Rể Hổ Hào Môn

Chương 42: Ăn hiếp cô rất vui




Trần Thanh Xuyên cạn lời, anh không biết mình ngủ một giấc thôi mà tại sao lại giao công việc cho mình, đã chọc ai không biết.

Nhưng Trương Tứ Hải quả thực đã sắp xếp một nhiệm vụ quan trọng khiến tất cả mọi người phải choáng váng.

"Nào, cậu chịu trách nhiệm tiếp quản công việc kinh doanh từ Tập đoàn Đại Minh, phấn đấu cho sự hợp tác giữa hai công ty của chúng ta."

Tất cả mọi người trong phòng kinh doanh đều sững sờ, lão Trương có điên không, để một tên vô dụng đi giành nghiệp vụ từ Đại Minh về ư?

Đây là tập đoàn Đại Minh đấy, đừng nói là tên vô dụng Trần Thanh Xuyên này, cho dù là họ thì cũng chưa chắc có chút hy vọng nào.

Trương Tứ Hải nghĩ kiểu gì đây, chẳng lẽ ông ta thật sự không nể mặt Tô Tuyết nữa, quyết tâm tống cổ Trần Thanh Xuyên đi sao?

Mọi người lẩm bẩm xôn xao, Trương Tứ Hải nghe hết, nhưng ông ta cũng có lý do của mình.

"Lần đổi mới kinh doanh gần đây nhất đều là do Trần Thanh Xuyên, điều này cho thấy cậu ta rất có khả năng là một tài năng lạ trong kinh doanh, vì vậy tôi muốn cho cậu ta cơ hội này để tạo ra một điều kỳ diệu khác cho chúng ta xem, cũng xem xem có thật sự là có tài không!"

Chết tiệt, chỉ cần không ngốc cũng nghe ra rằng Trương Tứ Hải đang báo thù cá nhân.

Lần trước, Trương Tứ Hải tự hào rằng ông ta là người lấy được hợp đồng ký tiếp, kết quả là Cố Đại Bằng đã đi thẳng đến chỗ Trần Thanh Xuyên, thậm chí còn không biết mình là thứ gì, Trương Tứ Hải mất mặt không biết để đâu.

Lần này nói gì phải giao nhiệm vụ quan trọng cho anh, không phải chỉ là mượn tập đoàn để hại anh sao? Có ai mà không biết nhận nhiệm vụ của Đại Minh rồi thì không thể nào hoàn thành được, để Trần Thanh Xuyên đi làm thì không phải hại người ta thì là gì?

Trần Thanh Xuyên mặc dù là phế vật, nhưng bắt nạt một người vô dụng thế này có phải có hơi quá đáng không?

Có rất nhiều người không chịu nổi, nhưng cũng không có cách nào khác, ai bảo trưởng phòng là Trương Tứ Hải mà không phải họ cơ chứ!

Trong toàn bộ bộ phận, hầu như tất cả mọi người đều không mấy coi trọng Trần Thanh Xuyên, ngoại trừ một người, đó là Hoàng Ny Ny.

Sau khi Trương Tứ Hải thông báo, Hoàng Ny Ny đã chủ động đến và đứng bên cạnh Trần Thanh Xuyên.

"Trong việc kinh doanh này, tôi yêu cầu được hợp tác với Trần Thanh Xuyên, để cùng nhau đi đối mặt với tập đoàn Đại Minh, cố gắng giành lấy hợp đồng với tập đoàn Đại Minh!"

Cơ hội lần này ấy mà, hai lần trước đều bỏ phế giữa chừng, cuối cùng công lao chỉ thuộc về Trần Thanh Xuyên.

Cho nên lần này Hoàng Ny Ny cho rằng đây là một cơ hội lớn, nhất định phải nắm bắt, cô ta cũng đã nghĩ tới, lần này Trần Thanh Xuyên giả làm heo ngủ mỗi ngày đi nữa, cô ta nhất định phải đi theo anh đến cùng, tin chắc rằng hai thành công liên tiếp của Trần Thanh Xuyên hoàn toàn không phải do ngẫu nhiên!

