền tài càng vui mà!”

Nói xong lời này, Tô Tuyết liền xoay người rời đi, cô thật sự không còn cách nào đối mặt với người mẹ ham giàu này nữa rồi.

Mà lúc này, Chu Ngọc Hồng cũng nhìn ra được Tô Tuyết thật sự tức giận, điều này khiến bà ta có chút sợ hãi, dẫu sao thì bà ta và con trai vẫn phải trông cậy hoàn toàn vào Tô Tuyết, còn nữa, nếu không có Tô Tuyết, thì Tô Chính Đạo biết bà ta là ai?

Dựa vào suy nghĩ này, Chu Ngọc Hồng vội vàng chạy theo ngăn cản Tô Tuyết.

“Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết con nghe mẹ nói đã, mẹ cũng là vì muốn tốt cho con thôi!”

“Con đừng tưởng rằng mẹ không hiểu rõ tâm tư của con, thực ra mẹ luôn là người hiểu con nhất, có phải hiện giờ trong lòng con vẫn nhớ thương Trần Thanh Xuyên đúng không? Con không cần phủ nhận, con không thể gạt được mẹ đâu, mỗi lần nhắc tới cậu ta là con lại không được tự nhiên, mẹ cũng là người từng trải, mẹ hiểu rõ cảm giác này.”

“Nhưng Trần Thanh Xuyên thật sự không hợp với con, hai đứa ở bên nhau ba năm thì cậu ta ngụy trang suốt ba năm, mặc dù trước đây chúng ta có coi thường cậu ta, nhưng con cũng thử ngẫm lại mà xem, một người có thể ngụy trang trong suốt thời gian ba năm, thì tâm cơ phải thâm sâu đến mức nào mới có thể làm được chứ, con có thể không? Con không thể, mẹ cũng không thể, nhưng Trần Thanh Xuyên thì lại có thể.”

“Hơn nữa, tại sao con vừa mới ly hôn hôm trước thì hôm sau cậu ta lập tức khôi phục thân phận? Đây rõ ràng là vì cậu ta sợ phải chia tài sản của mình với con, cứ như vậy thì con sẽ chẳng chiếm được cái gì của cậu ta, và cậu ta cũng sẽ không bị tổn thất một đồng nào.”

“Một con người như vậy, một thằng nhóc ích kỷ đến thế, con còn nhớ thương cậu ta để làm gì? Mẹ cảm thấy con giữ cậu ta ở công ty chẳng để làm gì cả, nên mẹ đã sắp xếp để Tiểu Quân qua đó, cho Tiểu Quân đuổi cậu ta. Còn diễn kịch cái gì chứ, ăn vạ ở công ty nhà ta giờ còn chưa chịu cút…”

Chu Ngọc Hồng đang nói, Tô Tuyết mở to hai mắt nhìn: “Mẹ nói cái gì cơ, mẹ kêu Tô Quân đi đuổi Trần Thanh Xuyên sao?”

Chu Ngọc Hồng gật đầu, mở miệng nói: “Đúng vậy, không đuổi cậu ta đi thì còn giữ lại làm gì, giữ cậu ta lại để làm chậm trễ mối nhân duyên của con và Tô Chính Đạo sao?”

Tô Tuyết tức điên, hai mẹ con họ sao có thể làm ra chuyện như vậy.

“Trần Thanh Xuyên đã giúp con bao nhiêu chuyện, sao các người lại đuổi người ta đi hả, các người sao có thể làm ra chuyện này!”

“Giúp mấy cái việc nhỏ đó thì có tính là gì, sau này còn có Tô Chính Đạo hỗ trợ, cho dù chuyện lớn thế nào con cũng không phải sợ!”

Quan điểm của Chu Ngọc Hồng thật sự khiến Tô Tuyết không còn lời gì để nói, cuối cùng cô cũng chẳng thèm nói gì, trực tiếp xoay người đi ra phía ngoài quán cà phê.

Cô phải nhanh chóng trở lại công ty, ngăn cản Tô Quân làm chuyện ngu ngốc này mới được.

