Rể Hổ Hào Môn

Chương 78




Khi Tiền Vĩnh Đức rời Văn hóa Đông Tinh, chẳng khác gì cảm động đến rơi nước mắt.

Trần Thanh Xuyên không những không đối phó với anh ta, mà còn cho phép anh ta lấy đi các hợp đồng ký kết của những tuyển thủ đứng đầu này. Mấy người này, anh không quan tâm chút nào, cũng không có tâm tư nâng đỡ nhiều người như vậy, chỉ cần nâng đỡ một Mạc Tiểu Vũ là đủ rồi.

Sau khi Tiền Vĩnh Đức rời đi, Trần Thanh Xuyên tiếp tục đọc các tài liệu...

Chương trình ngày càng hay hơn và số lượt click ngày càng cao. Nó đã trở thành chương trình tạp kỹ phổ biến nhất trên toàn mạng. Thậm chí, Văn hóa Đông Tinh còn trở thành một miếng bánh nóng hổi trong giới. Nhiều công ty đầu tư mạo hiểm đều cầm tiền chủ động đến cửa.

Họ không cần phải mua lại chương trình này, họ chỉ cần đầu tư trực tiếp vào Văn hóa Đông Tinh là được, có thể chia sẻ lợi nhuận trong tương lai.

"Sáu bảy công ty đầu tư mạo hiểm đã tới cửa, muốn nói chuyện đầu tư với tôi, chuyện này thật đúng là..."

Tô Tuyết không biết nên thấy may mắn hay là đau đầu, trước đây Văn hóa Đông Tinh muốn vay một ngàn vạn tệ, cô phải ấm ức đến lấy lòng người ta, nhưng hiện tại thì sao, công ty đầu tư mạo hiểm đã chủ động đến cửa với những hợp đồng hàng trăm triệu tệ, nhiều lời chào mời đổ xô đến.

Rất nhiều người muốn đầu tư, Tô Tuyết không biết phải làm sao.

Vì vậy cô chỉ có thể đến gặp Trần Thanh Xuyên, hy vọng Trần Thanh Xuyên có thể cho cô một gợi ý.

Đối với vấn đề này, Trần Thanh Xuyên hỏi thẳng: "Cô có muốn nhận đầu tư không?"

Tô Tuyết suy nghĩ một chút: "Đương nhiên là có, nhưng kế hoạch cho giai đoạn sau vẫn chưa thực hiện tốt, cho dù nhận đầu tư cũng không biết phải làm sao. Cho nên trong tình huống hiện tại, tốt hơn hết là khoan hẵng chấp nhận, để công ty phát triển ổn định, tránh không đi sai đường."

Trần Thanh Xuyên mỉm cười: "Không phải cô đã có đáp án rồi sao? Sao lại hỏi tôi?"

Tô Tuyết thở dài một tiếng: "Nghèo đến phát sợ chứ sao? Nhìn thấy người khác đầu tư với hợp đồng hàng trăm triệu, lòng tôi không khỏi ngứa ngáy, đó toàn là tiền đấy, nếu có thể giữ lại thì thật tốt biết bao. Nhưng lý trí nói với tôi rằng tôi không thể như vậy, nên tôi rất phiền não, lòng tham không hợp với lý trí.”

Đó là điều bình thường, khi gặp trường hợp như vậy, nhiều người sẽ chọn con đường tắt, đầu tư mạo hiểm để nâng tầm sản nghiệp của mình. Nhưng như mọi người đã biết, nền móng không vững chắc và thăng tiến quá nhanh là dễ bị sụp đổ nhất. Dù ai cũng hiểu chuyện này nhưng ít ai có thể tỉnh táo khi đối mặt với sự cám dỗ của đồng tiền. Xét về biểu hiện của Tô Tuyết, cô cũng không tệ đâu.

Khi Trần Thanh Xuyên nói với Tô Tuyết những lời này, Tô Tuyết mỉm cười: "Tôi sẽ coi như anh đang khích lệ tôi."

