Rể Hổ Hào Môn

Chương 39: Thật may được gặp lại cậu




Trần Thanh Xuyên, tôi nghi trong túi anh có kẹo, tôi muốn chơi với anh!

Rác rưởi, trong túi không có kẹo, tôi không thèm chơi với anh nữa.

Trần Thanh Xuyên, tôi lại nghi trong túi anh có kẹo, tôi vẫn muốn chơi với anh!

Vô dụng, trong túi không có kẹo thật, tôi không chơi với anh nữa.

Trần Thanh Xuyên, trong túi anh có kẹo thật đúng không, hay chúng ta chơi chung tiếp đi...

Biểu hiện của Hoàng Ny Ny cho Trần Thanh Xuyên cảm giác đó, hoàn hảo thể hiện một người vì theo đuổi lợi ích có thể thay đổi tính cách như thế nào, đơn giản mà nói chỉ cần hai chữ: thực dụng.

Một cô gái cũng dễ thương, gương mặt tròn tròn, sao lại thực dụng tới vậy? Đúng là không thể trông mặt bắt hình dong được mà!

Vốn dĩ mặt anh đang quay về bên trái, bây giờ quay đầu thẳng sang phải, chỉ để lại cái gáy cho Hoàng Ny Ny nhìn: "Cảm ơn, không rảnh."

Bị từ chối làm Hoàng Ny Ny có hơi bất mãn.

Trong mắt mình, cô ta đã chủ động cúi đầu làm hoà rồi, anh phải khoan dung đồng ý mới đúng, đó mới là đàn ông chứ.

"Xuỳ, đồ nhỏ nhen!"

Bĩu môi một chút rồi Hoàng Ny Ny lại về bàn làm việc của mình.

Nhưng cô ta vẫn nghĩ, phải tìm cơ hội chơi tiếp với anh mới được, bởi vì cô ta thật sự nghĩ rằng trong túi anh có kẹo thật...

Lúc tan làm chiều hôm đó, khi Trần Thanh Xuyên đang dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị rời đi.

Chỉ là khi vào nhà vệ sinh giải quyết vấn đề cá nhân, anh lại nhận được điện thoại của Tô Tuyết, muốn anh đến cửa công ty gặp mặt.

Trần Thanh Xuyên cũng không từ chối, dù gì thì tan làm cũng phải ra cửa, cũng không trèo tường ra được.

Sau khi ra tới cửa, Trần Thanh Xuyên đã thấy Tô Tuyết đang đợi mình trong xe.

"Lên xe đi, chúng ta lên xe rồi nói."

Nghe Tô Tuyết nói xong, Trần Thanh Xuyên lên xe, sau đó để mặc Tô Tuyết lái xe.

Trên đường đi, Tô Tuyết nói với Trần Thanh Xuyên: "Chuyện sáng qua là tôi hiểu lầm anh, tôi đã về hỏi Tô Quân rồi, là nó đã nói dối, anh không có đánh nó thật, vậy nên chuyện này là do tôi đã xúc động quá, tôi phải xin lỗi anh."

Chuyện nhỏ thế này Trần Thanh Xuyên cũng chẳng để tâm, quan trọng là anh bị người nhà họ Tô khinh miệt cũng quen rồi, nào là vô dụng nào là thiểu năng, so với bấy nhiêu, bị đổ thừa là đánh Tô Quân tính ra cũng không là gì.

Xin lỗi xong cô lại nói với anh: "Thật ra... anh không cần giúp tôi, tôi rất cảm kích sự giúp đỡ của anh, nhưng tôi tin tôi có thể làm được dựa vào sức mình."

Anh cũng rõ Tô Tuyết đang chỉ chuyện hợp đồng của Cố Đại Bằng.

Thế là anh hỏi: "Không giúp thì sao, chẳng lẽ phải như những gì Trương Tứ Hải nói, để tôi vào bộ phận nghiệp vụ mà không làm gì vẫn được ăn lương à."

Tô Tuyết không nói gì, cô nghe hiểu ý anh, nếu Trần Thanh Xuyên không làm gì thì sẽ có người cho rằng anh không làm mà vẫn có ăn. Nhưng đồng thời cô cũng rõ Trần Thanh Xuyên đang rũ lòng tốt giúp cô, nếu không Trần Thanh Xuyên cần gì phải vào công ty của cô.

Chiếc xe đang được lái đi an toàn, cuối cùng đến một quán cơm nhỏ khá nổi trên mạng.

Quán cơm không tệ lắm, cảnh sắc tao nhã, món ăn cũng đặc biệt, vậy nên có không ít khách tới, người ta xếp hàng ở đây rất đông.

Nhưng Tô Tuyết là bạn của chủ quán, hơn nữa đã đặt bàn xong xuôi từ lâu, vậy nên rất nhanh đã vào được quán ăn.

