Rể Hổ Hào Môn

Chương 38: Rốt cuộc là công của ai




Lời Trần Thanh Xuyên truyền đến tai, Trương Tứ Hải thấy rất nực cười.

"Trần Thanh Xuyên, cậu bản lĩnh nhỉ, cái kiểu mặt dày vô liêm sỉ như này thảo nào hợp làm nhân viên quèn."

Câu đánh giá này làm Trần Thanh Xuyên hơi bất ngờ, không hiểu mô tê gì sất.

Nhìn vẻ mặt của anh, Trương Tứ Hải càng cười to hơn nữa, tràn ngập vẻ chế giễu.

"Rõ ràng là tối qua tôi nhờ quan hệ tìm Cố Đại Bằng để khuyên nhủ, mới thành công khiến ông ta suy xét lại, mới chịu ký hợp đồng tiếp với công ty chúng ta, cậu thì hay rồi, vừa nãy thấy Cố Đại Bằng tới rồi, đã ký xong hợp đồng với tổng giám đốc Tô thì vội vàng chạy tới khoe khoang không biết ngượng với tôi, nói là cậu lấy được hợp đồng từ chỗ Cố Đại Bằng, cậu thì hay rồi, quá ghê gớm, tôi nể phục cậu!"

À, hoá ra là vậy sao, Trần Thanh Xuyên đã hiểu ra.

Được thôi, nếu Trương Tứ Hải cảm thấy đây là công lao của ông ta thì cứ để ông ta nhận, dù gì Trần Thanh Xuyên cũng không quan tâm.

Không tốn nước miếng với Trương Tứ Hải nữa, Trần Thanh Xuyên đút tay vào túi quần rồi xoay người đi ra khỏi văn phòng, ngồi về lại bàn làm việc của mình.

Trương Tứ Hải cách một khung cửa kính mà nhìn Trần Thanh Xuyên, bật cười một tiếng: "Thứ gì không biết, nghiệp vụ thì không ra làm sao mà tới lúc giành công thì nhanh lắm!"

Tên đàn em ở bên cạnh cũng phụ hoạ theo: "Đúng rồi, phế vật mà không tự biết, anh ta có tư cách gì mà giành công lao với sếp chứ, cái đồ không ra làm sao!"

Hai người đang thảo luận xôn xao bên trong xem rốt cuộc Trần Thanh Xuyên là phế vật gì, thì Cố Đại Bằng đã đi từ ngoài vào.

Thấy Cố Đại Bằng từ sau cánh cửa, Trương Tứ Hải lập tức cười tươi rồi xông ra khỏi văn phòng để hoan nghênh.

"Cảm ơn sếp Cố đã tín nhiệm công ty chúng tôi, tiếp tục ký hợp đồng với chúng tôi! Mà cá nhân tôi cũng cảm kích lắm, anh không những nể mặt tôi ký hợp đồng tiếp, giờ lại còn sang thăm tôi, tôi rất lấy làm vinh hạnh..."

Trương Tứ Hải nói những lời chân thành nhất, ông ta bây giờ rất cảm động, không khác gì đang rơm rớm nước mắt.

Nhưng giây tiếp theo Cố Đại Bằng lại nhìn ông ta như nhìn một thằng thiểu năng vậy: "Anh là ai, sao mà mặt dày vậy, còn nói tôi nể mặt anh, anh bán mặt nạ à? Cho dù có đi nữa thì tôi cũng không thèm đếm xỉa."

"Còn nói tôi đích thân đến tìm anh, tôi là bố anh à mà phải tự tới tìm anh? Đồ đần này thú vị ghê!"

"Anh Cố, Lưu Cương của công ty anh là bạn tôi, tối qua không phải Lưu Cương thay mặt tôi khuyên anh ký hợp đồng hay sao?"

"Khuyên tôi? Cái tên mà anh nói tôi chưa nghe qua bao giờ, khuyên với bảo gì ở đây? Anh là đồ ngu thật đấy à?"

Trương Tứ Hải bây giờ ngơ ngác cả người, hoá ra Cố Đại Bằng đến đây không phải vì ông ta, ký hợp đồng tiếp cũng không phải vì ông ta ư?

Tiếp đó, Cố Đại Bằng đã dùng hành động thực tế để củng cố suy nghĩ của Trương Tứ Hải.

Ông ta đi đến trước mặt Trần Thanh Xuyên, chủ động bắt tay với anh, trong mắt Cố Đại Bằng toàn là cung kính và kính sợ.

Nhưng ông ta diễn rất tốt: "Tiểu Trần, cậu là chuyên viên rất ưu tú, rất có tiền đồ. Hôm qua sự nhiệt tình của cậu đã lây sang cho tôi, sự kiên trì của cậu cũng làm tôi cảm động, vậy nên nể mặt cậu, tôi giao hợp đồng lần này cho công ty cậu vậy."

Ông ta rất rõ, Trần Thanh Xuyên thân là chủ tịch của tập đoàn Đại Minh nhưng lại đến bộ phận này làm một chuyên viên quèn, chắc chắn là đang che giấu thân phận, thế nên ông ta cũng không vạch trần, chỉ cần biểu hiện ra mình ký hợp đồng tiếp vì Trần Thanh Xuyên là được.

Những gì ông ta vừa nói làm cả bộ phận nghiệp vụ đều kinh ngạc:

"Ôi trời, thì ra hợp đồng này là do Trần Thanh Xuyên mà có, đúng là không ngờ tới mà!"