"Vốn là vậy mà."

Trần Thanh Xuyên và Tô Tuyết đang nói chuyện phiếm, thì thư ký gõ cửa bước vào: "Sếp Tô, lại một công ty khác."

Không cần cầm bản thuyết minh VC do thư ký đưa cho, Tô Tuyết trực tiếp chỉ thị cho thư ký: "Từ chối, bất kỳ VC nào khác đến đều từ chối hết."

Những lời của Trần Thanh Xuyên nói đã tạo cho Tô Tuyết sự tự tin khi biết rằng cô đã quyết định đúng, vì vậy thái độ của cô rất kiên định.

Chỉ là thư ký vẫn đưa văn kiện trong tay: "Đây không phải là bản thuyết minh đầu tư mạo hiểm, là hợp đồng thu mua..."

"Hợp đồng thu mua?!"

Tô Tuyết rất kinh ngạc, cầm lấy bản hợp đồng nhìn: "Hợp đồng thu mua Văn hóa Đông Tinh của Công nghiệp điện ảnh Tô Hà."

Công nghiệp điện ảnh Tô Hà, Tô Tuyết có biết. Đó là một trong những công ty điện ảnh và truyền hình hàng đầu trong ngành, có thể được mô tả như một gã khổng lồ trong ngành.

Nhưng cô chưa bao giờ lui tới với những gã khổng lồ trong ngành như vậy, chứ đừng nói đến chuyện thu mua gì. Vậy bản hợp đồng này là sao?

Tô Tuyết ngạc nhiên nhìn thư ký, thư ký bất lực giải thích: "Lúc này người đó đang ở trong xe dưới tòa nhà văn phòng. Anh ta bảo tôi đưa cho chị bản hợp đồng này, nói rằng sau khi tôi đưa cho chị, chị chắc chắn sẽ đồng ý."

Tô Tuyết không biết sự tự tin của người này đến từ đâu, cô lật bản hợp đồng ra và nhìn lướt qua, cuối cùng cô cũng hiểu tự tin là gì.

Vì giá mua bên kia cao tới năm trăm triệu!

Gần đây, các công ty đầu tư mạo hiểm tới cửa, đưa ra nhiều đánh giá khác nhau về Văn hóa Đông Tinh, vì vậy Tô Tuyết rất rõ ràng rằng cho dù tính tỷ lệ phí bảo hiểm của các chương trình năm sau, nhiều nhất cũng chỉ có thể bán được hơn bốn trăm năm mươi triệu nhân dân tệ. Hiện tại đối phương đưa hơn năm trăm triệu, chẳng trách lại tự tin như vậy.

"Được rồi, cô đi ra ngoài đi, tôi xuống nói chuyện với anh ta."

Sau khi đuổi thư ký đi, Tô Tuyết nhìn Trần Thanh Xuyên: "Anh nghĩ thế nào?"

Trần Thanh Xuyên trả lời: "Tôi nghĩ gì không quan trọng, quan trọng là cô nghĩ gì."

Nếu Tô Tuyết bán công ty để kiếm thêm tiền, Trần Thanh Xuyên chắc chắn sẽ rất cạn lời.

May mắn thay, Tô Tuyết không phải loại người như vậy: "Tôi sẽ không bao giờ bán công ty, tôi thà rút vốn liên doanh còn hơn là bán nó. Nhưng tôi vẫn muốn gặp người của Công nghiệp điện ảnh Tô Hà, phải chu toàn cấp bậc lễ nghĩa, không chừng tương lai còn có thể gặp mặt, không làm bạn bè thì cũng không thể làm kẻ thù."

Tốt lắm, mọi quyết định của Tô Tuyết đều hợp với ý kiến của Trần Thanh Xuyên, có thể thấy bây giờ cô quả thực đã trưởng thành.

Có thể sau một thời gian, anh không cần ở lại Văn hóa Đông Tinh, Tô Tuyết vẫn có thể dẫn dắt công ty cưỡi gió vượt sóng.