Trương Tứ Hải liếc nhìn Hoàng Ny Ny chủ động nhảy xuống hố, chế nhạo: "Được, lòng dũng cảm của cô rất đáng khen ngợi, tôi tán thành."

Nếu Hoàng Ny Ny đã muốn theo Trần Thanh Xuyên tìm cái chết, vậy thì thoả mãn nguyện vọng của cô ta!

Dù sao theo Trương Tứ Hải thấy, lần này Trần Thanh Xuyên sẽ không thể hoàn thành nghiệp vụ, đó là tập đoàn Đại Minh, là gãkhổng lồ của giới thương nghiệp, Văn hoá Đông Tinh của họ không khác gì con kiến, có ai thấy người khổng lồ hợp tác với kiến chưa? Không thể thực hiện được, vậy nên ông ta dám chắc lần này Trần Thanh Xuyên tuyệt đối về tay không, cho dù là thần tiên có đến cũng không thể nào xuất hiện kỳ tích!

Sau khi phân công nhiệm vụ, Trương Tứ Hải trở lại văn phòng, mọi người thi hành nhiệm vụ của mình.

Hoàng Ny Ny nói với Trần Thanh Xuyên bên cạnh: "Những người trẻ tuổi chúng ta nên tràn đầy tinh thần chiến đấu, dù gặp khó khăn gì cũng phải đối mặt với chúng. Lần này, ai cũng có thể nhìn ra lão Trương đang nhắm vào anh, nhưng đừng sợ, đừng nản lòng, tôi sẽ sát cánh cùng anh chiến đấu đến cùng, tôi tin rằng sự cố gắng của chúng ta nhất định sẽ mang lại những thành quả đáng kinh ngạc. Tóm lại, ba chữ, làm là được!"

Ý chí chiến đấu đáng khen ngợi, trông mới nhiệt huyết làm sao, khiến người khác thích thú.

Vì vậy Trần Thanh Xuyên nói với cô ta: "Vậy thì làm đi, tôi không có hứng thú, tôi muốn ngủ."

Anh chỉ nói vui sao? Tất nhiên là không, anh thực sự ngủ gục trên bàn sau khi nói xong.

Về phần việc hợp tác của tập đoàn Đại Minh... Dẹp đi, tập đoàn Đại Minh tôi hết việc làm hay sao mà chơi với công ty nhỏ của các người, kiếm lời to thì kiếm chứ vài đồng này của các người để làm gì.

Hơn nữa phát triển của Văn hoá Đông Tinh còn chưa đến bước cần tập đoàn Đại Minh giúp đỡ, cứ như một đứa trẻ không tiểu được thì bắt nó uống thêm nước là được vậy, sao phải nhét đủ thứ thuốc cho nó làm gì, bồi bổ hư người thì ai chịu trách nhiệm?

Văn hoá Đông Tinh cũng như đứa trẻ đó, vừa yếu vừa không bồi bổ được, không chịu được sự trợ giúp của Đại Minh đâu…

Trần Thanh Xuyên đã quyết định không quan âm chuyện này nữa, nhưng Hoàng Ny Ny không biết.

Cô ta chỉ nghĩ là Trần Thanh Xuyên đang nằm đó giả vờ ngủ!

"Hừ, lần này anh còn muốn giả bộ không có bản lĩnh chiến đấu để lừa tôi à? Không có cửa, tôi sẽ không bao giờ bỏ cuộc giữa chừng!"

Đã quyết định xong xuôi, Hoàng Ny Ny về chỗ làm việc của mình, nghiêm túc chuẩn bị tài liệu của tập đoàn Đại Minh.

Cô ta tin khi Trần Thanh Xuyên không giả vờ được nữa, nhất định sẽ hỏi cô ta tài liệu, cô ta tin chắc là thế!

Tất nhiên, niềm tin của Hoàng Ny Ny là chuyện của cô ta, còn chuyện của Trần Thanh Xuyên là ngủ.