Nhưng mà, hiển nhiên, thời gian đã không đợi cô rồi.

Thời điểm Tô Tuyết lái xe đuổi tới công ty, Tô Quân đã đi tới Văn hóa Đông Tinh rồi.

Văn hóa Đông Tinh là công ty của chị cậu ta, cho nên cậu ta xem đó như là nhà của mình, khi bước vào cửa lớn công ty thì diễu võ dương oai. Bảo vệ ngăn lại dò hỏi, cậu ta thẳng thừng hô ra một câu: “Cút mẹ đi, chị của tôi là Tô Tuyết”.

Khi đến trước tòa nhà chính, Tô Quân thậm chí còn không thèm lên lầu, mà thẳng thừng kêu lên: “Trần Thanh Xuyên mày là cái đồ phế vật, mau cút ra trước mặt ông ngay, nếu không đợi ông vào tìm được, thế nào ông cũng đánh gãy chân chó của mày!”

Mấy lần trước cậu ta đã tới tìm Trần Thanh Xuyên lấy lòng xin tha, nhưng khi ấy Trần Thanh Xuyên đều không thèm đáp lại cậu ta, điều này khiến cậu ta ghi hận trong lòng.

Bây giờ cuối cùng cậu ta cũng có một ông anh rể mới đầy quyền lực là Tô Chính Đạo, nên đương nhiên cậu ta cũng có tự tin hơn hẳn, dốc hết sức mắng chửi Trần Thanh Xuyên.

Mà Trần Thanh Xuyên ở trên lầu cũng không phải kẻ điếc, sau khi nghe thấy tiếng mắng chửi, anh liếc mắt nhìn xuống dưới lầu, sau khi thấy đó là Tô Quân, anh liền đi xuống.

Dù sao cũng đang ở công ty, anh không muốn gây ra bất kỳ ảnh hưởng xấu nào, muốn đi xuống nói chuyện một mình với Tô Quân.

Có điều, anh vừa mới bước xuống dưới lầu, còn không đợi anh kịp nói cái gì, Tô Quân đã không chờ nổi biểu lộ rõ ý đồ đến đây.

“Cái đồ phế vật họ Trần kia, giờ tôi trịnh trọng cảnh cáo anh, anh mau chóng cút ra khỏi công ty của chị tôi ngay, đừng có bắt chị tôi phải nuôi thêm cái loại người rảnh rỗi như anh trong công ty làm gì. Nếu đã ly hôn, vậy thì sau này hai người hãy đường ai nấy đi đi, đừng có nghĩ tới bất kỳ sự liên quan nào, mà chị của tôi cũng không thể có bất kỳ liên quan gì tới anh, chị ấy đã có anh rể tôi rồi, anh đừng có mù quáng nhớ thương!”

Tiếng mắng chửi của Tô Quân khiến mọi người chung quanh ai nấy cũng choáng váng, bọn họ hoàn toàn không ngờ tới, Trần Thanh Xuyên và Tô Tuyết đã ly hôn rồi?

Nhưng nếu đã ly hôn rồi, vậy thì tại sao Trần Thanh Xuyên vẫn còn ở lại công ty làm, chưa kể lại còn làm việc càng ngày càng ưu tú…

Có người đã tò mò đề cập đến việc này, Tô Quân cũng thuận miệng giải đáp luôn.

“Này còn phải hỏi sao, đương nhiên là tên phế vật này đã khóc la cầu chị tôi âm thầm nâng đỡ anh ta, để anh ta quang minh chính đại ngồi vào một vị trí tương đối cao, để hàng tháng nhàn rỗi ngồi không lấy tiền tiêu vặt. Kỳ thật, mấy phi vụ làm ăn lớn của công ty dạo gần đây đều là công lao của chị tôi, chẳng có liên quan quái gì tới tên phế vật này cả, anh ta chỉ đang thay chị tôi nhận lấy hào quang mà thôi!”

