Rể Hổ Hào Môn

Chương 77




Tiền Vĩnh Đức là một người đại diện, anh ta nhìn trúng sự phát triển trong tương lai của Mạc Tiểu Vũ, vì vậy anh ta muốn ký hợp đồng với Mạc Tiểu Vũ.

Về những điều này, đều là Tiền Vĩnh Đức tự giới thiệu, trước đó Trần Thanh Xuyên cũng không rõ.

Nhưng cho dù hiện tại đã biết thì anh cũng không có cảm giác gì: "Xin lỗi, Mạc Tiểu Vũ không cần người đại diện."

Trần Thanh Xuyên từ chối rất thẳng thắn, nhưng Tiền Vĩnh Đức vẫn nở nụ cười, không mời mà tự ngồi trên ghế sofa, chân bắt chéo.

"Có thể cậu không biết thực lực của tôi, vậy tôi sẽ cho cậu thấy những nghệ sĩ qua tay tôi trước đây..."

Trong khoảng thời gian sau, Tiền Vĩnh Đức nổ ra một loạt cái tên, nếu không phải như lời anh ta nói, Trần Thanh Xuyên thật sự không biết những người đó là người nổi tiếng trong cuộc thi tài năng. Nhưng dù vậy thì sao?

"Những người này được anh dẫn dắt, kiếm đủ tiền tài rồi sau đó đều mai danh ẩn tích, phải không?"

Trần Thanh Xuyên hỏi về điều này, Tiền Vĩnh Đức không hề giấu giếm: "Đúng vậy, một số người trong số họ hiện đã trở lại làm việc tại đơn vị ban đầu của họ. Nhưng điều này liên quan gì đến tôi? Tôi là người đại diện, người đại diện quan trọng nhất là kinh tế, là kiếm tiền. Tôi dẫn dắt họ kiếm tiền điên cuồng trong khi họ đang hot, họ nên cảm ơn tôi mới đúng."

"Còn chuyện họ sa sút, đó là vận mệnh của chính họ. Vốn chẳng được đứng trên đỉnh núi, có thể lên đó dạo một vòng đã là không tệ rồi, sao có thể muốn đứng trên đỉnh mãi không xuống được? Được thì cũng chỉ có mấy người mới trụ được trên đỉnh núi thôi..."

Những gì Tiền Vĩnh Đức nói là rất thực tế, và tình hình thực tế trong ngành giải trí cũng giống như những gì anh ta nói.

Chính vì điều này mà Trần Thanh Xuyên sẽ không giao sự phát triển của Mạc Tiểu Vũ vào tay anh ta, đây là theo quan điểm cá nhân. Nếu thay thành lợi ích của doanh nhân mà nói, sau anh có tập đoàn Đại Minh, trước có Văn hóa Đông Tinh, cần gì phải giao Mạc Tiểu Vũ cho người khác?

Do đó, về công về tư, các ý tưởng của Tiền Vĩnh Đức đều không thành công.

Nhưng Tiền Vĩnh Đức không nghĩ vậy, anh ta vẫn đang bắt chéo chân lằng nhà lằng nhằng mà thuyết phục.

Trần Thanh Xuyên không có thời gian để nghe anh ta làm trò ngu ngốc ở đây, vì vậy trực tiếp gọi nhân viên của mình: "Tiễn khách!"

Khi lời này lọt vào tai, Tiền Vĩnh Đức rất khó chịu.

Có ý gì, chê Tiền Vĩnh Đức anh ta phải không?

"Cậu đúng là thú vị. Lần đầu tiên tôi thấy một người điên rồ như cậu, lại dám chê bai Tiền Vĩnh Đức tôi."

"Được rồi, tốt lắm, tốt lắm, vậy tôi muốn xem cậu có thể chịu được sự tức giận của Tiền Vĩnh Đức tôi hay không!"

Nói xong, Tiền Vĩnh Đức trực tiếp gọi điện thoại trước mặt Trần Thanh Xuyên.