Mặc dù không thoải mái khi nằm sấp thế này, nhưng điều đó còn có ý nghĩa hơn việc mở to mắt nhìn những tên ngốc này.

Vì vậy, vì một việc ý nghĩa như vậy, anh đã làm cả buổi sáng cho đến khi mọi người nô nức đi ăn trưa.

Công ty có một nhà hàng, bữa trưa được phục vụ trong nhà hàng, Trần Thanh Xuyên người vừa bị tiếng ồn làm thức dậy, cũng không ngoại lệ.

Sau khi rửa mặt, Trần Thanh Xuyên chạy đến nhà hàng.

Tuy nhiên, trên đường đến nhà hàng, anh lại vô tình gặp Tô Tuyết, Tô Tuyết còn cố tình đi chậm lại để chờ anh đi tới.

Đến gần với Tô Tuyết, Trần Thanh Xuyên đi bên cạnh cô, hỏi: "Chờ tôi có việc à?"

Tô Tuyết đáp: "Tôi không đợi anh, vừa đi vừa chậm rãi suy nghĩ nhiều chuyện thôi."

"Ồ, vậy thì từ từ nghĩ đi, tôi đi ăn trước."

Trần Thanh Xuyên thật sự đi về phía trước, mặc kệ Tô Tuyết bên cạnh, điều này khiến Tô Tuyết có chút khó chịu.

Nhưng rốt cuộc cô cũng không kìm lòng được, nện đôi giày cao gót nhanh chóng đi theo: "Bạn gái anh rất đẹp."

Trần Thanh Xuyên 'Ừm' một tiếng, có lẽ nghĩ rằng câu trả lời này quá đơn điệu, anh lại thêm vào: “Cảm ơn”.

Không nói thêm thì thôi, nói rồi làm Tô Tuyết càng khó chịu trong lòng hơn, không biết làm sao mà cũng rất bực mình.

Nhưng sau đó cô nói với Trần Thanh Xuyên: "Tôi và Tôn Bách Lâm thực ra chỉ là bạn học, không có mối quan hệ nào khác."

Nói xong Tô Tuyết hối hận ngay, tại sao lại nói cái này làm gì!

Đã ly hôn với Trần Thanh Xuyên rồi, ngay cả khi có liên quan đến Tôn Bách Lâm, thì cũng không liên quan gì đến Trần Thanh Xuyên, đúng không?

Mà chủ động nhắc tới chuyện này, như sợ Trần Thanh Xuyên hiểu lầm, thật mất mặt quá!

Câu trả lời của Trần Thanh Xuyên thậm chí còn chọc Tô Tuyết ước gì có thể tháo tất ra mà quàng lên cổ anh rồi siết chết anh cho rồi:

"Tôi sẽ không tái hôn với cô đâu, cô không cần phải nói cho tôi biết."

Tô Tuyết tức giận vô cùng, cô sợ Trần Thanh Xuyên hiểu lầm cô định tái hôn, Trần Thanh Xuyên lại nói huỵch toẹt như vậy.

Vì vậy cô không thèm nói chuyện với Trần Thanh Xuyên nữa, thậm chí còn không ăn cơm trưa, xoay người đi về văn phòng.

Ăn gì mà ăn? Tức no cả người!

Nhìn Tô Tuyết tức giận đi ra xa, trên mặt Trần Thanh Xuyên hiện lên nét cười.

Đương nhiên anh biết Tô Tuyết không hề có ý định tái hôn, nhưng anh thích đâm thọt cô như thế đấy, vui vậy mà!

Thậm chí, anh còn phát hiện ra rằng ngoài việc ngủ ngày, anh còn phát hiện ra một điều thú vị khác khi làm việc ở Văn hoá Đông Tinh, đó là bắt nạt Tô Tuyết. Thật sự rất vui khi nhìn thấy vẻ ngoài giận dữ, bướng bỉnh của cô, sau này cứ vậy mà phát huy…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.