“Đương nhiên, chị của tôi cũng không còn cách nào nên mới làm vậy, bởi vì anh ta uy hiếp chị tôi, nếu không làm vậy anh ta sẽ không ly hôn…”

Trong miệng Tô Quân, Trần Thanh Xuyên bị miêu tả thành một thằng hèn vô lại vô nhân tính, có thể nói là vô sỉ tới cực điểm.

Mọi người đứng xem trò vui xung quanh vốn đã không vừa mắt dạo gần đây Trần Thanh Xuyên nổi bật vươn cao, vì thế cũng lập tức hùa theo không ngớt:

“Tôi đã nói rồi mà, một tên phế vật như vậy sao đột nhiên lại có thể lắc mình biến hóa lợi hại như thế, hóa ra ngọn nguồn là thế này!”

“Thật đúng là không biết xấu hổ, vậy mà lại dám lấy loại chuyện này để áp chế sếp Tô, đúng là tên cặn bã!”

“Sếp Tô người ta đối tốt với anh như vậy, sao anh còn mặt mũi áp chế người ta thế cơ chứ, anh có còn là người nữa không, mau cút khỏi công ty đi!”

Những lời trách cứ bị tuôn ra hết đợt này đến đợt khác, hiển nhiên, là em trai của Tô Tuyết, lời nói của Tô Quân vẫn đáng tin hơn, mấu chốt là những lời này cũng phù hợp với mong đợi đen tối trong lòng mọi người, cho nên bọn họ gần như chủ động đón nhận những lời lừa bịp này, sau đó yên tâm thoải mái chỉ trích Trần Thanh Xuyên. Trong thế giới của bọn họ, bọn họ tuyệt đối không cho phép chuyện phế vật lắc mình biến thành tinh anh xảy ra!

Tai nghe những tiếng trách cứ của mọi người, lại nhìn gương mặt tươi cười đắc ý kia của Tô Quân, Trần Thanh Xuyên cười nhạo một tiếng.

“Rất tự tin, là vì Tô Chính Đạo theo đuổi chị cậu, nên đã cho cậu có thêm tự tin đến mức này sao?”

Tô Quân cũng không thèm giấu giếm: “Không sai, Tô Chính Đạo đang theo đuổi chị tôi, người có có tiền có quyền lại có năng lực hơn anh, chúng tôi đương nhiên muốn chị của mình gả cho Tô Chính Đạo. Còn anh? Anh mau chóng cút xa khỏi Văn hóa Đông Tinh đi, mẹ nó, sau này đừng có quấn lấy chị tôi nữa!”

Trần Thanh Xuyên trả lời: “E là việc cậu nói sẽ không thể được.”

Tô Quân dĩ nhiên không tin, vì thế cậu ta không nói tiếp với Trần Thanh Xuyên nữa, mà tiếp tục quay ra bịa đặt phỉ báng Trần Thanh Xuyên, nói anh ở nhà nhìn lén Tô Tuyết tắm, thời điểm không có tiền đi mua thuốc lá còn trộm đồ của Chu Ngọc Hồng đem đi bán lấy tiền, có một lần còn nói dối bản thân là ông chủ của Văn hóa Đông Tinh, rồi lừa con gái nhà người ta lên giường bị cảnh sát tóm được, và cũng do Tô Tuyết bảo lãnh anh ra ngoài…

Tóm lại, trong miệng Tô Quân, Trần Thanh Xuyên không chuyện ác nào là không làm, chết cũng không đủ rửa tội.

Nhưng vấn đề mấu chốt là ở chỗ, có rất nhiều người tin, và còn tiếp tục buông lời mắng chửi Trần Thanh Xuyên lần thứ hai.

Mà lúc này, Tôn Đinh – thư ký của Tô Tuyết cuối cùng nghe đến độ không chịu nổi nữa rồi, cô ấy len qua đám người đi lên trước, trực tiếp đứng bên cạnh Trần Thanh Xuyên.

“Không đúng, cậu đang nói dối, chuyện của sếp Tô tôi cơ bản đều biết, sự thật vốn không phải như những gì cậu nói!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.