Giơ tay chỉ vào Trần Thanh Xuyên, Tiền Vĩnh Đức tức giận nói: "Chờ xem tôi chỉnh đốn cậu như thế nào, cậu xin tha cũng không được đâu!"

Nói cho hết lời, điện thoại cũng được kết nối, Tiền Vĩnh Đức nói vào điện thoại: "Cho tất cả những người mà chúng ta ký hợp đồng nghỉ thi đấu, tôi muốn xem, nếu không có vài ứng cử viên vô địch, chương trình rách nát này của bọn họ còn tiếp tục thực hiện như thế nào!"

Không thể không nói rằng Tiền Vĩnh Đức thực sự có vài phần thực lực, ký được hợp đồng với những tuyển thủ nổi tiếng khác tham gia chương trình trong lúc lặng lẽ. Đây là điều mà Trần Thanh Xuyên chưa bao giờ nghĩ đến. Và đây quả thực là một mối nguy cho chương trình, những tuyển thủ nổi tiếng khác đã rút lui khỏi cuộc thi, vậy chương trình phụ này còn thi cho ai xem. Không có đối thủ có thể uy hiếp Mạc Tiểu Vũ, đương nhiên sẽ không có ai xem.

Tin rằng chính với một ý tưởng như vậy mà Tiền Vĩnh Đức mới dám đắc ý kêu gào trước mặt Trần Thanh Xuyên.

Nhìn Tiền Vĩnh Đức đang tự đắc ngồi trên ghế sofa, Trần Thanh Xuyên hỏi: "Chỉ chút năng lực ấy hả?"

"Yo, miệng cứng nhỉ, đúng vậy, tôi chỉ có chút năng lực này, trực tiếp phá hỏng chương trình của cậu. Tôi không có bao nhiêu khả năng, cậu xem mà làm đi!"

Bắt chéo hai chân, ngón chân còn lắc lư, Tiền Vĩnh Đức cảm thấy tự hào khôn tả vào lúc này.

Trần Thanh Xuyên đứng dậy đi tới trước mặt: "Công ty môi giới nào, cho tôi danh thiếp."

Tiền Vĩnh Đức không nhịn được cười lớn, cười xong mới nói: "Sao, muốn gọi điện đến công ty để phàn nàn về tôi sao? Đừng có ngốc, tôi đang làm việc cho công ty, công ty có thể xử lý tôi được à? Cậu đúng là ngốc nghếch đến đáng yêu, còn tưởng rằng công ty môi giới là trường học chắc, bị bắt nạt thì đi tìm giáo viên hả? Ha ha ha..."

Chế giễu rồi chế giễu, song Tiền Vĩnh Đức vẫn đưa danh thiếp cho Trần Thanh Xuyên.

Vì anh ta muốn Trần Thanh Xuyên tự mình gọi điện thoại nghe xem công ty hỗ trợ anh ta như thế nào!

"Nhanh gọi đi. Gọi xong thì cậu sẽ biết cách duy nhất để giải quyết vấn đề này."

Tiền Vĩnh Đức rất tự tin, nhưng thật trùng hợp, Trần Thanh Xuyên cũng có thứ này.

Vì vậy, ngay sau đó, Trần Thanh Xuyên chụp ảnh danh thiếp và gửi cho Triệu Hồng Vũ, kèm theo đoạn chat voice: "Người này rất trâu bò."

Tiền Vĩnh Đức đang ngồi trên ghế sofa, có thể nghe thấy rõ tin nhắn của Trần Thanh Xuyên.

Sau đó, anh ta nói: "Chắc chắn trâu bò, mà còn là khá trâu bò ấy chứ!"

Trần Thanh Xuyên chế nhạo, mặc kệ anh ta, tiếp tục nhìn lại tài liệu trên bàn.