"Đúng vậy, cứ nghĩ là chẳng còn hy vọng gì chứ, vậy mà Trần Thanh Xuyên không nói tiếng nào đã cầm về được, quá là ngầu!"

"Đây vẫn là tên phế vật mà chúng ta biết không vậy? Sao tôi cứ thấy anh ta hình như thay đổi rồi ấy?"

"Anh quan tâm cái đó làm gì, dù gì tôi chỉ biết lão Trương bây giờ đang sượng hết cả lên kia kìa, vừa nãy còn gào lên trong văn phòng là Trần Thanh Xuyên giành công của ông ta, bây giờ kết quả là hiện thực đã vả cho ông ta một vố thật đau, rõ ràng là ông ta giành công lao của Trần Thanh Xuyên..."

Cả bộ phận đều đang thảo luận chí choé, Trương Tứ Hải đương nhiên cũng nghe thấy những gì mọi người nói.

Bây giờ ông ta thật tình không biết nên giấu mặt đi đâu, thẹn đỏ cả mặt.

Ông ta nhớ lại ngày hôm qua: ông ta nói với Trần Thanh Xuyên, nếu Trần Thanh Xuyên có thể lấy về hợp đồng thì ông ta chặt đầu xuống làm ghế ngồi.

Ông ta lại nhớ ngày hôm nay: vừa nãy ông ta nói với Trần Thanh Xuyên mặt dày vô liêm sỉ, không biết xấu hổ, giành công của ông ta.

Bất kể là chuyện nào cũng đủ để làm ông ta ước gì có một cái lỗ để chui xuống liền, thật quá mất mặt!

Hoàng Ny Ny đang ngồi trong góc khu văn phòng lúc này cũng trở nên bế tắc.

Hôm qua cô ta dám chắc Trần Thanh Xuyên là một tên vô dụng, vậy nên mới từ bỏ không muốn làm chung với anh nữa, còn chế giễu anh nữa, có ý như thể không bao giờ qua lại với nhau nữa, bởi vì cô ta cảm thấy anh không làm được tích sự gì.

Nhưng ai mà ngờ, hôm qua vừa đắc tội xong, hôm nay Trần Thanh Xuyên đã đàm phán thành công, còn để Cố Đại Bằng tự tìm tới cửa.

Nghĩ tới đây Hoàng Ny Ny lại nóng máu, nếu cô ta đợi thêm một ngày nữa thì tốt biết mấy, vậy thì công lao trong chuyện này cũng có phần của cô ta rồi đúng không?

Quá đáng giận, lần trước cũng vậy, giây trước vừa đắc tội Trần Thanh Xuyên xong, giây sau Trần Thanh Xuyên đã lập công, lần này vẫn vậy, tại sao lần nào cũng như nhau, giống như cố ý né cô ta thế.

Vậy nên cô ta quyết định, phải tạo quan hệ tốt với Trần Thanh Xuyên từ đầu, hơn nữa phải kiên trì, tuyệt đối không được bỏ đi trước khi thành công!

Khen Trần Thanh Xuyên vài câu xong, Cố Đại Bằng lại đi ra.

Sau khi ông ta đi, mọi người lũ lượt nhào tới chúc mừng Trần Thanh Xuyên, còn hỏi han là làm sao đàm phán được với Cố Đại Bằng.

Thế này không phải đang làm phiền giấc ngủ của Trần Thanh Xuyên sao, vậy nên anh nói: "Sao vây lại chỗ tôi hết vậy, không sợ lão Trương kiếm chuyện à?"

Mọi người bừng tỉnh, Trương Tứ Hải vừa nãy mất mặt vì anh, giờ họ mà còn vây quanh anh nói này nói nọ nữa, đúng là có thể bị ông ta báo thù, vậy là vội vàng tản ra, ai bận việc người nấy.

Sau khi mọi người rời đi, Trần Thanh Xuyên cuối cùng cũng được yên tĩnh, có thể nằm ra bàn ngủ rồi.

Ai ngờ vừa nằm ra, Trương Tứ Hải lại tìm tới, trợn trừng mắt với anh: "Cậu đừng có hả hê, may mắn nhất thời không đại diện cho thực lực chân chính, sau này tôi sẽ cho cậu biết khoảng cách tới một nhân viên có nghiệp vụ tốt là nhiều cỡ nào!"

"Khùng hả."

Đây chính là lời đáp lại của Trần Thanh Xuyên, nói xong anh bèn quay đầu đi, ngủ ra bàn.

Ngôn ngữ và hành vi như vậy khiến Trương Tứ Hải tức tới mức nghiến răng.

Nhưng dù gì cũng là trưởng bộ phận, cũng không tiện mà trợn mắt nhe răng chửi mắng, ông ta vẫn còn cần mặt mũi.

Vậy nên ông ta hừ một tiếng rồi tức tối về văn phòng mình.

Sau khi ông ta đi, Trần Thanh Xuyên cuối cùng cũng được yên tĩnh, những tưởng có thể yên tâm ngủ nghỉ.

Nhưng không hề, Trương Tứ Hải vừa về văn phòng, Hoàng Ny Ny lại sáp tới.

"Này, Trần Thanh Xuyên, là tôi, anh mở mắt ra đi, tôi là Hoàng Ny Ny.”

"Tối qua tôi nghĩ cả đêm, thái độ của tôi với anh không được tốt lắm, vậy nên tôi muốn xin lỗi anh."

"Tối nay sau khi tan làm, tôi mời anh ăn cơm, xem như là tôi bồi thường cho anh đi, anh phải đồng ý nhé..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.