Với không khí nhẹ nhàng đặc biệt của nơi này, Trần Thanh Xuyên không có cảm nhận gì to tát lắm, dù gì kiến thức của anh cũng hơn người ta nhiều, nơi đặc biệt hơn chỗ này cũng đã tới lui nhiều lần, so ra thì nơi này cũng không tính là to tát gì.

Sau khi ngồi xuống, Trần Thanh Xuyên vừa ăn vừa nói chuyện với Tô Tuyết, cũng không có chủ đề gì đặc biệt, không khí rất thoải mái.

"Không lo ăn đi, nhìn tôi mãi làm gì, trên mặt tôi có gì à?"

Tô Tuyết phát hiện Trần Thanh Xuyên cứ nhìn cô, trong lòng cũng hiếu kỳ nên hỏi.

Trần Thanh Xuyên lại không giấu diếm gì: "Tôi cứ tò mò mãi bà nội cô rốt cuộc là một người phụ nữ thế nào, mà có thể khiến ông tôi mê mệt như vậy, cứ nhung nhớ cả đời. Tôi đã từng hỏi ông, ông nói với tôi bà trông rất giống cô, vậy nên giờ tôi hình như hiểu rồi, hiểu tại sao ông tôi lại mê bà cô như vậy."

Tô Tuyết hỏi: "Tại sao?"

Trần Thanh Xuyên hỏi: "Bởi vì thật sự rất xinh đẹp, càng nhìn càng thích, giống đồ sứ tinh xảo vậy. Khiến người khác vừa nhìn đã thích, ngắm kĩ còn có cảnh sắc khác, rất tuyệt vời."

Kết hôn ba năm, ly hôn ba năm, anh chưa từng nói những điều này với cô. Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng cũng là vì cô chưa từng ăn cơm riêng như thế này với anh. Nghe xong, Tô Tuyết hơi đỏ mặt.

Cô cũng không biết Trần Thanh Xuyên khen cô thế này là có ý gì không.

Nhưng sau đó anh lại nói với cô, không hề có ý gì: "Chỉ là ở góc độ tán thưởng mà thôi."

Tô Tuyết ngay lập tức đổi sắc mặt từ hơi đỏ sang trắng bệch.

Không phải thất vọng hay nguyên nhân gì, mà là hơi bực.

Cảm thấy nghe anh nói như vậy cứ như cô muốn quay lại với anh lắm hay gì.

Vậy nên cô cũng cứng cỏi đáp lại: "Tôi cũng hy vọng anh không hiểu lầm, tối nay đơn giản chỉ muốn mời anh ăn để thể hiện sự hối lỗi và cảm ơn tới anh thôi, chỉ vậy thôi, không hề có ý gì khác."

"Vậy sao, vậy thì tốt quá!"

Trần Thanh Xuyên cố ý nói với vẻ cảm thấy thật may, càng làm Tô Tuyết giận hơn nữa, tên này sao mà thích chọc người khác ghét vậy!

Đang lúc bực mình, đột nhiên có người vẫy tay với cô: "Này, bạn học cũ, lâu rồi không gặp!"

Tô Tuyết quay đầu lại nhìn, trên mặt lộ nét kinh ngạc và vui mừng: "Tôn Bách Lâm? Sao cậu lại ở đây, trùng hợp quá!"

Giây sau, cô đứng đậy đón bạn học cũ Tôn Bách Lâm của mình.

"Đây là bạn cấp 3 Tôn Bách Lâm của tôi, ngày xưa còn đi học tôi là lớp phó, cậu ấy là lớp trưởng, chúng tôi từng chung lớp..."

Sau khi đón bạn vào phòng, Tô Tuyết bèn giới thiệu với Trần Thanh Xuyên.

Giới thiệu rất kĩ, bao gồm thành tích học tập của Tôn Bách Lâm năm xưa, chuyện thú vị giữa hai người.

Nhưng lúc giới thiệu Trần Thanh Xuyên, cô chỉ nói một câu ngắn gọn: "Đây là chồng cũ của tôi."

Con người ta khi nói về chuyện quan trọng thì càng nói đơn giản, đúng là vậy thật.

Tôn Bách Lâm biết cô đã kết hôn, còn biết lấy phải một tên vô dụng, vì vậy mà đau lòng biết bao lâu, đau buồn tại sao cô lại thà cưới một thằng vô dụng cũng không cho anh ta cơ hội. Nhưng tối nay kẻ vô dụng trở thành chồng cũ rồi, tin tức quan trọng này làm anh ta rất vui đấy.

Thế là sau khi tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Tô Tuyết: "Có thể gặp lại cậu đúng là tốt quá..."

Tôn Bách Lâm nói chuyện với cô rất vui vẻ, nhưng Trần Thanh Xuyên được cô giới thiệu xong, anh ta còn không thèm gật đầu chào anh một cái, rất rõ ràng, thái độ của anh ta đã nói rõ:

Tôi khinh anh, anh không xứng được tôi chào hỏi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.