Còn Tiền Vĩnh Đức ở đó lẩm bẩm: "Tôi khuyên cậu đừng nghĩ đến những chuyện vô bổ nữa, có thời gian thì mau gọi điện cho công ty môi giới của chúng tôi, tiện cho cậu từ bỏ ý định này. Ngoài ra, tôi cũng khuyên cậu nên nhanh chóng nghĩ đến việc xin tha đi, cũng tiện để tôi tha thứ cho cậu. Nói cách khác, e là hôm nay cậu phải dạo quanh cánh cổng địa ngục này rồi!"

Đối với một kẻ ngốc như vậy, Trần Thanh Xuyên chẳng còn hứng thú nào quan tâm đến anh ta nữa.

Nhưng Tiền Vĩnh Đức không có ý thức này vẫn cảm thấy rất vui nhộn, nói lít nha lít nhít không ngừng.

Cho đến năm phút sau, khi điện thoại reo lên, anh ta mới ngậm miệng lại.

"Alo, ông chủ, là tôi, đúng, đúng, đúng, tôi đang ở Văn hóa Đông Tinh đây, tôi và... Cái gì?!"

"Không phải, ông chủ, tôi vì ký hợp đồng cho công ty, ông không thể đối xử với tôi như vậy..."

"Xin cậu Trần? Cậu Trần nào..."

Lúc nhận điện thoại, Tiền Vĩnh Đức trông khá vui vẻ, nhưng khi cúp máy thì hoàn toàn khác.

Với vẻ mặt chua xót, Tiền Vĩnh Đức đến bên Trần Thanh Xuyên, vẻ kiêu căng ngạo mạn trước đây không còn nữa, thay vào đó là thành kính van xin: “Cậu Trần, cậu Trần, tôi sai rồi, vừa rồi không nên nói chuyện với cậu như vậy, tôi là thằng khốn nạn, tôi không phải là con người..."

Chỉ vài phút trước, anh ta còn đang mắng Trần Thanh Xuyên, nói gì mà Trần Thanh Xuyên mau nghĩ đến việc xin tha đi.

Bây giờ thì tốt rồi, Trần Thanh Xuyên còn không kịp nghĩ thì anh ta đã lấy lòng trước rồi.

Vì vậy, Trần Thanh Xuyên hỏi anh ta: "Tôi còn chưa xin tha với anh nữa mà, anh lại xin tha với tôi trước, thế này có thích hợp không?"

Câu hỏi này khiến Tiền Vĩnh Đức muốn khóc không ra nước mắt, anh ta không hề muốn xin tha, nhưng không còn cách nào khác, ai biết rằng lại có một vị đại Bồ Tát ẩn ở đây chứ.

Qua điện thoại, sếp công ty bảo anh ta không cần tiếp tục làm việc nữa, trực tiếp cút ra khỏi công ty, hơn nữa bị phong sát trong ngành. Chuyện này làm sao mà anh ta không sợ, vội hỏi chuyện gì thì bị ông chủ báo cho là đã đắc tội đến một nhân vật lớn. Và nhân vật lớn đó đương nhiên là Trần Thanh Xuyên đang ngồi trước mặt Tiền Vĩnh Đức.

Giờ này khắc này, đối mặt với ánh mắt chế giễu của Trần Thanh Xuyên, Tiền Vĩnh Đức thực sự không còn cách nào khác.

Nếu sớm biết anh là đại Bồ Tát như vậy, anh ta đảm bảo sẽ không chọc giận anh, làm sao có thể tới cửa gây chuyện như bây giờ.

"Cậu Trần, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, xin cậu hãy tha thứ cho tôi lần này!"

"Những hợp đồng đó, bản hợp đồng trước đây tôi đã ký, tôi sẽ hủy bỏ hết, tôi sẽ không nhận bất kỳ người nào trong tổ chương trình của cậu, tôi sẽ giao hết cho cậu, tôi chỉ xin cậu cho tôi một con đường sống sót, tất cả là lỗi của tôi, cậu đừng đuổi tận giết tuyệt tôi mà..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.