Dưới sự lôi kéo của Tô Tuyết, Trần Thanh Xuyên đi cùng cô đến tầng dưới, sau đó gặp được người của Công nghiệp điện ảnh Tô Hà.

Đây là một cậu ấm chân chính rồi, với Maserati mui trần, kính râm gọng vàng lớn và trên tay là điếu xì gà nhập khẩu nguyên chất. Thậm chí, chỉ cần hút một điếu xì gà cũng có thể bộc lộ khí chất quý tộc trên người anh ta.

Loại khí chất này không thể giả bằng tiền, cần phải rèn luyện từ nhỏ mới có thể tu luyện ra loại khí chất tự cao tự đại này.

Và người thanh niên này là ông tổ đời thứ hai của Công nghiệp điện ảnh Tô Hà, Tô Chính Đạo.

Tô Chính Đạo đang ngồi ở phía trước xe, sau khi nhìn thấy Tô Tuyết đi xuống thì anh ta liền sững sờ, hiển nhiên là rất ngạc nhiên trước vẻ đẹp của Tô Tuyết.

Ngay sau đó, anh ta tháo kính xuống để thể hiện sự tôn trọng của mình đối với người đẹp, rồi cười tủm tỉm đưa tay về phía Tô Tuyết.

"Tổng giám đốc Tô, chào cô, chúng ta là người một nhà mà!"

Tô Tuyết lịch sự mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng bắt tay Tô Chính Đạo: "Chào sếp Tô."

Tô Chính Đạo xua tay: "Không, không, vốn dĩ tới đây du lịch thôi, nhưng ông già bảo thế nào cũng phải đưa hợp đồng ký với cô. Chuyện này không phải đang trì hoãn chuyến du lịch của tôi sao? Thật là... Thôi bỏ đi, không nói chuyện này nữa, sếp Tô xem hợp đồng như thế nào rồi, điều kiện hẳn là rất thỏa đáng nhỉ? Nếu hài lòng, vậy cô đã ký chưa?"

Theo quan điểm của Tô Chính Đạo, tất cả những điều này là chuyện nước chảy thành sông.

Công ty của mình có giá trị cao như thế, Tô Tuyết làm sao có thể không nhanh chóng bán đi, còn sợ anh ta đổi ý nữa ấy chứ!

Nhưng thực tế rõ ràng là vượt quá những gì mà Tô Chính Đạo dự kiến, vì sau đó Tô Tuyết đã nói với anh ta rằng: "Công ty chúng tôi sẽ không bán, cảm ơn ý tốt của quý công ty."

“Cái gì?” Tô Chính Đạo chỉ tưởng mình nghe lầm: “Cô có thể lặp lại những gì vừa nói không?"

Tất nhiên có thể, Tô Tuyết nghiêm túc nói lại lần nữa, nói rằng công ty không có kế hoạch bán.

“Tôat lắm, cô làm tốt lắm!” Tô Chính Đạo vỗ tay mấy cái, sau đó nhìn Trần Thanh Xuyên: “Anh nói xem có tốt không?"

Trần Thanh Xuyên bĩu môi: "Người đẹp, đương nhiên chuyện làm ra cũng tốt đẹp rồi."

Tô Chính Đạo chế nhạo: "Tôi phát hiện anh nói chuyện cũng rất tốt đấy, Văn hóa Đông Tinh của các người đúng công ty tốt!"

"Công nghiệp điện ảnh Tô Hà đã bỏ tiền để mua lại công ty rách nát của các người, đó là nể mặt các người rồi. Tô Chính Đạo tôi đích thân đến cửa đưa hợp đồng cho các người, là cho các người thể diện lớn bằng trời. Bây giờ các người lại giẫm mặt mũi của tôi và Công nghiệp điện ảnh Tô Hà dưới chân, các người làm tốt lắm, tôi rất thích."

"Để khen thưởng cho hành vi này, các người cứ chờ khóc đi!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.